Phật Sinh cụp mắt, nghe Hoắc Đình Vân nói: “Hai ngày này vết thương của nàng cũng đã tốt hơn nhiều, đợi qua hai ngày nữa, nàng có thể đi lại thuận tiện hơn thì chúng ta ra ngoài dạo chơi có được không?”
Phật Sinh không yên lòng gật gật đầu, Hoắc Đình Vân lại nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
“Ừm.” Qua hồi lâu, Phật Sinh mới giật mình tỉnh lại.
Hoắc Đình Vân vừa mới nói cái gì thế? Ra ngoài dạo chơi?
Cũng không biết còn có cơ hội này hay không… Có lẽ qua ngày mai, Ngụy Khởi đã dẫn người tới bắt nàng rồi.
Dưới tình huống như vậy, ngày mai, đã trở thành một từ ngữ khiến con người ta sợ hãi.
Trái tim của Phật Sinh cứ treo lở lửng ở trên không, làm cái gì cũng nôn nóng bất an, ngay cả khi ăn cơm cũng chẳng được yên lòng.
Mai Hương nhìn chén cơm chỉ mới vơi được bảy phần của nàng, có hơi kinh ngạc hổ: “Khẩu vị của vương phi hôm nay không tốt sao? Hay vết thương lại đau rồi?”
Phật Sinh lấy lại tinh thần, lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Ta không sao.”
Mai Hương nhìn Hoắc Đình Vân.
Hoắc Đình Vân vẫy lui các nàng, còn bảo các nàng bưng đồ ăn xuống.
Đợi tới khi mọi người đều rời đi, Hoắc Đình Vân mới buông tiếng thở dài, hắn nắm chặt tay của Phật Sinh, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Phật Sinh lắc đầu, cậy mạnh cười nói: “Không sao.” Nàng không biết nên nói sao với Hoắc Đình Vân, chí ít là ngay tại lúc này, nàng không có cách nào mở miệng.
Hoắc Đình Vân rất dịu dàng, đối xử với nàng rất tốt.
Nàng không đành lòng nói với hắn rằng thật ra thê tử của hắn đã sớm chết, nàng chẳng qua chỉ là một nữ sát thủ vì sợ chết mà thế thân.
Phật Sinh sợ Hoắc Đình Vân không thể tiếp nhận việc này, càng sợ hắn có thể tiếp nhận.
Hắn tốt bụng như vậy, lỡ đâu muốn giúp nàng… tới lúc đó hắn chắc chắn sẽ bị nàng liên lụy.
Mà Ngụy Khởi là ai? Cho dù nàng là người của giang hồ, nhưng cũng đã từng nghe nói tới tên của ông ta.
Nàng không thể liên lụy Hoắc Đình Vân được.
Phật Sinh xốc lại tinh thần, cười lắc đầu: “Không có việc gì thật, chỉ là vết thương đau mà thôi.”
Hoắc Đình Vân cũng thuận theo ý của nàng: “Vậy chúng ta làm gì đó để phân tán lực chú ý nhé?”
Phật Sinh gật đầu: “Được.”
Hoắc Đình Vân đứng dậy, hỏi: “Đọc sách thế nào?”
Phật Sinh: …
Nàng lắc đầu, đọc sách thì thôi đi, nó còn hơn sống không bằng chết.
Hoắc Đình Vân bật cười, rút một quyển sách khỏi giá: “Vậy để ta kể chuyện xưa cho nương tử nghe.”
Hắn ngồi trở về mép giường, lật sách ra, giọng đọc dễ nghe cũng chầm chậm vang lên.
Phật Sinh ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn đắp qua ngực.
…
Hoắc Đình Vân dừng đọc, nhìn về phía Phật Sinh đang buồn ngủ, ánh mắt có hơi trầm xuống.
Lúc này Phật Sinh đã sắp mở mắt không lên, nhưng rồi nàng lại đột nhiên bật dậy: “Còn chưa rửa mặt.”
Hoắc Đình Vân chỉ đành gọi Mai Hương và Hạ Hà vào lại để hầu hạ nàng rửa mặt.
Nhưng sau khi giày vò xong một trận, cơn buồn ngủ của Phật Sinh cũng bay đi hết.
Lúc này Hoắc Đình Vân cũng đã rửa mặt và nằm vào phía trong.
“Để ta ngủ cùng nương tử.” Hoắc Đình Vân mỉm cười nói.
Lần này Phật Sinh hiếm thấy cũng không từ chối, nếu như để nàng ngủ một mình thì nàng lại suy nghĩ lung tung, thêm Hoắc Đình Vân bên cạnh, có lẽ sẽ có thêm một chút cảm giác an toàn.
Giáo dưỡng của Hoắc Đình Vân rất tốt, một khi đã nhắm mắt lại thì cũng không nhúc nhích lung tung.
Phật Sinh cũng buộc mình bình tĩnh lại, nàng nhắm mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng qua một lúc sau, nàng lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Nếu như ngày mai Ngụy Khởi dẫn người tới bắt nàng, thì nàng sẽ tranh thủ thời gian chạy trước.
Chỉ sợ Ngụy Khởi ngủ không được, dậy sớm hơn cả nàng… Chuyện này không phải là không có lý, dù sao thì Ngụy Khởi cũng già rồi, mà giấc ngủ của người già thì thường rất ít…
Trong Phủ đốc công, Ngụy Khởi hắt xì một cái.
Người đàn ông bên cạnh nhanh chóng nịnh nọt: “Đốc công cần phải giữ gìn thân thể.”
Ngụy Khởi hừ lạnh một tiếng, cơ thể của ông ta vô cùng mạnh khỏe: “Lý Mãn ơi Lý Mãn, nếu ngươi có thể đem bản lĩnh nịnh nọt của mình chuyển sang chính sự thì ngươi cũng không bị Chu Bác ép một cái đầu ở khắp nơi.
Người tên là Lý Mãn ngượng ngùng cười nói: “Đốc công dạy phải.”
Ngụy Khởi cầm lấy tách trà bên cạnh, uống một ngụm rồi nói: “U Vương Phi kia chính là người đã ám sát bản tôn ngày đó.
Việc này hệ trọng, chỉ là không biết Hoắc Đình Vân có tham dự vào đó hay không.”
Lúc đó ông ta kiềm chế mình lại chính là vì muốn biết lập trường của Hoắc Đình Vân.
Chuyện này liệu có liên quan gì tới việc Hoắc Đình Vân ba lần bảy lượt bị ám sát không?
Ngụy Khởi buông chén trà xuống, nhìn về đám người bên dưới: “Cái đám vô dụng các ngươi, đi theo bản tôn lâu như vậy, nhưng vẫn chẳng thông minh lên được chút nào.”
Chu Bác và Lý Mãn đồng thanh mở miệng: “Mong đốc công chỉ điểm cho.”
Ngụy Khởi cười thâm trầm: “Thích khách kia là người của Hắc Thạch, mà Hắc Thạch có một quy tắc, nếu như nhiệm vụ thất bại thì người nhận nhiệm vụ nhất định phải chết.
Đã có người muốn thuê sát thủ giết bản tôn, mà bản tôn bây giờ lại sống rất tốt.
Đám người của Hắc Thạch cũng không phải là đồ ngu, ta đoán có lẽ vì do nàng ta ẩn nấp ở U Vương Phủ cho nên người của Hắc Thạch mới không tìm thấy.”
Ông ta nói xong thì cười phá lên, tiếng cười trầm thấp bén nhọt, nghe có chút chói tai.
“Các ngươi đem tin tức này nói cho Hắc Thạch, bọn họ tất nhiên sẽ tự thanh lý môn hộ.
Nếu không sau này bọn họ còn mặt mũi gì đặt chân trên giang hồ?”
Chu Bác và Lý Mãn liếc nhau, Lý Mãn bèn lên tiếng trước: “Nhưng mà đốc công, người này cả gan làm loạn, dám ám sát cả ngài, nếu giết