Khi ý thức của Phật Sinh trở về cơ thể thì nàng cũng đã ở trong U Vương Phủ.
Trong nhất thời, Phật Sinh có chút nghi hoặc, sao nàng lại trở về đây?
Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa, Phật Sinh không phải là người thích truy cứu những chuyện đã qua.
Nếu đã về rồi thì cứ đi xem Hoắc Đình Vân thêm một chút vậy.
Nàng nghĩ mình sắp chết thật rồi.
Một đường lắc lư trở về phòng, Mai Hương và Hạ Hà đều không có mặt, nàng đẩy cửa ra, muốn nhìn thấy mặt của Hoắc Đình Vân lần cuối.
Có lẽ là hắn đang ngủ, nhưng không sao, có thể nhìn thấy mặt, nói một câu di ngôn cũng là tốt lắm rồi.
Nàng mở miệng, chỉ kịp gọi tên của hắn: “Hoắc Đình Vân…”
Cảm ơn ngươi.
Mấy chữ sau cùng bị kẹt lại trong cổ họng, không thể thốt ra được thành lời.
Hoắc Đình Vân tiếp được nàng, nghe được mấy lời thì thầm trước khi nàng mất đi ý thức.
Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, sau khi dìu nàng trở về giường nằm thì mới phát hiện đôi tay dính đầy máu.
Hắn cẩn thận lau sạch tay, rồi chợt nghe thấy một tiếng gió rất nhỏ và một tiếng động bí mật.
Một lát sau, ngọn nến duy nhất trong phòng đung đưa liên tục, sau đó đột nhiên chiếu ra hai bóng người.
Chính là hai người đang truy sát Phật Sinh.
Bọn chúng tuyệt đối sẽ không làm trái quy định của Hắc Thạch, để cho Phật Sinh sống sót.
Chỉ có điều người trước mắt này là… ma bệnh U Vương trong truyền thuyết?
Hai người liếc nhau, sau khi xác nhận xong thân phận của Hoắc Đình Vân thì đã không còn gì do dự: “Khuyên ngươi một câu, đây cũng không phải là việc mà ngươi nên nhúng tay.”
Hoắc Đình Vân ngước mắt nhìn, bên môi là một nụ cười nhàn nhạt, hắn không tỏ chút lo lắng nào, thậm chí còn hỏi lại bọn chúng một câu: “Các ngươi là kẻ đã đả thương nương tử của ta?”
Thật buồn cười, hai người kia liếc nhau, đều nhìn thấy sự khinh miệt và trào phúng từ trong mắt của đối phương.
Làm vương gia lâu rồi, cứ ngỡ mình là cành vàng lá ngọc, chỉ sợ rằng người này còn tưởng sẽ có thể ra lệnh được cho bọn chúng.
“Phải thì thế nào?”
Hai người kia cười lạnh, đồng thời siết chặt tay, chuẩn bị sẵn tư thế tấn công.
Hoắc Đình Vân cúi đầu, muốn lau sạch vết máu, nhưng dù hắn có lau thế nào thì trên tay vẫn còn lại dấu vết mờ mờ.
Hoắc Đình Vân không khỏi lúc nhớ tới lúc mẫu thân của hắn chết, khi đó cũng giống như ngày hôm nay, mẫu thân chết trong ngực hắn, khiến tay của hắn dính đầy máu tươi, có lau thế nào thì cũng không lau sạch được.
Ngày đó, mẫu thân của hắn nói: “Đình Vân, con phải nhớ kỹ, cha của con là bị người hại chết…”
Hoắc Đình Vân lại ngước mắt lên nhìn, lúc này khí tức ốm yếu khi nãy đã biến mất, thay vào đó là một sự trầm ổn và lạnh lùng.
Nhưng hai người kia vẫn không để hắn vào mắt, bọn chúng khinh miệt nói: “Giả vờ giả vịt, nếu ngươi đã không chịu tránh ra thì cứ chết chung với nàng ta đi.”
Vừa dứt lời, bọn chúng lập tức chia thành hai hướng, nhanh chóng nhào về phía của Hoắc Đình Vân.
Trước lúc bọn chúng tới gần thì Hoắc Đình Vân đã từ cái kệ bên cạnh rút ra một thanh kiếm sắt, thân kiếm lóe lên một tia sáng lạnh, tỏ rõ đây là một thanh kiếm tốt.
Nhưng kiếm tốt thì thế nào? Một vũ khí tốt, còn phải đi kèm với một người sử dụng ưu tú thì mới có thể phát huy được hiệu quả lớn nhất.
Hoắc Đình Vân hình như đã đoán được đường chiêu của bọn chúng, hắn nhẹ nhàng lách người tránh thoát, sau đó trở tay lướt một kiếm qua cổ họng của sát thủ bên trái.
Quá nhanh, nhanh đến mức khiến bọn chúng không có cách nào phòng bị.
Người kia trực tiếp ngã xuống, máu tươi phun ra, bắn lên cái rèm ở cách đó không xa, khiến cho cái rèm màu trắng bị nhuốm màu đỏ tươi.
.
Có gì hot? Chọt thử trang ﹍ trù????truy ện﹒Vn ﹍
Ánh mắt của người nọ trợn to vì kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, đó chính là sự kết hợp giữa niềm khát cầu của sự sống và nỗi sợ hãi với cái chết.
Người còn lại bị hành động của Hoắc Đình Vân chấn nhiếp, gã ta liên tục lui về sau mấy bước, sau đó vừa dạo bước vừa nhìn chằm chằm vào Hoắc Đình Vân.
“Ngươi là ai?” Không phải bên ngoài đồn rằng U Vương đang bệnh sắp chết sao? Vậy người trước mặt này rốt cuộc là ai?
Hoắc Đình Vân hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm xoay tròn, đổi thủ thành công, lao nhanh về phía cổ họng của người nọ.
Động tác của hắn vô cùng nhanh, nhanh đến mức khiến cho người nọ không phản ứng kịp, tới lúc phản ứng lại thì cũng chỉ có thể ra chiêu ngăn chặn.
Tuy rằng nghề của gã ta là sát thủ, nhưng trên đời này ai mà không tiếc mạng cơ chứ? Gã ta nhạy bén phát hiện được điều gì đó không ổn, cũng đã bắt đầu nghĩ tới việc rút lui.
Gã ta liếc nhìn cửa chính và cửa sổ, do dự không biết nên rút bằng đường nào.
Trong lúc gã sát thủ phân tâm thì Hoắc Đình Vân lại một lần nữa tới gần, chiêu nào chiêu nấy cũng mang theo sát khí bừng bừng.
Sức lực của Hoắc Đình Vân rất mạnh, hoàn toàn không giống với một người bị bệnh lâu năm.
Người nọ kinh ngạc nhìn Hoắc Đình Vân, sau đó quyết định rút lui bằng đường cửa sổ.
Nhưng đã muộn rồi.
Hoắc Đình Vân nhìn thi thể của người nọ, nhẹ giọng nói: “Sao một sát thủ lại có thể sợ hãi được? Một khi sợ hãi, thì chẳng phải đã tới ngày chết rồi sao?”
Động tĩnh bên này rất lớn, Hướng Cổ nghe tiếng thì vội vàng chạy tới, nhưng hắn ta vừa đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy hai cỗ thi thể nằm ngổn ngang dưới đất.
“Vương gia!” Hắn ta có chút kinh hoảng, nhanh chóng đi tới kiểm tra trạng thái của Hoắc Đình Vân.
Hoắc Đình Vân đưa tay ra, ra hiệu cho hắn ta không cần khẩn trương: “Ta không sao, ngươi đem người đi xử lý đi, đừng để lộ bất cứ dấu vết gì.
Nhớ xử lý luôn mấy cái đuôi ở ngoài phủ.”
Hắn thu kiếm vào vỏ, sau đó xoay qua nhìn người đang nằm trên giường.
“Bí mật mời Chu đại phu tới, nhớ là phải nhanh.”
Lúc này Hướng Cổ mới nhìn thấy Phật Sinh đang trọng thương nằm trên giường, vẻ mặt của hắn ta đột nhiên thay đổi: “Vương gia…”
Hướng Cổ đã đi theo Hoắc Đình Vân nhiều năm, cho nên cũng đoán được phần nào tình huống của hiện tại.
Có lẽ là thân phận của nàng đã bại lộ, bị người của Hắc Thạch tìm tới cửa.
Hôm qua lúc Ngụy Khởi tới phủ thì hình như cũng đã nhận ra thân phận của nào.
Nhưng nếu đã thế, thì sao vương gia vẫn