Hai người dần đi tới gần, nữ tử kia trang điểm rất mộc mạc, trên đầu cũng không có bất kỳ món trang sức nào, nàng ta nhìn Phật Sinh, phúc thân hành lễ: “Nô tỳ Bảo Phương, bái kiến vương phi nương nương.”
Phật Sinh nhìn Hoắc Đình Vân, Hoắc Đình Vân nói: “Sau này Bảo Phương chính là nô tỳ hầu hạ trong phủ, Hạ Hà, ngươi đưa nàng xuống dưới, sắp xếp chỗ ở rồi dạy quy củ trong phủ cho nàng.”
Bảo Phương cung kính đi theo Hạ Hà, Hoắc Đình Vân đẩy Phật Sinh về phòng, sau đó bắt đầu giải thích chân tướng sự việc cho nàng nghe.
Khi nghe tới lời thổ lộ chân thành của Hoắc Đình Vân, Phật Sinh cả kinh trong chớp mắt, nhưng nàng rất nhanh đã nghĩ thông, Hoắc Đình Vân chỉ là đang tìm một cái cớ mà thôi.
Chắc hắn cũng giống như nàng khi ấy, dùng cái cớ mang thai để khuyên lui Vĩnh Ninh công chúa.
Nàng nhẹ nhàng thở ra: “Làm nô tỳ cũng tốt, cũng không tới mức khiến nàng ấy bị chậm trễ.
Lỡ đâu sau này có xảy ra chuyện gì thì nàng ấy cũng có thể tự tìm đường lui.”
Phật Sinh đang nghĩ, lỡ đâu Hoắc Đình Vân chết rồi… đương nhiên, lời này khó mà nói trước được.
Phật Sinh không hiểu những quy tắc phức tạp này, cho nên tự nhiên cũng không biết nếu Hoắc Đình Vân chết thì thân là một nô tỳ xung hỉ, Bảo Phương tất nhiên sẽ không thể thoát được tội.
Nhưng chuyện này cũng không phải là trọng điểm, bởi vì cô nàng Bảo Phương kia cũng chẳng phải là người tốt lành gì.
Nếu nàng ta đã có liên quan tới Ngụy Khởi, thì nhất định chính là tai mắt của ông ta.
Hoắc Đình Vân cũng đã nghĩ tới việc này, cho nên cũng không để nàng ta hầu hạ bên cạnh mà chỉ cho làm một tỳ nữ rảnh rỗi.
Nàng ta không thể làm tỳ nữ của Hoắc Đình Vân, cho nên chỉ có thể đẩy nàng ta sang sân của Phật Sinh.
Tuy Bảo Phương cần mẫn chịu khó, nhưng Mai Hương lại rất có địch ý với nàng ta, cảm thấy nàng ta chính là kẻ chen chân vào tình cảm của vương gia và vương phi, cho nên cũng không cho nàng ta sắc mặt tốt gì, chỉ sai nàng ta làm một ít việc vặt, đương nhiên cũng không phải là việc nặng việc cực gì.
Dù sao thì cũng là người mà hoàng thượng đích thân chọn tới, cũng không thể tùy tiện bắt nạt được.
Không nghĩ tới Bảo Phương này lại vô cùng bình tĩnh ung dung, đem tất cả công việc được giao làm xong một cách gọn gàng, không than mệt, cũng chẳng oán giận nửa lời.
Miệng của nàng ta còn rất ngọt, mỗi khi mở miệng thì đều là Mai Hương tỷ tỷ, Hạ Hà tỷ tỷ.
Mai Hương dần dần nhìn nàng ta với cặp mắt khác, nhưng Hạ Hà lại cảnh giác hơn, nàng nhắc nhở Mai Hương chú ý, chớ có tiếp xúc gần với nàng ta.
Những việc này cũng rơi vào mắt của Phật Sinh, nó khiến nàng không khỏi cảm thấy có hơi áy náy, nếu không phải nàng thì nói không chừng người ta đã chính là U Vương Phi đời thứ năm rồi…
Phật Sinh nhìn cách làm việc gọn gàng nhanh nhẹn của Bảo Phương, có thể đoán ra nàng ta chính là một người đã từng trải qua cơ cực.
Nàng nhìn Bảo Phương, lại không khỏi nghĩ tới bản thân mình, nàng chỉ là may mắn hơn nàng ta một chút mà thôi…
Phật Sinh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi Hoắc Đình Vân tới gần thì nàng cũng không hay.
“Phật Sinh, đang nhìn gì thế?” Mấy ngày nay Hoắc Đình Vân và nàng đã thân mật hơn không ít, hắn vừa tới đã tự động đưa tay đặt lên mái tóc của nàng.
Phật Sinh chỉ cho là hắn đang muốn so chiều cao cho nên cũng không để ý, nàng chép miệng, dùng mắt ra hiệu hắn nhìn sang Bảo Phương đang đứng bên ngoài: “Đình Vân, ngươi có cảm thấy ta và nàng ta rất giống không?’
Hoắc Đình Vân cũng không ngẩng đầu: “Không giống.”
Bảo Phương này tâm tư thâm trầm, không có một chỗ nào giống với bé thỏ trắng đơn thuần ngây thơ như Phật Sinh.
Hắn nhắc nhở Phật Sinh: “Nàng ta chính là người mà Ngụy đốc công tìm tới, chắc nàng cũng biết Ngụy đốc công, ta… không có mấy thiện cảm gì với ông ta.”
Phật Sinh kinh hãi, đây là lần đầu tiên Hoắc Đình Vân nói không có thiện cảm với một ai đó.
Mà cũng đúng, người có tiếng xấu truyền khắp thiên hạ như Ngụy Khởi, sao lại có người có ấn tượng tốt với ông ta được.
Nàng ngẩng đầu nhìn Bảo Phương đang tập trung làm việc ở bên ngoài, tự lẩm bẩm: “Nhưng mà… nàng ta chẳng phải là người do Vô Giác đại sư tìm tới sao? Sao lại có liên quan tới Ngụy đốc công được?”
Động tác của Hoắc Đình Vân dừng lại, hắn không biết nói sao cho nàng hiểu, người được gọi là Vô Giác đại sư kia cũng là người của Ngụy Khởi.
Thế nhân đa phần đều tin phật tin đạo, nếu có thể bồi dưỡng một phật tử hay đạo sĩ có danh vọng thì sẽ rất dễ nắm bắt được lòng người.
Hoắc Đình Vân yên lặng thở dài, cảm thấy nương tử nhà mình đúng là quá dễ bị lừa, không chỉ có hắn lừa được nàng một cách dễ dàng, mà có lẽ là người bên ngoài cũng như thế.
Nếu đã như vậy… hắn vẫn nên cẩn thận một chút, chớ để cho người có lòng bắt cóc.
Hắn cầm lên một lọn tóc xanh, quấn lấy, rồi lại mở ra: “Phật Sinh đói chưa? Hay là chúng ta đi ăn cơm nhé?”
Vẻ mặt của Phật Sinh tỏ ra mệt mỏi, người cũng chẳng có chút tinh thần nào: “Được, ăn cơm thôi.” Bởi vì đang trong giai đoạn khép lại của vết thương, cho nên Chu đại phu dặn đi dặn lại nhất định phải kiêng ăn, nếu không thì sẽ