Hoắc Đình Vân nghiêm mặt nhìn nàng, Phật Sinh cúi đầu, đá hòn đá bên chân, nhỏ giọng nói: “Thật ra ta không phải Vương phi của ngươi, cũng không phải là muội muội của nàng ta.
Ta vốn không quen biết người Đỗ gia, Nam Châu thứ sử nào hết.”
Nàng sợ Hoắc Đình Vân không nghe rõ, lại giải thích từ đầu: “Không có chuyện gả thay nào cả.
Vương phi thật Đỗ Như Yên của ngươi trên đường gặp phải sơn tặc, bất hạnh bỏ mình.
Ngày ấy ta vừa lúc bị đuổi giết, sau khi nhảy xuống từ vách núi thì trốn vào bên trong kiệu hoa, đầu óc mê mang bị người các ngươi hiểu lầm là Vương phi, mang ta trở về.”
Nàng nhìn Hoắc Đình Vân, khuôn mặt hắn bình thản, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Phật Sinh tiếp tục nói: “Thật ra thân phận của ta là… Là sát thủ.”
Sau khi nàng nói câu này, dường như Hoắc Đình Vân cười khẽ, nhưng có lẽ là ảo giác của nàng.
Phật Sinh nhìn Hoắc Đình Vân chăm chú, nói: “Ngươi chắc chắn biết, trước đó Ngụy Khởi bị ám sát là do ta làm.
Ta nói những thứ này với ngươi chỉ là muốn cho ngươi biết chân tướng, mấy ngày nay cảm tạ ngươi…” Nàng hơi mất tự nhiên, chắp tay ra sau.
“Ta biết.
Bởi vì người là do ta giết.”
“…” Gì cơ.
???
Phật Sinh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, nghi ngờ bản thân đã nghe lầm, hắn vừa nói gì vậy?
Hoắc Đình Vân đối diện với ánh mắt của nàng, lặp lại: “Là ta phái người ra tay hại Đỗ Như Yên.
Nếu không nàng nghĩ rằng, tại sao hôm đó bọn người Hướng Cổ lại biết được việc này nhanh như vậy?”
Hắn mỉm cười: “Còn về thân phận của nàng, thật ra ta cũng biết.
Đêm đó nàng bị thương trở về phủ, là ta thay y phục cho nàng.”
Phật Sinh ngẩn người: “Không phải ngươi nói là tỳ nữ sao?”
Hoắc Đình Vân dùng mu bàn tay che miệng ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”
Hắn ngừng lại: “Một đời một kiếp.”
Phật Sinh vẫn còn đang ngẩn người: “Không phải ngươi nói là tỳ nữ thay sao?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng mới nghe thứ gì vậy? Nàng trừng lớn đôi mắt nhìn Hoắc Đình Vân, trong mắt đầy nét không thể tin.
Hắn… Giết Vương phi của mình sao? Hắn cũng biết thân phận của nàng… Hắn không phải là Vương gia nhàn rỗi sao? Tại sao lại biết nhiều như vậy…
Phật Sinh trừng to mắt nhìn Hoắc Đình Vân, Hoắc Đình Vân đành phải cười cười: “Phật Sinh, nàng còn nhớ bí mật mà ta đã nói với nàng không?”
“A?” Hàng mi dài của Phật Sinh khẽ chớp, chậm chạp nhớ lại bí mật theo lời hắn.
“Mẫu thân ta là người tộc Thiên Mật, đây là sự thật.
Trừ điều này ra, nàng đã từng nghe nói về phụ phận của ta chưa?”
Phật Sinh gật đầu, đại danh lão U Vương Hoắc Trí Ý phụ thân của hắn, nàng đương nhiên đã từng nghe qua.
Hoắc Đình Vân nói: “Thế nhân chỉ biết ông ấy chết trận sa trường, nhưng không biết thật ra ông ấy là bị người thiết kế hại chết.
Những năm gần đây, ta vẫn luôn tìm người hãm hại ông ấy, rốt cuộc đã tra đến Ngụy Khởi.
Nhưng nàng cũng biết Ngụy Khởi quyền thế ngập trời, ta không thể nào lật đổ ông ta được, đành phải yên lặng quan sát động tĩnh.
Vô Giác đại sư đó, thật ra là người của Ngụy Khởi…”
Phật Sinh nghe bí mật của hắn, chớp mắt, hình như bí mật này có hơi lớn…
Hoắc Đình Vân quan sát thay đổi trên khuôn mặt của nàng, phát hiện biểu cảm nàng vẫn như cũ.
Hoắc Đình Vân cười khẽ: “Nàng không cảm thấy ta đáng sợ sao?”
Phật Sinh xoay người, dựa vào thân cây khoanh tay lại: “Ta cảm thấy hình như ta khá đáng sợ…”
Nàng sờ mũi: “Ngươi xem đi, ngươi có nỗi khổ riêng, nhưng ta thì không giống.
Ta không có nỗi khổ gì hết, mà ta còn là sát thủ nữa.”
“Vậy nàng đã từng giết người sao?” Hoắc Đình Vân hỏi.
Phật Sinh lắc đầu: “Không có.”
Ánh mắt Hoắc Đình Vân như thể là thương tiếc: “Vậy ta vẫn đáng sợ hơn nàng, thật ra ta đã từng giết người.”
Nàng phải giải thích thế nào đây, nàng không giết người không phải bởi vì nàng lương thiện mà là nàng không đủ năng lực, không đoạt lại người khác… Nhìn ánh mắt của Hoắc Đình Vân, hình như hắn đang cảm thấy nàng là một người hết sức lương thiện vậy.
Khoan đã, tại sao hai người họ lại tranh nhau mấy thứ kỳ quái này? Đây là trọng điểm trước mắt sao? Không phải chứ, trọng điểm bây giờ là bọn họ nên tìm người giúp đỡ mới phải!
Phật Sinh quơ tay, ý bảo hắn đừng nói những thứ không cần thiết nữa.
Tầm mắt nàng phóng về phía xa, dường như thấy được một bóng người thôn dân chất phác.
Phật Sinh lập tức vẫy tay, la lớn: “Đại ca, đại ca, cứu với, đại ca…”
Hoắc Đình Vân cũng thấy người kia, đang định chống người đứng dậy, không còn là dáng vẻ nhu nhược yếu đuối trước mặt nàng.
Kết quả vừa đứng dậy, đã bị Phật Sinh khiêng lên.
…
Tuy Phật Sinh nghe hắn nói nhiều như vậy, cứ cho là hắn không phải là người lương thiện đi, nhưng cơ thể hắn vẫn suy yếu.
Cho nên nàng không để tâm nhiều như vậy, một tay khiêng hắn lên, chạy về phía đại ca thôn dân chất phác kia.
Đại ca gần bốn mươi tuổi, khiêng một gánh củi trên lưng, ngơ ngác nhìn hai người bọn họ: “Các ngươi là?”
Hắn ta nhìn Phật Sinh, thấy nàng đang khiêng một nam nhân, biểu cảm nhất thời có hơi hoảng hốt.
Hình như nữ tử này sức mạnh trời sinh….
ngôn tình hoàn
Phật Sinh bừng tỉnh đại ngộ, buông Hoắc Đình Vân xuống, lúc này mới giải thích: “Nhà chúng ta vốn là thương gia, kết quả