Hương hỏa của chùa Bạch Hạc hưng thịnh, ngày nào người đến người đi cũng tấp nập, con đường này cũng không phải là đường vắng, nếu chọn chỗ này để ám sát thì theo lẽ thường sẽ rất dễ bị phát hiện.
Nếu như có thất bại thì cũng không tiện để rút lui.
Tuy Phật Sinh là một sát thủ gà mờ, nhưng nàng cũng sẽ không chọn chỗ này để ra tay ám sát.
Nhưng đối phương lại cứ thích to gan như vậy, ngang nhiên hành thích U Vương ngay trên đường cái.
Cũng không biết là kẻ này tài cao gan lớn, hay là vì quá thống hận U Vương.
Chiếc phi tiêu hình rắn bay sát qua đầu của Phật Sinh chính là bước nhạc dạo mở màn cho trận chiến.
Phi tiêu bay sát qua cổ nàng, lấy tốc độ của nó, nếu được canh chuẩn thêm một chút thì nhất định có thể tạo thành một kích trí mạng.
Tuy trên danh nghĩa Phật Sinh là sát thủ, nhưng nhiệm vụ giết người đầu tiên mà nàng nhận chính là nhiệm vụ ám sát Ngụy Khởi.
Bởi vậy khi đối mặt với cảnh này, nàng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
Tim nàng đập rộn lên, nàng trở nên cẩn thận ngay lập tức.
Nàng nhìn Hoắc Đình Vân rồi nhanh chóng bước sang kéo người ra sau bảo vệ.
“Vương gia đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Ánh mắt của Phật Sinh trở nên kiên định, nàng chăm chú quan sát tình huống ở bên ngoài.
Hoắc Đình Vân dù sao cũng là vương gia, mỗi khi đi ra ngoài đều có người bảo vệ trong bóng tối.
Cho nên chuyện vừa xảy ra, những người kia đã tự giác xuất hiện, vây chiếc xe ngựa của Hoắc Đình Vân vào giữa.
Phật Sinh vén một góc rèm lên, nhìn thấy có không ít người áo đen bay từ rừng cây bên cạnh ra, sau đó dốc toàn bộ lực lượng nhào tới xe ngựa của Hoắc Đình Vân.
Đối phương khí thế hung mãnh, lại người đông thế mạnh.
Thủ vệ của U Vương Phủ chỉ có tầm hai ba mươi người, nếu cứ tiếp tục như thế thì nhất định sẽ ngăn cản không được.
Trái tim của Phật Sinh không khỏi xiết chặt.
Lúc này Hướng Cổ xốc rèm lên, nhìn Hoắc Đình Vân rồi nói: “Vương gia, thuộc hạ yểm hộ ngài rút lui.”
Hoắc Đình Vân che miệng ho khan, sau đó đỡ toa xe đứng dậy, rồi lại được Hướng Cổ nâng nhảy xuống xe ngựa.
Phật Sinh nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng nảy ra một kế, nếu như hắn đi với Hướng Cổ thì nàng có thể thừa dịp rời đi.
Hoắc Đình Vân đột nhiên có cảm giác, hắn quay đầu vươn tay về phía nàng: “Nương tử, chúng ta đi thôi.”
Phật Sinh: …
Kế hoạch tan nát.
Nàng đành phải cầm lấy tay của Hoắc Đình Vân, nhảy xuống xe ngựa rồi cùng bọn họ rút lui về phía sau.
Hộ vệ chia thành hai nhóm, một nhóm bảo vệ Hoắc Đình Vân, nhóm còn lại ở lại triền đấu với đám người áo đen.
Từ đầu tới cuối Hoắc Đình Vân vẫn luôn nắm chặt tay của Phật Sinh, điều này làm cho nàng vừa sốt ruột vừa cảm thấy xấu hổ day dứt.
Nàng rất muốn chạy, nhưng Hoắc Đình Vân hình như đang rất lo lắng cho nàng….
||||| Truyện đề cử: Khó Có Thể Khống Chế |||||
“Nương tử nên theo sát một chút.” Hoắc Đình Vân không quên căn dặn.
Phật Sinh gật đầu, đi theo hắn rút về phía sau.
Hoắc Đình Vân bỗng nhiên mở miệng: “Nương tử đúng là thấy biến cũng không sợ hãi.
Gặp cảnh thế này mà mặt cũng không đổi sắc.”
“Á! Thật ra khi nãy ta suýt chút nữa bị dọa chết rồi!” Đến lúc này Phật Sinh mới hậu tri hậu giác mà lên giọng, sau đó bày ra vẻ hoảng sợ.
Thật ra thì mấy cảnh như này nàng đã thấy rất nhiều.
Ngay cả chuyện ngũ mã phanh thây nàng cũng đã từng thấy qua.
Chỉ có điều nhìn người khác làm là một chuyện, tự mình ra tay lại là một chuyện khác.
Phật Sinh chớp chớp mắt, sau đó tới gần Hoắc Đình Vân, làm ra vẻ như chim non sợ hãi nép vào phía sau hắn.
Hướng Cổ đứng một bên nhìn cách diễn khoa trương của nàng: …
Chỉ có điều lúc này tình thế cấp bách, Hướng Cổ cũng không thể chú ý Phật Sinh quá nhiều.
Phật Sinh nhẹ nhàng thở ra, tựa đầu lên vai của Hoắc Đình Vân rồi nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, ngươi có biết người ta có lai lịch gì không? Tại sao vô duyên vô cớ lại ám sát vương gia?”
Hoắc Đình Vân lắc đầu: “Không biết.
Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên, vài ngày trước đã có thích khách ẩn vào vương phủ có ý đồ hành thích, cũng may được Hướng Cổ chặn lại.
Những người kia là tử sĩ, thấy việc thất bại thì ngay lập tức cắn lưỡi tự sát, không còn người nào sống cho nên cũng không tìm được manh mối gì.”
Hắn nhìn đám người áo đen đang đuổi theo, tiếp tục nói: “Theo lý mà nói bản vương không có gây thù với ai mới đúng.
Cái bộ xương bệnh tật này của ta cũng đâu thể gây trở ngại gì cho tiền đồ của người bên ngoài được.
Bởi vậy bản vương cũng rất khó hiểu, những người này rốt cuộc tới vì cái gì?”
Phật Sinh nghiêm túc lắng nghe, sau đó nhịn không được giúp hắn phân tích: “Những người này ra tay tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy cũng đánh vào điểm yếu, rõ ràng là đến vì mạng của vương gia.
Cách hành sự thế này, ngoại trừ việc hai bên có thâm cừu đại hận ra thì chỉ có thể là vì trên người vương gia có thứ gì đó ép buộc bọn họ phải ra tay.”
Cách phân tích của nàng rõ ràng đâu ra đấy, ngay cả Hoắc Đình Vân cũng nhịn không được buông lời tán thưởng: “Không sai.”
Hắn nhìn Phật Sinh một lúc, rồi đột nhiên trầm ngâm nói: “Nhưng vương phi thân là một giới nữ lưu, sao có thể hiểu rõ mấy việc này như thế?”
Phật Sinh lắp ba lắp bắp giải thích: “Vì… vì ta rất thích đọc tiểu thuyết.
Mấy tình tiết ly kỳ khúc chiết, rung động đến tâm can trong đó đều viết như thế.”
Hoắc Đình Vân câu môi cười hỏi: “Nương tử còn có sở thích này sao?”
Phật Sinh xấu hổ cười cười: “Đúng vậy.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn ta đều sống trong khuê phòng, ít nhiều gì cũng có nhiều lúc cảm thấy buồn chán.
Cho nên đã lén lút gạt phụ mẫu mua một ít tiểu thuyết về để giải buồn.”
Trong giây phút kinh tâm động phách thế này mà nàng vẫn phải nơm nớp lo sợ duy trì thân phận giả mạo của mình, Phật Sinh quả thật không còn gì để nói.
Chính vào lúc này, bỗng nhiên có một người áo đen vọt tới.
Hướng Cổ tay mắt lanh lẹ chém cho người nọ một đao.
Lúc này Phật Sinh cũng học ngoan, khi Hướng Cổ vừa vung đao lên thì nàng đã trốn ra sau lưng của Hoắc Đình Vân, sau đó ra vẻ hoảng sợ kêu lên một tiếng.
“A!” Ngoài miệng thì kêu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ sao mấy người này lại chẳng tiếc mạng mình như vậy? Còn sống không tốt sao?
Hoắc Đình Vân vỗ vỗ vai của nàng, sau đó dùng bàn tay rộng lớn của mình che mắt của nàng lại, rồi dịu dàng an ủi: “Nương tử đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
Phật Sinh gật đầu, vô cùng phối hợp nói: “Ừm! Có vương gia ở bên cạnh, ta sẽ không sợ gì hết.”
Lúc này đám người áo đen đang triền đấu với đám hộ vệ cũng phản ứng lại, bọn chúng không đánh nữa mà là quay sang đuổi theo đám người Hoắc Đình Vân.
Trong nhất thời, sức mạnh của đám sát thủ tăng cao, dường như bọn chúng nhất định phải dồn Hoắc Đình Vân vào chỗ chết.
Có lẽ đám người này cũng phát hiện Hướng Cổ đang che chở Hoắc Đình Vân là một người khó giải quyết.
Bọn chúng liếc nhau, sau đó phái một vài người đi quấn lấy Hướng Cổ, những kẻ còn lại thì tranh thủ thời gian xử lý Hoắc Đình Vân.
Hướng Cổ vừa đi, đám hộ vệ còn lại cũng dần dần không chống đỡ nổi nữa.
Phật Sinh lo lắng trong lòng, trong nhất thời cũng không đoái hoài gì tới việc giả mạo hay không giả mạo nữa.
Vừa lúc có một tên áo đen nhào tới, Phật Sinh nhanh chóng đoạt lấy đao của gã rồi đánh lui người