Ánh mắt của hàng xóm xung quanh quá nóng bỏng, Bao Xuân Oánh mặc kệ khiêu khích của hắn, lấy hết can đảm đặt trên lòng bàn tay ấm áp, để hắn đỡ xuống xe ngựa.“Nương tử, cẩn thận trơn trượt.” Hắn mỉm cười.Nàng cắn răng mỉm cười với hắn: “Đa tạ phu quân nhắc nhở.”Phu thê tân hôn tình chàng ý thiếp, dựa sát vào nhau đi vào.Trong đám người, không thiếu hạ nhân tìm hiểu tin tức thay chủ tử, bọn họ nhìn một đôi phu thê tiến vào Bao gia, mới im lặng mà rời đi.Chủ đề xem náo nhiệt không còn, đám đông dần tan đi, bao gồm cả một bóng dáng ảm đạm,chán nản.Phu thê quản gia Bao gia đồng thời mở cửa nghênh đón một đôi tân nhân cùng Nguyệt Linh-bọn họ là cha mẹ của Nguyệt Linh.“Cô nương về rồi!”“Lão gia cùng phu nhân rất nhớ cô nương!”“Ha ha, các ngươi cũng nhớ Nguyệt Linh có phải không?” Bao Xuân Oánh trêu ghẹo hai người, khiến cho bọn họ thẹn thùng.Một mình nàng dẫn Thẩm Kiến Hi đến tiền viện, để Nguyệt Linh ở lại ôn chuyện cùng cha mẹ một chút.So với mê cung sơn thủy ở Thẩm gia, tiền viện Bao gia thật đúng là tồi tàn.Phía trước tiền viện dựng một hàng rào tre, cây bìm bìm bám vào hàng rào leo lên, giữa những đóa hoa mướp hưng rũ xuống, trước hàng rào tre là cánh đồng tự canh tác, trồng rau xanh, cùng hoa quả Thẩm Kiến Hi không biết tên.“Cúc cúc ……” Một con gà trống uy phong lẫm liệt dẫn một đám gà con đi qua trước mặt bọn họ.
Đám gà con xù lông tràn ngập lòng hiếu kỳ cũng quay đầu nhìn lại.Thẩm Kiến Hi nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen bóng của gà con.Bao Xuân Oánh không phát hiện ra bầu không khí khó xử, nhiệt tình chạy tới gần đám gà con, bộ diêu trên búi tóc chữ thập theo từng bước chân kêu leng keng.
Gà trống không cản nàng, ngược lại còn dang rộng đôi cánh óng ả nhảy múa, hai chân thích thú dậm chân không ngừng.Nguyệt Linh cũng được thoải mái hơn nhiều, quen thuộc cầm lấy một cái hôp rải bắp viên cho gà con ăn.Thẩm Kiến Hi mặc cẩm y màu lúc có vẻ không hợp lắm.Gà trống cảnh giác đánh giá người xa lạ, mở rộng cách kêu cục tác, mỏ cứng rắn ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.Hắn cảm thấy vị gà trống sư huynh này không chào đón mình cho lắm.“Oánh oánh đã trở lại?” Một giọng nữ vui vẻ đánh gãy sự xấu hổ mơ hồ.“Mẫu thân!” Bao Xuân Oánh thân mật chạy tới.Một vị mỹ phụ phong vận thướt tha mang theo một cái sọt quần áo đi ra ngoài, mặt mày có sáu phần tương tự với Bao Xuân Oánh.
Khác biệt là phụ nhân này mặt mày xinh đẹp, ánh mắt trải đời không có khí thế của