Đôi mắt Bao Xuân Oánh khẽ đảo một cái, trong chốc lát có vẻ sáng ngời —— nàng nảy ra ý hay:“Ta đang nấu nước sốt.
Đại cô tử có muốn nếm thử hay không?”Dù sao đại cô tử cũng đã sống cùng Thẩm Kiến Hi nhiều năm, hẳn nàng ấy biết rõ khẩu vị Thẩm Kiến Hi như thế nào, tìm nàng ấy nếm thử trước là tốt nhất.“Ta đây thuận tiện giúp ngươi nếm thử một chút.”Nàng ấy theo Bao Xuân Oánh tiến vào phòng bếp, đây là lần đầu tiên đại cô nương mười ngón không đụng nước như nàng ấy vào phòng bếp, áo khoác đỏ cùng ánh lửa rực cháy lại càng hỗ trợ nhau.Mùi cay nồng càng lúc càng đậm, nàng ấy nhịn không được bịt mũi lại.
Nhưng rất nhanh, nàng ấy lại ngửi được một mùi hương khó tả trộn lẫn với vị hăng.Thẩm Mộ Liên nhanh chóng nhìn qua mấy hạ nhân đang cúi đầu rũ mi cùng chân gà trên bệ bếp, nghĩ thầm nếu làm đồ ăn cho tứ đệ chỉ sợ tiểu trù nương này uổng phí tâm tư rồi.Với tinh cách bắt bẻ kia của tứ đệ kia nhà mình sao có thể để vào mắt mấy cái chân gà bình thường được?Tâm trí Bao Xuân Oánh tập trung hết vào đồ ăn, không phát hiện ra vẻ mặt Thẩm Mộ Liên có hơi ái ngại.
Nàng vui vẻ mở nắp nồi ra, một mùi cay nồng kỳ lạ bốc lên.“Hắt xì!”Hạ nhân xung quanh liên tục quay đầu hắt xì.Nước sốt trong nồi trộn lẫn cát hạt màu xanh lục và màu đỏ thẫm, Thẩm Mộ Liên đoán không ra.
Tiếp đó, Bao Xuân Oánh múc một chén nước sốt bỏ một cái chân gà thủy tinh *còn chưa có gia vị vào.“Đại cô tử, nếm thử đi.” Bao Xuân Oánh cười tươi như hoa cầm chén cùng đôi đũa đưa cho Thẩm Mộ Liên.“Chân gà?” Nàng ấy công khai bày tỏ sự ghét bỏ, nhưng nhìn nước sốt đậm đà thơm nồng trong chén, lại ma xui quỷ khiến cầm đũa.Chân gà không có quá nhiều thịt, nàng ấy chỉ ăn được một cái móng dính nước sốt.“Cái này……”Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Thẩm Mộ Liên gặm hết một cái chân gà.Thật thơm!“Hương vị tạm được.” Nàng ấy ra vẻ rụt rè lấy khăn tay lau khóe miệng: “Nếu là dùng bào ngư ăn với loại nước sốt này sẽ càng ngon hơn.
Chân gà là thứ không lên được mặt bàn, gia đình giàu có sẽ không ăn.”Để cảm ơn nước sốt của Bao Xuân Oánh, nàng ấy mới hào phóng nhắc nhở, có thể lĩnh ngộ được hay không phải xem ở bản thân Bao Xuân Oánh.“Là sao……” Bao Xuân Oánh thất thần.“Đương nhiên.” Thẩm Mộ Liên cong môi cười nhạt, rất vừa lòng với dáng vẻ trẻ nhỏ dễ dạy này của nàng: “Tứ đệ không có ở đây, vậy hôm khác ta lại tới tìm hắn.”Dứt lời, nàng ấy lại ngẩng cao đầu kiêu ngạo dẫn nha hoàn ra khỏi phòng bếp.“Tiểu…… Thiếu phu nhân, chúng ta phải đổi chân gà sao?” Nguyệt Linh lo lắng.Bao Xuân Oánh không nói một lời mà chăm chú một phần rau trộn chân gà, hoa ngọc trai màu xanh lam trang trí trên