“Đây là thư pháp của Vương tiên sinh, bản sao của《 Trung Dung 》viết rất đẹp có phải không?”Nghe giọng điệu vô cùng đắc ý của Thẩm Mộ Liên, Bao Xuân Oánh đã thẳng thắn bán đứng mắt mũi mình: “Đại cô tử cho là đẹp vậy đúng là viết đẹp.”“Hừ, ánh mắt ta đương nhiên rất tốt rồi.”Bao Xuân Oánh phụ họa rất hợp ý nàng ấy,nếu cùng những tẩu tẩu đó tới đây nhất định các nàng sẽ trêu đùa mình học đòi văn vẻ.Những nữ nhân đó ai cũng xuất thân sang giàu, người nào người nấy đều đặt mắt trên đỉnh đầu.“Đại cô tử, đây là hàng thật sao?” Bao Xuân Oánh không có hứng thú với hội hoại lại lo lắng dại cô tử lãng phí tiền mua phải đồ giả.Thẩm Mộ Liên không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là thật, thư phòng nhà này được giới văn nhân tìm kiếm nhiều nhất, không thể nào bán hàng giả.
Đi, chúng ta đi tính tiền!”Nàng ấy kéo cổ tay Bao Xuân Oánh rời đi.Số sách Bao Xuân Oánh chọn tổng cộng hết 30 văn tiền, trong đó 《Văn hương tập 》có số lượng sao chép không nhiều, giá hai mươi văn tiền, mà Thẩm Mộ Liên chọn thư pháp của người ta lại hơn tám mươi lượng.Màn lụa như ẩn như hiện che khuất dáng vẻ trợn mắt há mồm của nàng.“Đại cô tử, những quyển sách này để ta tính tiền là được rồi, không cần ngươi phải tiêu phí.” Nàng cảm thấy đau lòng thay Thẩm Mộ Liên.Tất cả y phục trên người nàng còn không đáng giá tám mươi lượng.Thẩm Mộ Liên lại nhẹ nhàng vung khăn tay lên, bày ra khí thế tiêu tiền như nước: “Chỉ là mấy chục lượng mà thôi không cần tính toán với ta, ta nói cho ngươi là cho ngươi.
Chưởng quầy tính tiền.”“Khoan đã.” Bao Xuân Oánh cố nói lại: “Đại cô tử, vô công bất thụ lộc, 30 văn tiền ta có thể trả được.”Giọng điệu quật cường khiến Thẩm Mộ liên sửng sốt, buột miệng thốt lên: “Vô công ở chỗ nào, ngươi cùng…Thôi,quên đi, ngươi thích làm thế nào thì làm.”Bao Xuân Oánh cười xinh đẹp, vui vẻ tính tiền những cuốn sách do chính mình chọn.Nàng luôn nhớ kỹ lời dạy bảo của mẫu thân: Con người không thể kiêu ngạo, cũng không thể không kiêu ngạo.Thẩm Mộ Liên ở bên cạnh phân phó nha hoàn lấy tiền ra thanh toán, một giọng nam đột nhiên vang lên: “Cô nương, ngươi thật sự muốn mua bức thư pháp này sao?”Bao Xuân Oánh và Thẩm Mộ Liên lắp bắp kinh hãi, dáng người đ ĩnh bạt như trúc xanh bất khuất.
Người đứng ở đây giống như bức tranh