Sáng sớm hôm sau, trong lúc Bao Xuân Oánh đang chuẩn bị bữa sáng, phái người đi mời Thẩm Kiến Hi mới phát hiện hắn không có trong phủ.Nàng nấu một bàn đồ ăn sáng vô ích.“Thiếu phu nhân, bây giờ phải làm sao?”Nàng âm thầm nắm chắt tay: “Ăn đi! Cầm đi chia cho những hạ nhân khác ăn cùng.”Đến buổi trưa, nàng cố ý sai người đi tiefm Thẩm Kiến Hi, hỏi hắn có trở về ăn tối hay không.Nhận được câu trả lời là không trở về.Liên tục mấy ngày, Thẩm Kiến Hi đều không ăn cơm trong phủ, bao gồm cả một bữa ăn mỗi tháng ở Thẩm gia, mỗi đêm nàng đều sai người mang canh bí đỏ hoa hồng củ mài và nước ngâm chân đi.Ngoại trừ ngày kính trà hôm đó, đây là lần đầu tiên Bao Xuân Oánh tham gia bữa ăn chung của Thẩm gia, nàng quy củ ngồi xuống, an phận thưởng thức đồ ăn ngon.Không thể không nói, đầu bếp Thẩm gia thật sự rất giỏi mỗi một món ăn nước sốt đều đủ ăn với cơm, đáng tiếc trong yến lễ có quy định không thể trộn cơm với nước sốt trước mặt gia chủ.Trước khi đến, nàng lo lắng đại tẩu Thôi Vân Dao sẽ làm khó dễ, chỉ là nàng phát hiện bầu không khí trong bữa ăn vô cùng kỳ lạ, vẻ mặt các trưởng bối mất tự nhiên, dừng như đang cố gắng ghe giấu cơn giận.Ngay cả Thôi Vân Dao cũng ũ rũ, không có tâm trạng mở miệng.Nàng âm thầm suy nghĩ, nếu bởi vì Thẩm Kiến Hi vắng mắt khiến khiến mọi người không vui nhưng cũng không thể đến ngay cả đại tẩu cũng buồn bực khó chịu được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”Thẩm Mộ Liên lại đứng một bên bày ra dáng vẻ xem kịch vui nhìn Thôi Vân Dao.Tận đến khi một tên sai vặt vội vàng đi tới kề tai nói nhỏ với đại lão gia, sắc mặt trưởng bối trong nhà lại càng thêm khó coi.
Cuối cùng không bao lâu, Thẩm lão phu nhân sầm mắt đặt đũa xuống, quay về Từ Vân Đường trước.Ngay sau đó, đại lão gia, Nhị lão gia cùng tam lão gia lần lượt rời đi, đại ca Thẩm Thụy Bân cũng đứng ngồi không yên đi theo.Bao Xuân Oánh tò mò nhìn bóng lưng bọn họ.“Ha ha, chuyện có thể khiến tổ mẫu sốt ruột, không biết là chuyện gì đây? “ Thẩm Mộ Liên nới nửa dở nửa không, cười như không cười càng khiến Thôi Vân Dao tức giận không thôi.”“Con dâu cũng ăn no.” Thôi Vân Dao dứt khoát đặt đũa xuống, quấn bách chạy đi.Sau khi ăn xong, trên đường trở về Cẩm Tùng Hiên, Bao Xuân Oánh nhìn thấy Thẩm Mộ Liên vui vẻ ra mặt, nàng lại không nhịn được cảnh giác.“Tứ đệ muội, nửa tháng nữa là mưa bụi tháng tư, đến lúc đó không tiện đi ra ngoài.”“Cho nên?”Nàng không quên quanh co lòng vòng.“Cho nên gần đây ánh mặt trời tươi đẹp, là thời điểm thích hợp nhất