Ngày cuối cùng của đại hội mỹ thực, các chủ quán dốc hết tài lực nhân lực tìm mọi cách kiếm tiền ngày cuối cùng.“Thiếu phu nhân! Ta đã mua về——”Tiếng la hét chạy thẳng vào phòng ngủ Cẩm Tùng Hiên, Chỉ Qùy thở hổn hển mang theo hộp đồ ăn trở về báo cáo kết quả công tác.Bao Xuân Oánh gấp không chờ nổi mở hộp đồ ăn ra, ngửi được mùi thức ăn thơm ngon.Hạ nhân trong phủ đều bát quái nói Túy Nguyệt Lâu đưa ra món chiêu bài mới cạnh tranh với Minh Xuân Lâu, Bao Xuân Oánh biết được liền phái Chỉ Qùy đi mua về nếm thử.Trong hộp bày biện một con vịt màu vàng óng, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ có một khe nhỏ trên thân vịt.Bao Xuân Oánh cầm đũa mở thân vịt ra, để lộ những nguyên liệu phong phú bên trong bụng vịt.
Nàng gắp một miếng lên nếm thử, vẻ mặt phức tạp.Nguyên liệu gồm có đậu Hà Lan, chân giò hun khói, gạo nếp, hạt dẻ, thịt gà, măng mùa đông, nấm hương, tôm bóc vỏ cùng sò khô.
Mùi nước tương và hành lá thái nhỏ làm tăng hương vị của các nguyên liệu, vị đậm đà, các nguyên liệu phối hợp thấm vào nhau.“Món này, có thể nếm ra được vị nước tương, mỡ heo, có lẽ còn bỏ thêm đường phấn, hẳn là do đầu bếp Túy Nguyệt Lâu làm.”“Đúng vậy thiếu phu nhân, Túy Nguyệt Lâu nghe nói là vịt bát bảo.”Bao Xuân Oánh lại có chút buồn bã.Chỉ có Nguyệt Linh mới biết được ý của nàng là món này không phải Lăng đại ca làm.“Túy Nguyệt Lâu?”Giọng nam thanh lãnh đột nhiên vang lên làm bọn họ kinh ngạc, ngay sau đó, Nguyệt Linh cùng Chỉ Qùy vội vàng cong người hành lễ.Áo choàng màu tím đậm dùng chỉ bạc thêu hình tia sét, ngọc quan nạm vàng trên búi tóc đuôi ngựa, Thẩm Kiến Hi đi lướt qua các nàng, thoáng nhìn qua vịt bát bảo trong hộp thức ăn, để sát vào ngửi thử: “Đây là loại thịt gì? Ngửi không có mùi thịt rõ ràng?”“Gọi là vịt bát bảo.”Hắn cười lạnh liên tục, vẻ mặt ghét bỏ không hề che giấu: “Nhìn thịt vịt nấu đến mức này bảo sao không ngửi thấy mùi thịt vịt, ngược lại mùi nấm hương và hạt dẻ lại quá đậm.
Túy Nguyệt Lâu hỗn loạn như vậy chỉ sợ bán ra món này mới là bán thành phẩm.”Bao Xuân Oánh gật đầu.Hôm nay mới đưa ra món ăn chiêu bài mới, co thể tưởng tượng ra được lúc tạo ra món này là không có trâu bắt chó đi cày.Thẩm Kiến Hi không có hứng thú với những thứ này, quay sang đối diện với Bao Xuân Oánh.
Tầm mắt hai người chạm nhau, lập tức quay mặt đi chỗ khác, trên mặt đều hiện lên đám mây đỏ nhàn nhạt.“Khụ.
Đầu tháng tư có hội thi đá cầu mùa xuân, ngươi có muốn đi xem không?”“Không nghĩ tới.”Thẩm Kiến Hi: “……”Rõ ràng hắn nhìn thấy ánh mắt nàng không giấu được cảm xúc hy vọng, đông tử run lên nhu nhược động lòng người, còn cãi bướng không muốn đi.Hắn hài hước mà hỏi lại: “Nếu ta thuyết phục được tổ mẫu, đồng ý cho ngươi đi theo trị bệnh dạ dày cho ta, ngươi có muốn đi không?”“Ta……” Nàng mím chặt môi anh đào, xao xao túi thơm bên hông, thành thật trả lời: “Muốn đi.”Hắn cười rạng rỡ, thoáng như mặt trời mới mọc khiến người ta mặt đỏ tai hồng.Đại hội mỹ thực lần thứ nhất kết thúc viên mãn, một ít du khách nhàn nhã còn không muốn rời khỏi Lâm An, chờ đợi lễ hội đá cầu mùa xuân nổi tiếng khai mạc.Nhân tài ở Lâm An tầng tầng lớp lớp, đá