Tiếng khóc sắc bén thình lình xảy ra khiến Chiêu Doanh cả người run lên, nàng sững sờ há miệng thở dốc, sau đó nhanh chóng liền nhận ra đó là Liễu thẩm đang khóc!Tiếng khóc của Liễu thím nghe rất hoảng hốt, nghe xong mọi người không khỏi đoán chừng có chuyện vô cùng quan trọng xảy ra với Trần gia.
Là hàng xóm với nhau, Chiêu Doanh cùng Đoạn Lăng tất nhiên hẳn là phải đi sang xem thử, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, nếu bọn họ có thể giúp đỡ thì tất nhiên sẽ ra tay hỗ trợ.
Chiêu Doanh cúi người, bỏ trái cây màu đỏ trong túi vào kệ đựng dược liệu, khi đứng dậy, Đoạn Lăng đã đưa tay về phía nàng, Chiêu Doanh tự nhiên đưa bàn tay qua, hai người mười ngón tay đan lấy nhau, nhanh chóng ra khỏi sân.
Chiêu Doanh và Đoạn Lăng vừa đi ra, cửa Trần gia đột nhiên bị đá bật ra, cánh cửa gỗ rắn chắc đập vào tường phát ra một tiếng "bụp", phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Liễu thị loạng choạng chạy ra ngoài, chân bà ấy không vững, ngã xuống đất, một tờ giấy viết thư vốn có trong tay cũng bay ra ngoài.
Chiêu Doanh vội vàng bước tới để đỡ Liễu thị, Trần Thành và Trần Bác Văn chạy theo từ trong sân, cũng vội vàng chạy lại để nhìn Liễu thị.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Thành và Trần Bác Văn đều ủ rũ, Chiêu Doanh không nhịn được mà hỏi: "Trần thúc, có chuyện gì xảy ra vậy?"Trần Thành im lặng, Trần Bác Văn giơ ngón tay chỉ vào bức thư rơi cách đó không xa, bảo Chiêu Doanh tự nhìn xem.
Chiêu Doanh cầm bức thư lên, nàng đi đến chỗ Đoạn Lăng, cùng Đoạn Lăng xem bức thư.
Nét chữ trên lá thư có phần quen thuộc, Chiêu Doanh nhớ lại, một lúc sau mới nhớ ra là chữ viết tay của Trần Minh Viễn.
Trong thư chỉ có vài nét chữ, đại khái có ý là phụ mẫu đã nhiều lần cãi nhau vì chuyện của con trai, là do con trai bất hiếu, con không muốn nghe lời cha lấy thê tử sớm như vậy, cũng không muốn nghe lời của mẫu thân ở nhà suốt ngày học hành, trong lòng con có khát vọng, sau khi suy nghĩ một hồi, quyết định đi theo Ngụy vương điện hạ, kiến công lập nghiệp bằng chính bản lĩnh của mình.
Nếu thành công, thì sẽ áo gấm về làng phụng dưỡng phụ mẫu, nếu không thành, thì kiếp sau sẽ làm ngựa làm trâu để báo đáp công ơn dạy dỗ của phụ mẫu.
Lời nói của Trần Minh Viễn rất kiên quyết, chỉ cần đọc bức thư, là có thể nhìn thấy ý âm thầm của y - hoặc là gây dựng sự nghiệp áo gấm về làng, hoặc là chết ở bên ngoài.
Tâm trạng kiên quyết như vậy, sao có thể không khiến Liễu thị hoảng sợ buồn bã cho được?Mặt Liễu thị đầy nước mắt, Trần Thành và Trần Bác Văn cũng rất nhiều lần không thể đỡ bà ấy