Chiêu Doanh thu dọn mọi thứ xong, cuối cùng mang Đoạn Lăng ra khỏi phòng bếp.
Trong khoảng thời gian này, Đoạn Lăng không hề buông Chiêu Doanh ra, nàng bước chân trái, hắn bước chân trái theo, dù sao cũng chính là muốn ôm Chiêu Doanh.Tằng Hoài Chính đã dọn dẹp sân sau xong từ lâu, đang ngồi trên ghế uống trà sơn tra, bữa này thật sự là ăn quá nhiều.Vừa thấy dáng vẻ của Chiêu Doanh và Đoạn Lăng, trà sơn tra trong miệng hắn phun ra “phụt” một tiếng, làm ướt vạt áo của hắn.Nghe thấy tiếng, Chiêu Doanh và Đoạn lăng đều cùng ngẩng đầu nhìn sang.
Ánh mắt của Chiêu Doanh không có gì khác ngoài có chút khó hiểu, chỉ có ánh mắt của Đoạn Lăng là muốn đòi mạngHắn hơi ngẩng đầu lên, xem từ góc độ của Tằng Hoài Chính, Tằng Hoài Chính chỉ có thể nhìn thấy một bên mắt và một nửa khuôn mặt nhỏ của hắn, phần còn lại đều khuất sau vai Chiêu Doanh.
Ánh mắt hắn quá mức bình tĩnh, cũng không có chút ý uy hiếp nào, nhưng Tằng Hoài Chính lại không khỏi run rẩy tay, suýt chút nữa làm đổ trà sơn tra trong tay ra ngoài.Tằng Hoài Chính lập tức đứng lên: "Hôm nay đa tạ đã tiếp đãi, tại hạ còn có việc, nên về trước, Đoạn tiểu muội, lần sau tại hạ sẽ mang ít hoa quả đến cho muội nếm thử.""Tiên sinh..." Chiêu Doanh gọi Tằng Hoài Chính, nhưng Tằng Hoài Chính không dừng lại, đi thẳng ra khỏi Đoạn gia, còn chu đáo mà đóng cửa sân lại.Hừ, còn nhìn thêm một chút nữa, chỉ sợ là ta không thể thấy được ánh sáng mặt trời của sáng mai.Tằng Hoài Chính lau mồ hôi trên trán, hắn lo lắng, uống một hơi cạn sạch trà sơn tra trong tay theo bản năng, uống xong mới nhận ra, mình cầm chén đi ra ngoài, nhưng bây giờ hắn cũng không dám trở lại trả chén.Bỏ đi, để lần sau tính.Tằng Hoài Chính chắp tay sau lưng, cầm chiếc chén sứ dày màu trắng trở lại trường tư thục Đường gia nơi hắn thường ở.Trong sân Đoạn gia, vài lần Chiêu Doanh muốn bảo Đoạn Lăng buông mình ra, nhưng đều không thành công, a tỷ nhà mình vẫn cố chấp kiên trì, thực sự có thể so với có công mài sắt, có ngày nên kim.Trong lúc bất lực, Chiêu Doanh đành phải đưa Đoạn Lăng trở lại phòng bếp, nấu canh giải rượu cho Đoạn Lăng trong trạng thái này.Thực ra Đoạn Lăng chỉ là hơi say, đầu óc của hắn vẫn còn minh mẫn, nhưng chỉ là hắn không muốn buông Chiêu Doanh ra.
Chút men say đó đã phóng đại những suy nghĩ trong lòng hắn, sự kiềm chế thường ngày vào lúc này đã biến thành sự cố chấp và kiên trì.Chiêu Doanh cứ đem theo Đoạn Lăng như vậy mà lăn lộn cả buổi trưa, vất vả lắm mới dỗ cho Đoạn Lăng ngủ, cuối cùng lúc này mới dừng lại.Buổi trưa nàng ăn quá nhiều, nên không muốn ăn bữa tối lắm, nhưng Chiêu Doanh sợ khi Đoạn Lăng tỉnh lại sẽ đói, nên đã nấu một ít canh nấm tuyết.Sau khi làm xong mọi việc, Chiêu Doanh cảm thấy hơi mệt, nên