Chiêu này bà dùng mười lần đều có hiệu quá hết mười.
Cố lão gia không nhịn nổi nữa liền xoa mi tâm, nói:" Được, ngươi muốn giải trừ thì giải trừ, ngày kia ta cùng ngươi đi đến lí chính.
"
Cố lão gia nói xong, cơm cũng không thèm ăn mà đi ra bên ngoài.
Trước giờ ông vẫn luôn đối xử thiên vị với Cố Ngôn, ông vô dụng không thể bảo vệ cho đứa con lớn này, chi bằng để hắn tự do đi, sau này hai nhà không liên can đến nhau, Tiền thị cũng không thể đến cửa nhà Cố Ngôn nháo.
Buổi tối Tư An lấy thịt buổi sáng còn dư, đem bỏ vào chậu cho thêm muối vào mà xoa đều cho thấm từng mặt mới đem đi chiên, Cố Ngôn vừa tắm xong ngồi xổm ở bên ngoài sân, nghe mùi thơm bay từ phòng bếp ra liền nuốt một ngụm nước bọt.
Thê tử làm thức ăn quá thơm, hắn có chút đói bụng rồi.
Buổi tối Tư An làm thịt chiên, xào dưa chuột, canh là canh rau lúc chiều Tuyên thị mới đem qua cho bọn họ một ít rau.
Tư An lúc ăn xong còn đem một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh lu nước đợi Cố Ngôn rửa bát, trong tay còn cầm một cây quạt hương bồ mà quạt.
Buổi tối trời oi bức, muỗi ở đây cũng nhiều lắm, quơ tay một cái có khi bắt được một nắm muỗi.
Ở thời này tất nhiên không có phương pháp phòng chống muỗi, cũng không có thuốc xịt, nên buổi tối các nông hộ đóng cửa rất sớm, ăn cơm sớm, đóng cửa sớm, bởi vì buổi sáng gà chưa gáy mặt trời chưa lên mọi người đã lật đật thức dậy, trời mới tờ mờ sáng đã nghe được mùi thức ăn bay thoang thoảng trong không khí.
Tư An ngồi một lúc, đợi Cố Ngôn rửa bát xong, hai người rửa tay chân sạch sẽ mới đóng cửa lên giường.
Cô nằm trên giường hết nhích bên này tới bên khác, Cố Ngôn nóng đến không ngủ được nhưng lại không dám cử động, sợ thê tử khó chịu sẽ đuổi hắn ra bên ngoài.
Tư An:" Ngươi đã ngủ chưa?"
Cố Ngôn:" Hôm nay trời nóng, Tiểu Cố không ngủ được, thê tử cũng nóng không ngủ được?"
Tư An:" Ta hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi với người nhà bên kia sau này không còn qua lại, không còn gọi Tiền thị là nương, ngươi không còn liên quan gì đến bọn họ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tư An đợi một lúc không thấy Cố Ngôn trả lời liền không hỏi nữa, gần ba phút sau Cố Ngôn mới lên tiếng.
- Như vậy nương sẽ không đánh Tiểu Cố? Không mắng Tiểu Cố sao?
Tư An không trả lời, hắn còn tưởng Tư An đã ngủ, nằm lẩm bẩm một mình nhưng từng chữ cô đều nghe rõ.
- Tiểu Cố không cần nương, chỉ cần thê tử, người khác nói nương phân gia cho chúng ta chính là nói ta ngốc, nhiều bệnh, sợ tốn bạc chữa bệnh cho ta mới đẩy ta ra bên ngoài, nương không cần ta, ta cũng không cần nương, Tiểu Cố chỉ cần thê tử, thê tử không cần ta, ta cũng sẽ cần thê tử.
Cố Ngôn nằm thêm một lúc liền ngủ mất, chỉ có Tư An vẫn chưa ngủ, nhìn lên trên trần nhà bằng mái ngói, bởi vì không đốt đèn dầu nên xung quanh tối đen, giơ năm ngón tay cũng không thấy được gì.
Giường đất rất cứng, mặt trên còn lòi lõn căn bản nằm không thoải mái còn rất cấn lưng, cho dù bọn họ có trải lên trên hai cái chăn dày nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ, hai cái chăn này là cô lôi ra từ hai gương hồi môn của Tư thị, ngoài hai cái chăn không có bao nhiêu bông bên trong thì còn lại chỉ có vài món linh tinh.
Tư An xoay mặt đối diện với vách gỗ.
Xử nữ thủ thân, xử sỉ thủ danh*.
[ Xử nữ thủ thân, xử sỉ thủ danh* Gái chưa