Tư An buổi chiều làm rau trộn còn có dưa tròn, bên trên để một chút mứt sơn tra, chua chua ngọt ngọt dưa tròn lại ngọt mộng nước, ăn vào vừa giải khát vừa mát, ăn một miếng liền khiến người khác ăn thêm một miếng thứ hai.
Tư An làm dư một phần đem qua cho Tuyên thị, nồi cũng rửa sạch mới đem qua trả.
Tuyên thị ngồi bên trong sân may hồng bao, vừa nhìn thấy Tư An, Tuyên thị đem đồ trong tay đặt xuống ghế gỗ bên cạnh mà đi ra bên ngoài.
- Ta còn tính may xong hồng bao liền sang tìm ngươi.
Tư An đem đồ trong tay đưa cho Tuyên thị:" Cái này là rau trộn, buổi sáng ta với Cố Ngôn lên núi có hái được một ít dưa tròn nên bỏ vào trộn chung còn có mứt sơn tra.
"
Tuyên thị nhận lấy, nồi đặt xuống gốc cây bên cạnh:" Mứt sơn tra? Là cái gì.
"
Tư An:" Là mứt làm từ quả sơn tra, ta lên núi thấy sơn tra đang chín không ít, ăn thử thì thấy rất chua nên mới hái về làm mứt, vài hôm nữa ta cho tỷ một ít mứt sơn tra, có thể dùng để pha trà hay ăn với bánh ngọt.
"
Tư An ở lại một lúc mới trở về.
Tuyên thị đem đồ vào bên trong nhà, thấy nương với nhi tử cũng có mặt liền lên tiếng:" Tiểu An đem rau trộn cho nhà chúng ta, bên trong còn có mứt sơn tra, hai người mau ăn thử.
"
Nhi tử Tuyên thị nghe có thức ăn liền leo xuống khỏi ghế mà chạy tới, còn muốn đưa tay nâng bát xuống xem.
Tuyên thị đánh vào tay nhóc:" Đi rửa tay rồi mới được ăn.
"
Nhóc là Tiểu Đầu, gọi như vậy chính là vì Tuyên thị lúc trước khó sinh, nếu không phải ông trời phù hộ chỉ sợ một xác hai mạng, lúc sinh nhóc ra cả người nhóc tái mét, tiếng khóc cũng không vang dội như những hài tử khác, Tiểu Đầu vừa chào đời được một tuần liền sốt li bì, còn xém bị mất mạng, nương Tuyên thị nghe người khác nói hài tử mệnh yếu phải đặt tên khó nghe một chút, như vậy sẽ không bị lôi mạng đi.
Nương Tuyên thị được người trong thôn gọi là thím Đào, bà thiêu thùa rất giỏi, từng đường kim mũi chỉ nếu so với tay nghề thợ lâu năm ở tiệm may lớn ở huyện cũng không thua kém gì, nhưng bởi vì quanh năm chỉ thiêu một kiểu, nên bán không được đắt hàng, mỗi ngày đều tồn hai ba cái hồng bao, còn có túi thơm, nếu dựa vào tay nghề thiêu thùa, nông hộ bọn họ chỉ có thể sống đủ qua ngày, Tuyên thị lúc rảnh còn tìm thêm việc để làm, tích góp bạc năm sau để Tiểu Đầu đi học vỡ lòng, còn chuyện đi học đường, Tuyên thị chỉ sợ bản thân không lo nổi.
Ở trong thôn không có mấy người đi học vỡ lòng, được học vỡ lòng đã tốt lắm rồi còn có hài tử suốt ngày ở bên ngoài ruộng phụ giúp phụ thân, đến mặt chữ thế nào cũng chưa từng thấy qua, Tuyên thị không mong Tiểu Đầu thi được đồng sinh, chỉ cần nhận biết mặt chữ, cuộc sống tốt hơn Tuyên thị là tốt rồi.
Thím Đào:" Mứt sơn tra là thứ gì a?"
Tuyên thị:" Là quả sơn tra quá chua nên Tiểu An hái về làm mứt, ta chỉ nghe Tiểu An nói như vậy, nương người ăn thử đi.
"
Thím Đào thử một miếng rau trộn hai mắt liền sáng bừng:" Ăn ngon.
"
Vị dưa ngon ngọt ăn chung với rau không có gì đặc sắc, nhưng thứ đặc sắc chính là thứ mứt sền sệt chua chua ngọt ngọt để ăn cùng.
Sơn tra vốn dĩ chua còn kén người ăn, không nghĩ tới lúc đem nấu lên lại có hương vị như vậy, chắc chắn lúc nấu tốn không ít đường đi?
Tuyên thị thử một thìa rau trộn, vị thanh mát mứt sơn tra chua chua ngọt ngọt vương lại trên đầu lưỡi, lúc ăn chỉ hận không thể nuốt luôn lưỡi của bản thân vào.
Tiểu Đầu không thích ăn rau nhưng món này nhóc rất thích.
Thím Đào ngồi đối diện Tuyên thị, trong tay cầm