Tư An nuốt một ngụm nước bọt:" Tuyên tỷ nói tân hoàng đế mới lên ngôi, thuế cũng không thu ba năm, căn bản sẽ không có nhiều bạc như vậy để ban thưởng cho chàng, vậy số bạc này!.
"
Cố Ngôn không đợi Tư An nói hết liền cắt ngang:" Ta gia nhập quân doanh, xông pha không ít trận chiến, giết được địch đột nhập vào doanh trại, quân lương, bạc, trang sức bên trong có không ít, số bạc này đều là ta tích góp được.
"
Cố Ngôn lấy trong ngực ra một cây trâm ngọc:" trâm ngọc này là ta tự tay khắc lúc còn ở quân doanh, chính là muốn sau này tặng cho thê tử của ta.
"
Tư An không lên tiếng mà đi lại ghế đặt trước bàn trang điểm ngồi xuống, Cố Ngôn như hiểu ý đi tới, vấn tóc cho cô, còn dùng trâm ngọc cố định.
Nhược quân vi nhĩ tặng ngọc trâm.
Ngã nguyện vi quân quán trường phát.
Thiếu nữ với nữ nhân muốn phân biệt chính là nhìn qua trâm ngọc, thiếu nữ đều dùng trâm sáng màu chỉ có nữ nhân đã gả đi mới dùng trâm tối màu như trâm gỗ hay trâm ngọc mà thôi, thiếu nữ dùng trâm trắng hay trầm màu sáng.
Nhưng người dùng trâm ngọc trừ phi là chính thất hay gả cho nông hộ khá giả mới dùng đến, một cây trâm ngọc đã gần năm lượng, năm lượng chính là bằng sinh hoạt ba năm của những nông hộ khác, nữ nhân rất ít khi thay trâm cài trừ khi được phu quân tặng, yêu thích không rời mà thôi.
Ánh đèn dầu chiếu hất vào gương, ánh sáng lặp loè nhưng có thể thấy người trong gương, Tư An đưa tay sờ vào trâm ngọc phía sau đầu, Cố Ngôn vụng về, vấn tóc hai bên không đều lại vấn quá lỏng nên có vài sợi rũ xuống, rơi xuống cổ Tư An.
Cố Ngôn nhìn đến xuất thần, da Tư An trắng cổ lại thon dài, sợi tóc kia nhìn thế nào cũng giống một vết mực lem ở trên một bức tranh hoàn mỹ.
Cố Ngôn đưa tay vén tóc cô ra sau tai.
Tư An có chút nhột mà co rụt cổ lại.
- Chàng đúng thật là không khéo tay, những chuyện này nên để ta làm thì hơn.
Cố Ngôn nghĩ tới thứ vừa nhặt trên thùng xe liền lên tiếng:" Tiểu An, sau này cho dù có chuyện gì nàng đừng hoà ly ta, có được hay không?"
[ Đổi cách xưng hô, Ta - Nàng, Ta - Chàng, tôi thấy Ta - Nàng nghe nó còn mùi mẫn hơn Ta với Em nên tôi đổi cách xưng hô nha \=)))) ]
Tuy bọn họ ở cùng nhau chưa đến ba tháng nhưng có không ít lần hắn dùng thân phận đại ngốc kia thăm dò Tư An, cô chỉ trả lời qua loa, nếu Tư An đề phòng người lạ thì cũng quá cẩn thận rồi, cũng có thể cô thấy Cố Ngôn ngốc nên có vài chuyện vẫn không nói, nhưng bộ dáng này của Tư An, cũng không có dấu hiệu sẽ nói ra sự thật.
Không sao.
Hắn có thể đợi.
Đợi một ngày Tư An đến trước mặt mà nói sự thật với hắn.
Tư An:" Ta sẽ không hoà ly, mau đi ngủ thôi.
"
Gương gỗ kia hai người di chuyển vào phía dưới giường, ở đây hiện tại chính là nơi an toàn nhất rồi, chuyện không gian Tư An hiện tại vẫn chưa thể nói, nên cô tất nhiên không thể cất vào không gian, túi bạc có thể lấy ra lấy vào nhưng một gương lớn như vậy, cho dù Tư An có lén lút cất vào lúc cần lại lén lấy ra cũng không thể.
Một cái gương đột nhiên biến mất, Cố Ngôn sẽ không nghi ngờ sao?
Buổi tối trời vẫn oi bức, hơi nóng ban ngày như