Lão Cố:" Tiểu Thuỵ? Hắn bây giờ đang ở đâu? Mau gọi hắn đến đây.
"
Tư An bước lên phía trước một bước, quay mặt lại nhìn đám người bên ngoài, lần nữa cất giọng lên tiếng.
- Tiểu An ta trước giờ chưa từng là tộc nhân của Cố gia, cho dù phu quân ta là tộc nhân của Cố gia nhưng trong nhà ta chính là đương gia, hắn ngốc, nếu không có ta cuộc sống hắn có thể được như bây giờ sao? Ta mong tộc trưởng phân xử giúp ta, dù sao cũng là tộc nhân của ngài, để ngài phân xử dù sao cũng tốt hơn lên quan huyện nhiều, ta cũng không phải không thể bán công thức cho mọi người, muốn mua cứ đem một ngàn lượng đến, ta nhất định sẽ bán.
Đám người nghe lời này liền lập tức xì xầm to nhỏ.
Đây chẳng phải ý muốn đem chuyện này kéo lên quan hay sao?
Như vậy đừng nói Cố tộc trưởng mất mặt, tộc nhân họ Cố sau này rời khỏi thôn cũng không dám tự nhận bản thân họ Cố.
Người trong thôn sau này đi nơi khác làm việc, người khác có hỏi ở thôn nào cũng sẽ không dám nói ở thôn này, chuyện mất mặt như vậy, bọn họ có thể nói được sao?
Nhưng cũng có người quay sang trách Tư An, chuyện nhỏ như vậy, sao có thể lôi lên quan? Chẳng phải hai bên nhường một bước là được sao?
Tư An nói xong liền đến chỗ Cố tộc trưởng, còn hơi cúi người nắm tay thành nắm đấm mà hành lễ.
- Mong ngài phân xử cho ta, để ngươi khác lấy đó làm gương, nếu không cách vài ngày lại có người đem thịt hay đem gà đến đổi công thức còn dùng ba chữ cùng tôn tộc mà ép, như vậy mỗi ngày ta lại đến cáo trạng cho ngài, càng phiền phức hơn.
Tiểu Thuỵ cùng với thê tử y đến, đám người liền chừa một chỗ cho bọn họ đi vào.
Tộc trưởng của tộc khác vốn dĩ không ưa thích hai người này, vừa nhìn thấy liền cau mày.
- Tộc nhân Tôn gia sau này các ngươi đừng làm chuyện mất mặt như vậy, để người khác chạy đến cáo trạng đúng thật là mất mặt, nếu có người làm như vậy, ta nhất định đuổi khỏi tộc, các ngươi mau giải tán.
Bọn họ nghe lời này cũng lục đục giải tán chỉ còn tộc nhân Cố gia ở lại xem.
Tiểu Thuỵ người này ham ăn biếng làm, cả ngày không ngủ thì chính là đi uống rượu đến tối mịt mới trở về, ở nhà y có ba hài tử, hài tử lớn nhất chỉ mới mười tuổi, hài tử nhỏ nhất cũng chỉ mới bảy tuổi, nhưng lúc gà chưa lên đã lục đục thức dậy, ăn sáng xong liền đi lên núi nhặt củi đứa lớn mỗi ngày đều chạy qua thôn kế bên làm thuê, nhổ cỏ hay cắt cỏ cho bò, cấy mạ chỉ cần là việc có bạc nhóc đều làm hết, mỗi ngày chỉ có ba văn, có hôm cũng chỉ có hai văn.
Mỗi ngày đi làm về ba đứa nhóc phải đưa tiền cho Tiểu Thuỵ để y đi mua rượu, nếu không đưa, ba đứa nhóc nhất định sẽ bị cho nhịn đói.
Nương nhóc thấy vậy cũng không nói gì, chỉ trách bọn chúng tại sao lại không nghe lời phụ thân, một lời bảo vệ hay an ủi cũng không có.
Người ở trong thôn đa số đều có hài tử, không nhỏ thì lớn, cho dù gia cảnh bọn họ có tệ đến thế nào đi nữa, nương hay phụ thân bọn chúng cũng sẽ không để hài tử chạy ra bên ngoài làm thuê, phụ giúp việc trong nhà tất nhiên sẽ để tụi nhóc làm, nhưng chạy ra bên ngoài làm thuê, còn nhỏ như vậy nếu bị người khác ăn gian tiền thì thế nào? Ăn gian tiền thì không nói nếu bị lừa bán vào chợ người thì bọn họ phải làm sao?
Tuy có người bất bình nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, tộc trưởng khuyên can y không