Đừng nói đến tướng quân, người như y sau này có thê tử cũng sẽ làm như vậy.
Bọn họ chính là kiếp thê nô.
Tư An ngồi bên ngoài sân, trước mặt là bánh hoa mai, còn có một tách trà, cô chống tay nhìn hai người ngồi rửa bát, một lúc liền nói.
- Tiểu Liêu, một lát ta kết toán bạc cho ngươi, ta kho một nồi thịt đông pha, nếu ngươi không muốn ăn thịt cứ lên huyện mua thứ gì đó để ăn.
Liêu Thần:" Phu nhân, hai người đi bao lâu sẽ trở về? Vậy còn chuyện sinh ý, tuy Tuyên tỷ nói sẽ thay phu nhân quản lý nhưng có vài chuyện không thể ra mặt thay được.
"
Tư An tất nhiên biết rõ chuyện này, cô đứng dậy dũi eo:" Một tuần sẽ trở về, nếu trở về quá nhanh chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, chậm nhất là một tuần sẽ trở về.
"
Cố Ngôn:" Nếu có việc ngươi cứ đi thuyền đến tìm Tiểu An, ta sẽ cho người đổ ở bến thuyền để tránh việc ngươi muốn đi nhưng lại không có thuyền.
"
Liêu Thần lúc này mới an tâm, nhưng vừa an tâm thứ này y liền lo lắng đến thứ khác:" Ta đến kinh thành tìm phu nhân, nhưng ta không biết hai ngươi ở đâu, kinh thành rộng lớn như vậy đến lúc ta tìm được phỏng chừng hai người đã chuẩn bị trở về.
"
Cố Ngôn:" Là gia trang ở ngoại ô phía tây.
"
Liêu Thần nghe lời này liền trừng lớn mắt, môi cũng mấp máy một lúc mới có thể phát ra tiếng.
- Ngài, ngài thật sự ở đó sao?
Tư An nhét một miếng bánh hoa mai vào miệng, tò mò hỏi:" Nơi đó rất đáng sợ sao?"
Tư An biết thời này có rất nhiều chuyện quái dị, quỷ giả thần, thần giả người cũng có không ít, Tư An vốn dĩ không sợ ma nhưng lúc xuyên không đến bây giờ, cô có chút sợ, đến việc vô lí nhất Tư An cũng đã trải qua rồi còn việc vô lí nào không thể xảy ra được chứ?
Liêu Thần:" Nơi đó chính là gia trang hoàng thượng ban thưởng cho tướng quân, nhưng nếu so gia trang này với những quán trọ xung quanh thì sơn trang chính phi tần bị nhốt ở lãnh cung còn những quán trọ chính là phi tần được tướng quân sủng ái, lúc được ban thưởng đến bây giờ, ngài ấy chưa từng đặt chân vào, trở về lâu hay ít đều ở bên ngoài thuê quán trọ mà ngủ.
"
Cái ví dụ này, Tư An nghe thế nào cũng thấy có chút quái quái, nhưng tạm thời gác sang một bên, Tư An chống tay lên bàn, hỏi:" Tướng quân của các ngươi không thích nơi đó?"
Cố Ngôn hơi ngẩn đầu nhìn cô:" Không phải không thích mà là ta cảm thấy ở một mình ở một nơi quá rộng cũng không để làm gì, rộng lớn nhưng quạnh quẽ, chật trội nhưng ấm cúng.
"
Liêu Thần nghe hắn nói vậy liền ngồi thẳng lưng:" Rõ ràng ngay từ đầu ngài không nói như vậy, huống hồ ngài trở về còn có ta mà, không phải một mình mà là hai chúng ta đó, có ta ngài vẫn thấy quạnh quẽ sao?"
Cố Ngôn:" Đúng là như vậy.
"
Tư An dở khóc dở cười.
Không biết cô nghĩ đến thứ gì nụ cười chợt cứng đơ.
Tư An không biết vì sao lại nhớ đến hai con hổ lúc trưa, còn cảm thấy có chút kì quái, nếu bọn chúng khát nước chẳng phải đi đến suối uống là được hay sao? Cần gì chạy đến chỗ Tư An xin nước, trừ khi bọn chúng biết nước của cô có pha với linh tuyền.
Cố Ngôn tất nhiên nhận ra có thứ gì không đúng, trăng hôm nay rất sáng từng biểu cảm trên khuôn mặt của Tư An đều được hắn thu vào mắt, Cố Ngôn với Liêu Thần rửa rất nhanh liền xong, rửa bát xong Cố Ngôn công khai đuổi người.
Liêu Thần cũng không nán lại lâu, liền nhảy qua tường mà biến mất.
Hôm nay tướng quân bọn họ mới hết ngốc, phỏng chừng tướng quân cùng với phu nhân có không ít chuyện để nói, ngay ngày động phòng chắc chắn tướng quân cũng không thể làm việc kia đi? Nếu như vậy thì chẳng phải hôm nay