Cố Ngôn cầm lấy đèn dầu trong tay Tư An, nói tiếp:" Buổi sáng nàng ăn không bao nhiêu, ta có kêu người làm thịt chua ngọt, canh gà để nàng bồi bổ.
"
Tư An mím môi, lắc đầu, hiện tại bụng cô có chút nhộn nhạo ăn vào phỏng chừng cũng sẽ nôn nên cô quyết định không ăn.
Cố Ngôn:" Nàng rất khó chịu sao? Chúng ta đổi qua đi xe ngựa có được hay không?"
Tư An:" Ngựa? Trên thuyền có ngựa? Chúng ta hiện tại đã lên thuyền muốn tìm ngựa cũng không dễ.
"
Cố Ngôn dẫn Tư An ra bên ngoài thuyền, thuyền vẫn đang lướt trên mặt nước, gió hất vào mặt khiến tâm trạng cô thư giãn không ít, mặt nước phản chiếu lại ánh trăng, trời đêm có không ít sao, ngày mai phỏng chừng nắng rất lớn.
Cô thấy Cố Ngôn đưa cánh tay chỉ lên trên đất liền, trên mặt đất xung quanh đều là cây um tùm, căn bản không nhìn thấy thứ gì, chỉ có gió làm cây rung lắc qua lại.
Tư An nhìn thêm một lúc liền nhìn thấy phía trên bờ có thứ gì đó đang chạy theo bọn họ, tốc độ rất nhanh như cố gắng bám sát theo thuyền bọn họ.
Cố Ngôn:" Là thổ phỉ, chỉ cần thuyền chúng ta vừa dừng bọn chúng nhất định sẽ chặn thuyền để cướp, bọn chúng có ngựa, chỉ cần nàng muốn ta liền để người dừng thuyền, lấy ngựa của bọn chúng để đi.
"
Tư An nuốt một ngụm nước bọt, thời hiện đại có tổng tài bá đạo còn thời này có tướng quân bá đạo sao? Lúc nãy tuy cô không thấy rõ nhưng nhìn thấy có không ít hơn năm sáu cái bóng của ngựa, phỏng chừng có năm sáu người đi? Một mình Cố Ngôn căn bản không thể đánh lại, huống hồ tay hắn còn đang bị thương.
Cố Ngôn như nhìn ra suy nghĩ của Tư An, nói:" Bọn chúng chỉ là cướp cạn, thực lực không có bao nhiêu, qua khỏi chỗ này liền có người của ta hộ tống chúng ta đến kinh thành, nếu nàng thích đi ngựa, ta sẽ lấy ngựa cho nàng, ta là người của triều đình, thấy cướp bắt cướp, thấy thổ phỉ giết thổ phỉ, đây chính là có công không có tội.
"
Tư An nhìn những bóng ngựa chạy theo phía sau thuyền, vẫn đang cố bám sát theo thì lắc đầu.
- Ngồi ngựa đau mông, vẫn nên ngồi thuyền thì hơn.
Tuy Tư An say sóng nhưng nếu ngồi ngựa băng qua rừng rậm vào buổi đêm thì có chút nguy hiểm, bây giờ bọn họ bị cướp đuổi theo, bọn chúng không thể làm gì được bởi vì hai người đang ở trên thuyền, nếu không đi thuyền, phỏng chừng không chỉ bị một đám cướp đuổi theo thôi đâu, cho dù thực lực Cố Ngôn có mạnh thế nào thì tay vẫn còn bị thương, đối phó với nhiều người như vậy, cô có chút không an tâm.
Tư An đứng bên mạng thuyền một lúc liền cho người đặt một cái bàn gỗ, hai cái ghế ra bên ngoài.
Gió mang theo mùi biển hất lên, cái nóng như bị xua tan đi hết, rất dễ chịu.
Tư An cùng với Cố Ngôn ngồi bên ngoài, Tư An chỉ ăn một bát canh gà hầm, canh gà với thịt chua ngọt còn lại đều trôi vào dạ dạy của hắn, cô say sóng với lại bây giờ là buổi tối, phải ăn đồ dễ tiêu một