Đúng như lời Cố Ngôn nói, hai người đang xử lí bữa sáng Lão Tống liền chạy vào nói hoàng thượng cho gọi hai người vào cung.
Tư An với Cố Ngôn không gấp, xử lí xong bữa sáng mới thay y phục chuẩn bị vào cung.
Hôm nay bọn họ đi xe ngựa, nhưng khác là bên hông xe là Tiểu Hắc với Tiểu Hổ, Tư An muốn để Tiểu Hắc với Tiểu Hổ đi dạo, nhưng để tránh chạy lung tung làm người dân hoảng sợ, nên mới để đi theo bên cạnh xe như vậy, để cô có thể kiểm soát, nhưng ban đầu cô chỉ muốn để Tiểu Hổ dẫn theo Tiểu Hắc đi dạo ở ngoại ô gần phủ, bởi vì ngoại ô nên đa số đều trống, đều là núi chưa được khai phá, nhưng hai con hổ này không đồng ý còn ngồi bên cạnh xe ngựa hai người tỏ ý muốn đi cùng.
Tư An nói vài câu thấy Tiểu Hổ không di chuyển, Tiểu Hắc cũng không có ý định muốn di chuyển sang nơi khác, Tư An hết cách đành để hai con hổ đi theo căn dặn vài câu liền để đi bên cạnh.
Người dân vừa thấy hai con hổ, liền tản ra nhường đường, còn xì xầm bàn tán.
Có người nhìn thấy huy hiệu trên xe ngựa là của Cố Ngôn, còn lớn giọng hô.
- Là xe ngựa của đại tướng quân.
Lời này vừa nói ra, xung quanh như ong vỡ tổ, khuê nữ vốn dĩ đã yêu thích hắn, hiện tại thấy một trận oai phong, trong lòng càng mến mộ, tin tức Cố Ngôn thân mật cùng với nữ nhân khác, hiện tại truyền đi cả kinh thành đều biết, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân lại có tài lại còn tuấn tú thử hỏi nữ nhân nào không yêu thích? Cũng có người nghĩ nữ nhân kia dùng cách không đúng đắn mà tiếp cận hắn.
Lúc bọn họ đến đã là giờ tỵ, thấy xe ngựa của Cố Ngôn, thị vệ đứng canh cổng muốn tiến lên, lại có chút e dè hai con hổ nên không dám đi tới, chỉ có thể đứng từ xa hô lớn.
- Đại tướng quân, hoàng thượng có lệnh, ngài có thể đi xe ngựa vào cung.
Cố Ngôn đáp một tiếng như nhận lệnh, xe ngựa di chuyển, hai con hổ như cận thần cũng đứng dậy đi theo bên cạnh, oai phong nhưng lại khiến người khác sợ hãi, thị vệ cũng phải lui về hai bước, nhường đường cho Cố Ngôn.
Bởi vì trong xe có màn che nên gió không thể lùa vào, Tư An nóng đến không chịu nổi, màn vén lên, vạt váy cũng kéo lên đến đùi còn ngồi bắt chéo chân mà cắn hạt dưa bên trong xe ngựa.
Cố Ngôn thấy cảnh này mí mắt liền giật giật.
Nếu không phải hai người là phu thê thì hắn còn nghĩ, Tư An chính là một nam nhân đang cải trang nữ nhân, ngoại trừ khuôn mặt dáng dóc giống nữ nhân thì bộ phận kia lại giống nam nhân.
Tư An cắn hạt dưa, thấy Cố Ngôn nhìn còn cười hì hì hai cái, ra hiệu cho hắn đưa tay ra.
Hắn đưa tay, cô liền đem vỏ bỏ vào tay hắn.
- Ở đây là Tử Cấm Thành không thể bỏ hạt dưa lung tung, càng không thể làm dơ xe ngựa, chàng cầm giúp ta.
Trên mặt Cố Ngôn đều là vẻ cưng chiều, nhận lấy vỏ hạt dưa.
Tư An bóc bản thân một hạt, Cố Ngôn một hạt, gần đến nơi, Tư An mới vén vạt váy xuống tóc cũng chỉnh lại, Cố Ngôn cẩn thận vén sợi tóc ở trên cổ cô ra sau tai.
- Như vậy là được rồi.
Người đánh xe ngựa ngồi phía trước bị một màn cẩu lương không tự nguyện mà nghe này ăn đến