Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 123


trước sau

Edit: Jess93

Ban đêm bão cát đúng hạn mà tới, thổi qua bên cạnh một mảnh ốc đảo Thanh Nham này.

Trong nham động Lang Vương, sói con và Văn Thỏ Thỏ, hai con Hoàng Tinh Kiến đã ngủ say, Lang Vương nằm sấp trên đống cỏ khô, đôi mắt khép hờ, nhắm mắt dưỡng thần.

Bên ngoài bão cát gào thét, trong nham động một mảnh yên tĩnh ấm áp.

Trong không khí tràn ngập mùi linh đan nồng đậm, đan hương thổi qua, cái mũi nhỏ của sói con ngủ ở dưới bụng Lang Vương giật giật cố gắng ngửi ngửi, không tự chủ lăn về phía đan hương phiêu đãng.

Lang Vương không mở mắt, cái đuôi dài kéo sói con lăn tới bên ngoài trở về đống cỏ khô.

Sói con lẩm bẩm vài tiếng, bốn cái chân giãy dụa vài lần, không thoát khỏi áp chế của cái đuôi to kia, đành phải gối đầu lên hai chân trước, tìm một tư thế thoải mái ngủ tiếp.

Bên kia hang động, Ninh Ngộ Châu hết sức chuyên chú luyện đan, lò đan phát ra tiếng vù vù, đan sắp thành.

Văn Thỏ Thỏ và hai con Hoàng Tinh Kiến đã sớm quen với tiếng động này, vẫn ngủ say sưa vô cùng, không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngược lại lúc Lang Vương ngửi được đan hương càng lúc càng nồng nặc trong không khí, nhịn không được mở to mắt, nhìn nhân loại đang luyện đan cách đó không xa.

Đột nhiên, trong lò đan phát ra một tiếng ầm, đan hương biến mất, thay vào đó là một mùi cháy khét.

Mùi vị kia tản ra ở xung quanh, khiến Văn Thỏ Thỏ cũng nhịn không được mở to mắt, mơ hồ nhìn Ninh Ngộ Châu và lò đan kia, phảng phất đang thắc mắc, tại sao mùi linh đan thơm ngát lại biến thành mùi cháy khét.

Ninh Ngộ Châu nhìn lò đan toát ra khói đen trước mặt, lông mày hơi nhíu lại.

Hiển nhiên một lò đan này đã thất bại.

Văn Kiều ôm Liệt Nhật Cung ngồi ở bên cạnh, cầm khăn vừa lau mồ hôi cho hắn, vừa nói: "Phu quân, chàng vừa luyện linh đan gì vậy?"

Hiếm khi có thể nhìn thấy hắn luyện đan thất bại giống những luyện đan sư khác, khiến Văn Kiều không khỏi tò mò hỏi.

"Thiên Nguyên đan."

Ninh Ngộ Châu mở nắp lò đan, nhìn thấy linh dược trong lò đan biến thành cặn thuốc đen nhánh, ngược lại không quá để ý.

Văn Kiều rất nhanh nhớ tới Thiên Nguyên đan là linh đan gì, kinh ngạc nói: "Chẳng phải Thiên Nguyên đan là linh đan cấp địa sao? Đây là linh đan có thể cho yêu thú tu bổ yêu đan, phu quân chàng luyện cho Lang Vương sao?"

Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng: "Yêu đan Lang Vương tổn hại rất lớn, nếu như không thể chữa trị thương tổn trên yêu đan thật tốt, thực lực Lang Vương không chỉ giảm nhiều, chỉ sợ về sau không cách nào tu luyện hóa hình."

Trận chiến giữa Lang Vương và cao thủ cảnh giới Nguyên Tông hậu kỳ của Hắc Nham Hiệp, mặc dù may mắn sống sót, nhưng bị thương cực nặng. Lại bởi vì yêu đan tổn thương quá lớn, nếu như không thể chữa trị yêu đan thật tốt, chỉ sợ sẽ chặn đứt con đường hóa hình.

Sau khi Văn Kiều nghe xong, rốt cuộc hiểu rõ Lang Vương tổn thương nặng bao nhiêu, không khỏi quay đầu nhìn về phía Lang Vương.

Lang Vương đã mở to mắt, nhìn qua bên này, hiển nhiên cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Chẳng qua nó đến cùng là Lang Vương, sống không ít năm tháng, trí lực khá cao, cho dù nghe được tin dữ này, cũng không có lộ ra bao nhiêu cảm xúc nôn nóng.

Ninh Ngộ Châu đổ cặn thuốc trong lò đan ra, rửa sạch lò đan một lần nữa, lại tiếp tục luyện thử Thiên Nguyên đan.

Vật liệu dùng để luyện Thiên Nguyên đan đều có trong không gian của Ninh Ngộ Châu, mấy năm nay bọn họ thu thập được rất nhiều chủng loại linh thảo, chỉ cần có linh thảo mới, mặc kệ là cấp mấy, đều sẽ trồng trong không gian, dẫn đến không gian đã bị linh thảo bao phủ, thậm chí sắp không có chỗ đặt chân.

Nếu không phải linh thảo trong không gian quá nhiều, lúc gặp được khối dị thạch kia tại Hắc Nham Hiệp, Văn Kiều đã đem dị thạch vào trong không gian rồi. Nhưng nghĩ tới sau khi dị thạch vào trong không gian, có thể sẽ đè ép phá hỏng linh thảo trong không gian, quên đi, Văn Kiều vẫn hiểu được lấy hay bỏ.

Văn Kiều thấy hắn bận rộn, liền ở một bên bảo vệ tiếp tục bảo dưỡng Liệt Nhật Cung, xem như cùng hắn.

Lúc này, Văn Thỏ Thỏ nhảy qua, tinh thần phấn chấn ngồi xổm ở bên cạnh nàng cùng nhìn Ninh Ngộ Châu luyện đan, nhìn cực kỳ chuyên chú.

Ninh Ngộ Châu thản nhiên liếc nó, sao có thể không biết suy nghĩ của con thỏ này, nó đang chờ hắn luyện ra linh đan cấp địa, sau đó yêu cầu hắn cho nó một bình linh đan như lời đã hứa lúc ở Hắc Nham Hiệp đây mà.

Ninh Ngộ Châu không để ý tới nó, tiếp tục luyện đan.

Lấy tu vi hiện tại của hắn, lúc luyện chế linh đan cấp huyền, đã có thể làm được đầy lò đều là đan cực phẩm, không hề sẩy tay. Nhưng mà đối với đan cấp địa, rốt cuộc tu vi không đủ, linh lực trong cơ thể theo không kịp, mỗi lần vào thời điểm ngưng đan, bởi vì linh lực không đủ dẫn đến linh đan không cách nào thành hình, biến thành phế đan.

Đối với điều này Ninh Ngộ Châu đã rất có kinh nghiệm, nếu linh lực không đủ, vậy thì bổ sung từ chỗ khác.

Phương pháp của hắn là, lấy kỹ xảo luyện đan bổ sung, luyện thêm mấy lần, sau khi tìm đúng cảm giác, sớm muộn có thể thành công, chẳng qua luyện ra linh đan có thể phẩm tướng sẽ không quá tốt.

Ninh Ngộ Châu luyện đan một buổi tối.

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ cũng ngồi xổm ở bên cạnh nhìn một buổi tối.

Sau khi trời sáng, bão cát bên ngoài thối lui, thế giới trở nên yên ổn an bình, ánh sáng mặt trời mọc trút xuống từ cửa hang, dưới ánh sáng rực rỡ sói con kêu ô ô đứng lên.

Nó cọ phần bụng mềm mại của Lang Vương, đầu loạn chuyển một trận, cái mũi nhỏ giật giật, ngửi khí tức trong không khí, sau đó ngã lảo đảo chạy tới chỗ Văn Kiều, cắm đầu tới một bên chân nàng, hướng nàng kêu ngao ô.

Văn Kiều liền lấy ra một viên linh đan đưa cho nó.

Sói con không có ăn, ngậm linh đan lảo đảo chạy về chỗ Lang Vương, thả linh đan trong miệng xuống, dùng móng vuốt đẩy nó tới trước mặt Lang Vương, kêu ngao ô ngao ô với nó, phảng phất đang nói mau ăn linh đan, ăn xong thân thể sẽ tốt.

Lang Vương chỉ nhìn nó, không có ăn linh đan kia.

Sói con lo lắng xoay vòng, vì sao không ăn?

Sói con cũng không biết lần này Lang Vương bị tổn thương yêu đan, cho rằng chỉ cần ăn linh đan là tốt rồi, thấy Lang Vương vẫn dưỡng thương như cũ, liền cơ trí chạy đi tìm Văn Kiều hỏi linh đan ngậm trở về cho nó, thấy nó không ăn gấp đến độ không được.

Cuối cùng Lang Vương cũng ăn viên linh đan kia dưới tiếng kêu sốt ruột của sói con, sau đó liếm liếm sói con, để nó đi chơi.

Trải qua một buổi tối, tứ chi bị bẻ gãy của sói con đã mọc tốt không ít, có thể lảo đảo chạy trên mặt đất, chỉ là chạy không quá lưu loát. Chẳng qua là yêu thú nha, đều được nuôi lớn theo kiểu vấp ngã cẩu thả như vậy, không chiều chuộng giống trẻ con loài người, lúc bọn nó có thể bò liền bị phụ mẫu ném ra bên ngoài đi săn, chút tổn thương ấy không tính là gì, vẫn đi ra ngoài chơi như thường.

Ninh Ngộ Châu còn đang luyện đan.

Sau khi luyện hỏng một lò đan nữa, Văn Kiều nhịn không được nói: "Phu quân, muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

Ninh Ngộ Châu cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không cần, ta tạm thời còn chưa mệt, nếu nàng cảm thấy chán thì có thể ra bên ngoài dạo chơi."

Văn Kiều thấy mình ở lại đây cũng không giúp được gì, cộng thêm cũng rất tò mò đối với địa bàn Lang Vương, lập tức đáp một tiếng, quay đầu nhìn về Lang Vương nói: "Lang Vương, chúng ta đi ra bên ngoài dạo chơi."

Lang Vương hướng nàng ô một tiếng.

Đạt được Lang Vương cho phép, Văn Kiều liền dẫn Văn Thỏ Thỏ và hai con Hoàng Tinh Kiến, chuẩn bị đến Thanh Dực Yêu Lang địa bàn nhìn xem.

Đang chuẩn bị đi ra ngoài, sói con nện bốn cái chân nhỏ quay lại đây, kêu ngao ô ngao ô.

Văn Kiều ôm lấy nó: "Được, ngươi cũng cùng đi."

Trên bờ vai nằm sấp một con yêu thỏ, trong ngực ôm một con sói con, túi tiền bên hông còn chứa hai con Hoàng Tinh Kiến, Văn Kiều đi tới trước hang, phát hiện hang động Lang Vương cách mặt đất cao trăm trượng, là hang động có vị trí cao nhất trong một mảnh sa nham màu xanh này, có thể đem toàn bộ ốc đảo Thanh Nham thu hết vào trong mắt.

Dưới bầu trời xanh thẳm, bên trong ốc đảo là một vùng tràn đầy sức sống, không chỉ sinh trưởng rất nhiều thực vật hiếm có trong sa mạc, bên trong ốc đảo còn có một hồ nước, trên đồng cỏ bên bờ hồ, một đám Yêu Lang đang nhàn nhã nằm sấp nằm ở đó, hai cánh mở ra rủ xuống dưới đất, thích ý tắm nắng.

Rìa ốc đảo là hàng rào phòng vệ hình thành từ
sa nham màu xanh, những sa nham màu xanh này bảo vệ ốc đảo ở bên trong, ngăn cản bão cát tiến vào.

Đi vào sa mạc lưu động lâu như vậy, Văn Kiều đại khái đã thăm dò rõ ràng quy luật sa mạc lưu động, chỉ cần nơi ngưng tụ ra nhóm hang động, vùng đất được lớp nham thạch vây quanh, bão cát sẽ không xâm lấn, chỉ thổi qua ở bên trên, giống như bên trong sa nham này có một tầng bình chướng vô hình, bảo vệ sinh linh bên trong sa nham.

Đó cũng là nguyên nhân ốc đảo trong sa mạc sẽ không bị bão cát vùi lấp.

Nó cũng có liên quan đến cổ lực lượng cường đại trong sa mạc lưu động kia, sự tồn tại của hang động sa nham, chính là nơi cho những sinh linh khác an thân tại sa mạc lưu động.

Kế tiếp Văn Kiều nhảy lên linh kiếm, bay xuống ốc đảo phía dưới.

Đi vào sa mạc lưu động thời gian dài như vậy, vẫn chưa gặp nhóm ốc đảo nào lớn như vậy, Văn Thỏ Thỏ và hai con Hoàng Tinh Kiến đều cực kỳ hưng phấn, bọn nó cũng không còn ở trên người Văn Kiều, vung chân chạy khắp nơi trong ốc đảo.

Sói con lảo đảo chạy theo bọn nó, vừa chạy vừa quay đầu hít hà khí tức xung quanh, xác nhận Văn Kiều còn ở phía sau, lại tiếp tục chạy.

Văn Kiều đi theo sau lưng mấy con yêu thú, chậm rãi đi dạo bên trong ốc đảo.

Trong ốc đảo ẩn giấu rất nhiều Yêu Lang, ngẫu nhiên đi ngang qua một số rừng cây rậm rạp, sơ ý một chút sẽ lập tức đối đầu với một đôi mắt sói xanh lét, nếu định lực kém một chút, sẽ bị dọa đến lông toàn thân đều dựng thẳng lên.

Chẳng qua nhóm Yêu Lang đối với bọn họ cực kỳ hữu hảo, sau khi phát hiện là bọn họ, sẽ hướng bọn họ phát ra tiếng ô ô coi như chào hỏi.

Đẳng cấp cao nhất của những Yêu Lang này chỉ là cấp tám, còn lại đa số đều là cấp năm cấp sáu, Văn Thỏ Thỏ căn bản không sợ chúng nó, nghênh ngang xuyên qua bầy sói, nhìn thấy linh quả hợp ý, liền hái vài quả ăn.

Lại càng không cần phải nói hai con Hoàng Tinh Kiến, bọn nó trừ lúc tìm đồ cảm giác nhạy bén một chút, lúc khác giống như trời sinh chính là chậm chạp, không cảm giác được uy áp của yêu thú cấp cao hơn chúng, rất bình tĩnh bò loạn trong ốc đảo tràn ngập khí tức Thanh Dực Yêu Lang khắp nơi này.

Đi trong chốc lát, Văn Kiều nhìn thấy Đan Anh quả nhóm Yêu Lang đưa cho bọn họ ăn vào ngày hôm qua.

Đan Anh quả là trái cây của một loại dây leo, dây leo của nó bám vào những sa nham màu xanh kia mà sinh trưởng, hầu như toàn bộ sa nham đều là địa bàn của nó, hướng về phía mặt trời mà sinh, giữa những chiếc lá bị ánh nắng phơi khô héo điểm xuyết trái cây màu đỏ to bằng nắm tay trẻ con, tản ra một mùi thơm ngọt ngào.

Đây là linh quả thường thấy nhất bên trong ốc đảo Thanh Nham.

Văn Kiều phát hiện, chỉ cần là nơi có sa nham màu xanh, thì loại trái cây này leo lên phủ đầy, bọn nó sinh trưởng dọc theo sa nham màu xanh rìa ốc đảo, từ xa nhìn lại, đặc biệt hùng vĩ.

Văn Kiều không khỏi động thủ hái một ít, dự định mang về cho phu quân nhà nàng ăn.

Văn Thỏ Thỏ và hai con Hoàng Tinh Kiến cũng tiến tới, cùng một chỗ ăn Đan Anh quả.

Nhóm Yêu Lang đi ngang qua thấy thế, dồn dập bay đến chỗ cao, cắn đứt dây leo có những Đan Anh quả to nhất ngọt nhất mang xuống cho bọn họ, cũng đập mấy quả đến trước mặt sói con.

Sói con kêu ô ô, vùi đầu gặm Đan Anh quả, ăn đến chất lỏng ngọt ngào dính đầy miệng.

Ăn một bụng Đan Anh quả, Văn Kiều cảm thấy toàn thân đều là hương vị ngọt ngào, lại nhìn Văn Thỏ Thỏ, sói con và hai con Hoàng Tinh Kiến, giống như từ bên trong bình mật lăn ra ngoài, vì vậy dẫn chúng nó đến hồ nước bên trong ốc đảo rửa mặt.

Đi tới bên cạnh hồ nước, bọn họ vòng qua đám Thanh Dực Yêu Lang đang mở hai cánh phơi nắng trên đồng cỏ, đến bên hồ rửa mặt.

Hồ này mặc dù không tính lớn, nhưng trong sa mạc lưu động đã coi như là nơi có được nguồn nước hiếm có, nước mát lạnh, tốt hơn nhiều so với sông ngầm dưới lòng đất trong Hắc Nham Hiệp.

Văn Kiều rửa mặt một phen, thấy mấy con yêu thú kia đang chơi nước, liền đi vòng quanh hồ nước, nhìn xem xung quanh có linh thảo gì.

Đi hơn phân nửa vòng, đột nhiên Văn Kiều nhìn thấy dưới rừng cây bên hồ cách đó không xa, Đà thú đang thò đầu gặm lá cây.

"Ai, là ngươi nha."

Văn Kiều một mặt mừng rỡ, tự nhiên nhận ra con Đà thú chính là con vẫn luôn ở cạnh bọn họ sau khi tiến vào sa mạc, hôm qua bọn họ muốn đi theo Thanh Dực Yêu Lang đến Hắc Nham Hiệp cứu sói con, liền đem Đà thú này giao cho Thanh Dực Yêu Lang. Không nghĩ tới Thanh Dực Yêu Lang sẽ đưa nó đến địa bàn của mình, lại nhìn bộ dáng bây giờ nhàn nhã gặm lá cây của Đà thú, hiển nhiên ở đây thích ứng tốt đẹp.

Văn Kiều đưa tay sờ sờ đầu Đà thú.

Đà thú dường như cũng nhận ra nàng, cặp mắt đen ươn ướt kia phản chiếu mặt mũi của nàng, hướng nàng phát ra tiếng phù phù phù, đưa cổ tới cọ nàng.

Văn Kiều vui mừng vuốt ve nó, cười hỏi: "Ngươi có sợ không, muốn cùng chúng ta rời đi hay không?"

Đà thú lắc đầu, bình tĩnh cắn lá cây giòn non mọng nước trên cành.

Bên trong ốc đảo Thanh Nham này có rất nhiều linh thụ, lá cây cũng muôn màu muôn vẻ, đối với Đà thú thích ăn lá cây linh thụ mà nói, quả thực chính là Thiên Đường, nhìn dáng vẻ Đà thú, giống như cũng không muốn đi, dĩ nhiên nguyện ý ở lại nơi đàn sói vây quanh này.

Văn Kiều vỗ vỗ lưng của nó, không có quấy rầy nó ăn lá cây nữa.

Đi dạo hơn nửa ngày bên trong ốc đảo Thanh Nham, Văn Kiều xách theo một dây leo treo đầy Đan Anh quả, mang theo sói con và Văn Thỏ Thỏ bọn họ trở lại hang động Lang Vương.

Ninh Ngộ Châu còn luyện đan.

Lang Vương nằm sấp trên đống cỏ khô nhắm mắt dưỡng thần, phát hiện bọn họ trở về, mở to mắt nhìn bọn họ một chút, rồi nhắm mắt lại.

Sói con đong đưa một nửa cái đuôi, chân ngắn nện bước nhỏ chạy tới chỗ Lang Vương.

Văn Kiều ngồi bên cạnh Ninh Ngộ Châu, lấy ra một cái khay ngọc, bắt đầu lột vỏ Đan Anh quả.

Chỉ chốc lát sau, nàng đã lột một mâm Đan Anh quả, thừa dịp Ninh Ngộ Châu nghỉ ngơi, đưa Đan Anh quả tới trước mặt hắn, nói: "Phu quân, chàng nghỉ ngơi một chút, ăn ít trái cây."

Ninh Ngộ Châu đổ cặn thuốc trong lò đan ra ngoài, sau đó rửa sạch tay, rồi cầm lấy Đan Anh quả đã lột vỏ trên khay ngọc bắt đầu ăn.

Có lẽ là hương vị linh quả ngọt ngào quả thực sẽ khiến cho lòng người thư giãn, hoặc là linh quả này do Văn Kiều tự tay lột, dù sao sau khi ăn mấy viên Đan Anh quả, mày Ninh Ngộ Châu giãn ra, thảo luận với Văn Kiều về chuyện giải độc cho đôi mắt của sói con.

Lang Vương dùng cái đuôi cuốn sói con hoạt bát chạy loạn tới một bên, hai lỗ tai dựng thẳng lên lắng nghe.

"Chất độc trong mắt sói con hẳn là được luyện ra từ độc thảo bên trong trong sa mạc lưu động, đầu tiên phải tìm ra loại độc thảo kia, ta xem xong lại nghĩ cách giải như thế nào." Ninh Ngộ Châu nói.

Văn Kiều nói: "Vậy để Thanh Dực Yêu Lang ra ngoài tìm, bọn nó có cánh có thể bay, không bị lực lượng trên sa mạc hạn chế, tốc độ tương đối nhanh, hơn nữa cũng có thể đi tới nhiều chỗ."

"Có thể." Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu, có một đám có sức lao động ở đây, cũng không thể để bọn họ vất vả đi tìm độc thảo.

Văn Kiều liền đi thương lượng việc này với Lang Vương.

Việc liên quan tới mắt sói con, Lang Vương càng để bụng hơn họn họ. Sau khi nghe xong lời của hai người, Lang Vương lập tức triệu tập Thanh Dực Yêu Lang bên trong ốc đảo Thanh Nham, để bọn chúng đi tìm kiếm các loại độc thảo trong sa mạc, chỉ cần gặp được, đều mang về cho Ninh Ngộ Châu xem xét.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện