Edit: Jess93
Nghe được Hồ Song Nham nói, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu vô thức nhìn về phía hai con ngươi của hắn ta.
Con ngươi của hắn có màu nhạt hơn so với người thường, dường như là màu nâu nhạt, hoặc là màu vàng nâu, có thể lúc này chưa sử dụng đồng lực, trông ánh mắt của hắn ta rất bình thường, không nhìn ra có gì bất thường cả.
Chẳng qua sắc mặt Hồ Song Nham rất nghiêm túc, chắc hẳn sẽ không lấy chuyện như vậy nói đùa.
Hồ Song Nham kiên định nhìn bọn họ, cũng không vì bọn họ quan sát đôi mắt mà dời ánh mắt sang chỗ khác.
Chỉ là trong lúc hai người kia nhìn chằm chằm, lòng bàn tay của hắn ta bất giác toát mồ hôi, trở nên hơi ẩm ướt, có thể thấy được trong lòng của hắn ta cũng rất khẩn trương, không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Hồi lâu sau, Ninh Ngộ Châu hỏi: "Vì sao ngươi muốn theo chúng ta? Ngươi có biết trời sinh dị đồng đại biểu cho cái gì không?"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hồ Song Nham lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng, nói: "Sao tại hạ có thể không biết? Huyết mạch Hồ thị trời sinh bồi dưỡng dị đồng, nghe nói tổ tiên Hồ thị chúng ta từng chiếm được một loại lực lượng thần bí nào đó, đều dung hợp ở trong hai con ngươi, có thể để hậu nhân tu luyện đồng thuật. Hai người huynh đệ chúng ta, chỉ có ta may mắn thức tỉnh dị đồng, nếu để thế nhân biết được, chỉ sợ sẽ dẫn tới sự chú ý, đến lúc đó đôi mắt này cũng không giữ được."
Nói đến đây, hắn ta nghiêng đầu nhìn huynh trưởng một chút, tiếp tục nói: "Từ khi ta thức tỉnh dị đồng, sau đó huynh trưởng vì yểm hộ ta, đã hi sinh rất nhiều. Trong lời nói lúc trước của huynh trưởng có phần không đúng, kỳ thật Bành gia sẽ hạ sát thủ đối với chúng ta, cũng là vì đôi dị đồng này của ta, họ muốn cướp đi."
"Cướp đi!" Văn Kiều nhịn không được lên tiếng: "Cướp như thế nào?"
"Theo ý của Bành gia, bọn họ muốn móc cặp mắt của ta, đến lúc đó có thể lợi dụng dị đồng của Hồ gia chúng ta, tu luyện đồng thuật."
Văn Kiều nghe được trong lòng khẽ giật mình, lập tức rõ ràng tính toán của Bành gia.
Dị đồng là huyết mạch kéo dài, người bên cạnh không thể sử dụng, nếu lợi dụng dị đồng tu luyện đồng thuật, cũng là một loại phương pháp tu hành.
Hồ Song Nham vẫn âm thầm quan sát bọn họ, mặc dù hắn ta không cách nào từ trên mặt Ninh Ngộ Châu nhìn ra cái gì, nhưng Văn Kiều lại vô cùng dễ hiểu, trong nháy mắt liền rõ ràng suy nghĩ của nàng, trong lòng lập tức buông lỏng, biết mình cược đúng rồi. Có thể sử dụng Linh Khiếu đan cực phẩm đổi hai con Hoàng Tinh Kiến, có thể thấy được hai người này là người lương thiện, nếu không phải Bành gia ép bọn hắn đến tận đây, hắn ta cũng sẽ không cược một phen này.
Hồ Đại Nham vẫn nhìn đệ đệ, muốn ngăn cản đệ đệ nhà mình, nhưng hắn ta biết người đệ đệ này của mình luôn luôn có chủ ý, so với mình đệ đệ càng thông minh, căn bản không có cách ngăn cản.
Hồ Đại Nham cực kỳ uể oải, cả người giống như sụp đổ, bả vai rủ xuống.
Hồ Song Nham tỉnh táo nói: "Chọn đi theo hai vị, thứ nhất là bởi vì hai vị có ân với chúng ta; thứ hai là Bành thị hùng hổ dọa người, hai huynh đệ chúng ta đã không có đường lui. Chắc chắn Bành gia sẽ không bỏ qua, lần này không thành, khẳng định sẽ có lần sau, nếu huynh đệ chúng ta còn lưu lại thành Hoàng Sa, chỉ sợ cuối cùng cũng không biết chết như thế nào, không bằng theo hai vị rời đi. Thứ ba là thực lực của hai vị, tại hạ cho rằng hai vị đáng giá ta đi theo."
Nói đến đây, Hồ Song Nham kín đáo nhìn thoáng qua con Thanh Dực Yêu Lang cấp tám kia.
Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc trong sa mạc lưu động, không ai không biết, hơn hai năm trước, Hồ Song Nham đi theo thương đội suýt chút nữa toàn quân bị diệt bởi vì gặp được tập kích của Thanh Dực Yêu Lang, lúc ấy hắn ta cũng bị thương nặng, có một nhận biết sâu sắc đối với thực lực của Thanh Dực Yêu Lang.
Nếu như suy đoán của hắn ta không sai, hai người này đã tiến vào sa mạc lưu động tại hơn hai năm trước, bây giờ hẳn là mới từ trong sa mạc ra ngoài, không chỉ như thế, còn có thể sử dụng Thanh Dực Yêu Lang, khiến bọn chúng chở bọn họ một đoạn đường.
Bởi vậy có thể thấy được hai người này không đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài, thậm chí có thể tùy tiện xuất ra linh đan cực phẩm, có thể thấy được cũng không phải là người bình thường.
Nghe Hồ Song Nham nói xong, phản ứng đầu tiên của Văn Kiều là nhíu mày, trực giác dị đồng của Hồ Song Nham là một vấn đề phiền phức.
Sau khi suy nghĩ, đây là huyết mạch gia tộc người ta di truyền cho con cháu, cũng coi là một loại quà tặng huyết mạch đối với hậu nhân, nên trách những người bên ngoài tham lam ngấp nghé bảo vật của người ta, mà không phải đi trách cứ người nhận được quà tặng của gia tộc.
Văn Kiều cũng nghĩ đến nàng và Ninh Ngộ Châu, bọn họ cũng là người đạt được quà tặng huyết mạch của tổ tiên, may mắn thức tỉnh thần dị huyết mạch, vẫn luôn lo lắng nếu một ngày nào đó bị người ta phát hiện được thần dị huyết mạch trên thân bọn họ, cướp đoạt của bọn họ làm sao bây giờ?
Bọn họ sống cẩn thận từng li từng tí, không dám tuỳ tiện thể hiện ra một chút lực lượng thần dị huyết mạch ở trước mặt người khác.
Bọn họ may mắn vẫn chưa bị người ta phát hiện thần dị huyết mạch, có thể bái nhập Xích Tiêu Tông, trở thành đệ tử đại tông môn đỉnh cấp. Mà Hồ Song Nham lại xui xẻo không biết từ lúc nào bại lộ dị đồng, trêu chọc đến sát cơ.
Cũng coi là người cùng lưu lạc thiên nhai.
Sau khi Hồ Song Nham nói xong, liền chờ hai người quyết định.
Ninh Ngộ Châu hỏi: "Các ngươi nói chuyện dị đồng cho chúng ta biết, chẳng lẽ không sợ chúng ta cũng như người Bành thị, ngấp nghé dị đồng các ngươi?"
Hồ Song Nham lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: "Nếu là như vậy, ta cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, cùng lắm thì chính là một cái mạng. Hồ gia chúng ta đã từng là danh môn đại tộc, lại bởi vì trời sinh dị đồng, đưa tới mầm tai vạ, người gia tộc chết bởi các loại tính toán, cuối cùng Hồ gia chỉ còn lại huynh đệ hai người chúng ta, mai danh ẩn tích trốn ở thành Hoàng Sa xa xôi này, nào biết vẫn tránh không khỏi, vẫn bị người ta phát hiện dị đồng, sau đó lại bị ngấp nghé cướp đoạt."
"Cho nên, chúng ta chỉ có thể đánh cược một lần."
Cược lương tri và ranh giới cuối cùng của hai người này, cược bọn họ cũng không thèm khát dị đồng Hồ gia.
Nếu cược thắng, hai huynh đệ có thể có một nơi yên ổn, nếu cược thua, cũng chỉ là hai cái mạng.
Nghe xong lời này, trên mặt Ninh Ngộ Châu lộ ra vẻ suy tư, hỏi: "Hai người huynh đệ các ngươi đều muốn cùng theo chúng ta?"
Hồ Song Nham chần chừ một lúc, đang chuẩn bị mở miệng, đã nghe được Hồ Đại Nham nói: "Đây là đương nhiên, nếu Song Nham đã theo các ngươi, ta muốn cũng cùng một chỗ với đệ ấy, ta là Đại ca, phải bảo vệ hắn." Ngừng một chút, Hồ Đại Nham nói tiếp: "Dù sao cũng không thể tiếp tục ở lại thành Hoàng Sa này được nữa, không bằng rời khỏi nơi này, đến địa phương khác xông xáo một phen cũng tốt."
"Đại ca!" Hồ Song Nham muốn nói lại thôi.
Hồ Đại Nham khoát tay: "Song Nham, không cần khuyên ta, Hồ gia chỉ còn lại hai huynh đệ chúng ta, nếu chúng ta không cùng một chỗ chiếu cố lẫn nhau, về sau sẽ không có cơ hội." Nói đến đây, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ thương cảm.
Hồ Song Nham rủ mắt, không khuyên hắn ta nữa.
Ninh Ngộ Châu nhìn hai người, nói: "Đi thôi."
Huynh đệ nhà họ Hồ hai ngây ngốc một chút, rất nhanh đã rõ ràng ý tứ của hắn, lập tức hết sức mừng rỡ.
Kế tiếp một đoàn người nhảy lên trên lưng Thanh Dực Yêu Lang, cũng may mắn Thanh Dực Yêu Lang cấp tám có hình thể khổng lồ, bốn người trưởng thành ngồi lên vẫn dư xài, cũng không chen chúc.
Lúc ngồi lên trên lưng Thanh Dực Yêu Lang, huynh đệ nhà họ Hồ có chút nơm nớp lo sợ.
Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc có uy danh hiển hách trong sa mạc lưu động, cộng thêm đây chính là yêu thú cấp tám, tương đương với người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, so với tu vi của bọn hắn đều cao hơn một đại cảnh giới, sao bọn họ có thể bình tĩnh.
"Các ngươi thật sự quyết định muốn cùng chúng ta rời đi?" Văn Kiều quay người hỏi bọn hắn.
Huynh đệ nhà họ Hồ đều khẳng định, Hồ Đại Nham là người chất phác thành thật, cười nói: "Hai vị đều là người tốt, ta tin tưởng các ngươi."
Hồ Song Nham là người lòng có tính toán trước, hắn ta không dễ hiểu giống như huynh trưởng, lúc này hơi mỉm cười, bộ dáng nhã nhặn kia, cực kỳ vô hại. Văn Kiều nhịn không được liếc hắn ta một cái, có lẽ là quen thuộc Ninh Ngộ Châu luôn luôn bưng bộ dáng quân tử đoan chính, trong lòng lại chín quẹo mười tám rẽ, khiến nàng luôn cảm thấy người càng nhìn nhã nhặn, trong lòng cong cong quẹo quẹo càng nhiều, đặc biệt khó hiểu.
Thấy trên người huynh đệ nhà họ Hồ hai đều có vết thương, nghĩ đến sau này sẽ là người một nhà, Văn Kiều lấy ra một bình linh đan đưa tới: "Các ngươi trị vết thương một chút."
Hồ Đại Nham nhận lấy, vô thức mở ra, khi thấy bên trong là Ích Khí đan cực phẩm, không khỏi có chút ngốc.
Hơn hai năm trước, lúc hắn ta cầm Linh Khiếu đan trao đổi về nhà cho đệ đệ, không nghĩ tới lại là Linh Khiếu đan cực phẩm, Linh Khiếu đan cực phẩm khác hẳn Linh Khiếu đan bình thường, ba mươi khối linh thạch căn bản không có cách nào mua, hai con Hoàng Tinh Kiến và viên Kiến Hương quả kia cộng lại, giá trị cũng không bằng một viên Linh Khiếu đan cực phẩm.
Bọn họ không có cách nào tưởng tượng, rốt cuộc hai người kia là tên phá của nhà nào, vậy mà cam lòng dùng Linh Khiếu đan cực phẩm đổi hai con Hoàng Tinh Kiến. Chẳng qua bởi
vì người được lợi là bọn họ, cho dù cảm thấy hai người là kẻ phá của, bọn họ vẫn vui vẻ.
Nào biết được hiện tại lại là một bình Ích Khí đan cực phẩm, bọn hắn nhìn thấy đều chết lặng.
Hồ Song Nham không khỏi nghĩ đến nhiều hơn, cảm thấy bọn họ nhất định không thiếu linh đan cực phẩm, nếu không sẽ không thoải mái mà ném qua một bình như vậy, thân phận của hai người này..
Thanh Dực Yêu Lang một đường bay đi, lúc cách biên giới sa mạc lưu động còn có một đoạn đường, liền dừng lại.
Lại đi thêm chính là thành Hoàng Sa, vì không để cho thành Hoàng Sa chú ý, cũng vì giảm bớt chút phiền toái, không cho Thanh Dực Yêu Lang xuất hiện tại thành Hoàng Sa là đúng.
"Cám ơn ngươi, mấy ngày nay vất vả ngươi rồi." Văn Kiều nói, đưa một bình linh đan cho Thanh Dực Yêu Lang coi như cảm tạ.
Huynh đệ nhà họ Hồ thấy nàng xuất thủ chính là một bình linh đan, không hề keo kiệt cho một con yêu thú, cũng nhịn không được âm thầm líu lưỡi, đồng thời cũng rõ ràng, trong hai người này nhất định có một người là luyện đan sư.
Sau khi Thanh Dực Yêu Lang rời đi, bọn họ lập tức đi về phía biên giới sa mạc.
Rốt cuộc đến biên giới sa mạc, mấy người đều không có tiến vào thành Hoàng Sa, mà là trực tiếp rời đi, hướng về phía dãy núi Điệp Thúy mà đi.
Trên đường, Hồ Đại Nham hỏi: "Mẫn cô nương, không biết các ngươi muốn đi đâu?"
"Dãy núi Điệp Thúy." Văn Kiều trả lời.
Hồ Đại Nham kinh ngạc nói: "Nơi đó không phải là địa bàn Xích Tiêu Tông sao?" Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ hâm mộ và khát khao: "Xích Tiêu Tông là một trong ba tông, nghe nói thực lực từng đệ tử Xích Tiêu Tông đều rất mạnh, ngay cả đệ tử ngoại môn đều không dễ trêu chọc, lại càng không cần phải nói đệ tử nội môn."
Nghe Hồ Đại Nham không ngừng líu lo, ba người còn lại đều không nói chuyện.
Hai đệ tử thân truyền Xích Tiêu Tông cực kỳ bình tĩnh.
Hồ Song Nham như có điều suy nghĩ nhìn hai người, đột nhiên nói: "Nghe nói mấy năm trước, Thịnh tông chủ Xích Tiêu Tông đột nhiên phá lệ thu hai đệ tử thân truyền, một nam một nữ, trong đó nam đệ tử họ Ninh, nữ đệ tử họ Mẫn.."
Hồ Đại Nham kinh hãi mà nhìn bọn họ: "Ngươi, các ngươi không phải là đệ tử thân truyền một mạch của tông chủ Xích Tiêu Tông chứ?"
"Đúng vậy." Văn Kiều thản nhiên trả lời.
Huynh đệ nhà họ Hồ đều nhận kinh hãi cực lớn, thật lâu sau mới tiếp nhận thân phận của hai người.
Đối với loại cỏ dại như bọn hắn mà nói, đệ tử đại tông môn đỉnh cấp đều là thiên chi kiêu tử, không phải người cùng một đường với bọn hắn, thậm chí gặp phải trên đường, chưa chắc người ta sẽ bố thí một ánh mắt cho bọn hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không gặp nhau.
Nào biết được đệ tử thân truyền của tông môn đỉnh cấp xa không thể chạm kia, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, còn bị bọn họ ôm đùi.
Hồ Đại Nham đột nhiên ôi một tiếng, vỗ bả vai của đệ đệ nhà mình, vui mừng mà cười nói: "Song Nham, vẫn là ngươi có ánh mắt tốt."
Hồ Song Nham muốn cười, nhưng sắc mặt lại có chút kỳ quái, nhịn không được nói: "Ninh công tử, Mẫn cô nương, các ngươi đây là muốn về tông môn?"
"Đúng vậy." Đây không phải quá rõ ràng sao? Văn Kiều lại liếc hắn ta một cái, luôn cảm thấy những người có văn hóa lòng dạ quá nhiều.
Hồ Song Nham hơi xuất thần, không nói thêm gì nữa.
Bởi vì tông môn triệu hồi, lại không biết có phải là có chuyện gì khẩn cấp hay không? Thế là trên đường đi bọn họ gắng sức đi nhanh, đem lộ trình nửa tháng rút ngắn xuống năm ngày.
Sau năm ngày, bọn họ đến khu vực dãy núi Điệp Thúy.
Ninh Ngộ Châu để cho hai người ở lại phường thị trong dãy núi Điệp Thúy, cũng cho bọn hắn một ít linh đan và linh thạch, bảo bọn hắn cố gắng tu luyện, sau đó cùng Văn Kiều về Xích Tiêu Tông.
Lúc hai người tới cửa lớn Xích Tiêu Tông, vừa đưa ra lệnh bài thân phận, vừa quan sát xung quanh, không có phát hiện có gì dị thường.
Đệ tử canh giữ ở cửa nhận ra hai người, ngạc nhiên nói: "Ninh sư đệ, tiểu sư muội, các ngươi trở về."
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nhìn sang, phát hiện thủ cửa lại là đệ tử Thiên Khí Phong, chẳng trách sẽ theo người Thiên Vân Phong, Thiên Linh Phong cùng nhau gọi Văn Kiều là "Tiểu sư muội."
Hai người gật đầu ra hiệu với bọn họ, lập tức cưỡi Phi Hạc bay về phía Thiên Vân Phong.
Đến Thiên Vân Phong, bọn họ vừa từ trên lưng Phi Hạc nhảy xuống, một bóng dáng lướt qua, nương theo một giọng nói trong trẻo: "Ninh sư đệ, tiểu sư muội, các ngươi đã về rồi."
Hai người ngẩng đầu, nhìn thấy Thịnh Vân Thâm, nhao nhao chào hỏi hắn ta.
Thịnh Vân Thâm kích động lôi kéo hai người, trong miệng phàn nàn nói: "Ba năm nay các ngươi đi đâu vậy? Vừa đi liền đi không thấy bóng dáng, cũng không trở lại thăm ta."
Dong dong dài dài, có thể thấy hết sức oán niệm.
Ninh Ngộ Châu liếc hắn ta một cái, cười nói: "Chúc mừng Thịnh sư huynh thăng lên cảnh giới Nguyên Không."
Thịnh Vân Thâm có chút tự đắc: "Đúng thế, cha ta nói ta phải tu luyện tới cảnh giới Nguyên Không mới có thể cùng các ngươi đi ra ngoài lịch luyện, ta không thể làm gì khác hơn là bế quan tu luyện, sau hai năm bế quan, tu vi của ta rốt cuộc đột phá cảnh giới Nguyên Không. Các ngươi thì sao, a tiểu sư muội, ngươi vậy mà cũng là cảnh giới Nguyên Không."
Vẻ mặt Thịnh Vân Thâm tràn đầy khiếp sợ.
Văn Kiều gật đầu, an ủi: "Thịnh sư huynh không cần uể oải, ngươi vẫn rất lợi hại."
Thịnh Vân Thâm lập tức không muốn nói chuyện, bị đả kích.
Nghĩ lại lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên tại trấn Thương Ngô, tu vi Văn Kiều mới đến cảnh giới Nguyên Vũ, hắn ta là cảnh giới Nguyên Mạch, nhưng mới qua bao lâu, tu vi của nàng đã đuổi kịp mình, thế này cũng quá nhanh đi, về phần Ninh Ngộ Châu, mặc dù tốc độ tu luyện của hắn cũng nhanh, nhưng có Văn Kiều như châu ngọc ở phía trước, ngược lại không đáng chú ý, ấn tượng của thế nhân đối với hắn, càng thiên về những kỹ năng phụ tu, hi vọng tu vi hắn tăng lên, cũng vì muốn để hắn có thể luyện đan hoặc luyện khí tốt hơn.
Giống như chê đả kích không đủ, Ninh Ngộ Châu thoải mái mà bình tĩnh nói: "A Xúc là thiên linh căn cực phẩm, tốc độ tu luyện nhanh là điều đương nhiên, ngươi không cần so với nàng."
Ý là, vì sao phàm nhân các ngươi muốn so với nhân vật thần tiên chứ?
Thịnh Vân Thâm: "..."
Lúc này, một giọng nói truyền đến: "Các ngươi làm gì ở đây?"
Ba người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Tần Hồng Đao và Dịch Huyễn đứng tại sườn núi nhìn bọn hắn, hiển nhiên là biết bọn họ trở về, nhưng vẫn không thấy bóng dáng, mới qua đây tìm kiếm.
"Đại sư tỷ, Dịch sư huynh." Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu hướng hai người chào hỏi.
Tần Hồng Đao sải bước đi tới, vỗ bả vai hai người nói: "Không tệ, các ngươi đi ra ngoài một chuyến, đều có thu hoạch. Đi, sư phụ, sư nương đã chờ chúng ta trong điện."
Dịch Huyễn gật đầu với bọn họ, hiếm khi lộ ra một nụ cười mỉm.
Mấy người sư tỷ đệ vô cùng náo nhiệt đi vào đại điện tại sườn núi.
Sau khi tiến vào đại điện, quả nhiên thấy phu thê Thịnh Chấn Hải ngồi ở đằng kia, trông thấy các đồ đệ đều trở về, hết sức vui mừng, cười nói: "Các ngươi ra ngoài mấy năm, tu vi đều có tiến bộ, không tệ, không tệ."
Đợi mọi người ngồi xuống, Thịnh Chấn Hải nói: "Lần này tông môn gọi các ngươi trở về, là bởi vì bí cảnh Thiên Đảo sắp mở ra."
"Bí cảnh Thiên Đảo." Văn Kiều nghi ngờ hỏi: "Sư phụ, bí cảnh Thiên Đảo này là Thiên Đảo ở biển sao?"
"Đúng vậy." Thịnh Chấn Hải vuốt râu ngắn dưới cằm: "Bí cảnh Thiên Đảo ba trăm năm mở ra một lần, các ngươi đều là người may mắn, đúng lúc lần này gặp bí cảnh mở ra, người tu luyện dưới cảnh giới Nguyên Tông đều có thể đi vào."
Sau khi nghe xong, người ở chỗ này đều hiểu vì sao tông môn gọi tất cả bọn hắn trở về.
Bí cảnh ba trăm năm mới mở ra một lần, nếu như bỏ lỡ quả thực đáng tiếc.
"Một tháng sau, các ngươi sẽ xuất phát đến Thiên Đảo hải vực, thừa dịp trước khi xuất phát các ngươi chuẩn bị một chút." Thịnh Chấn Hải nhịn không được dặn dò bọn họ: "Mặc dù bí cảnh Thiên Đảo có vô số cơ duyên, nhưng nguy cơ trùng trùng, mỗi lần mở ra, người tu luyện đi vào mười không còn một, các ngươi đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu không đi thì thôi, đây cũng không phải là nhiệm vụ cưỡng chế của tông môn."
Mà năm người ở đây, đều không có ý lùi bước.
Người tu luyện nghịch thiên mà đi, mỗi lần vượt qua một cảnh giới, đều cần kinh nghiệm từ vô số nguy hiểm, cần vô số cơ duyên đắp lên, nếu biết có kì ngộ, tại sao lại bởi vì nguy hiểm mà dừng lại?