Edit: Jess93
Sau khi câu thông với Bạch Hùng xong, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đi tìm thi thể con sói khổng lồ kia, cho hai mẹ con Thực Thiết thú thời gian ở chung.
Theo lời Bạch Hùng nói, lúc ấy nó và con sói khổng lồ kia lưỡng bại câu thương, chẳng qua con sói kia bị thương nặng hơn nó, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hiện tại nó cũng đã chết rồi. Mà Bạch Hùng lại chống đỡ một hơi cuối cùng, tìm tới chỗ ẩn thân này, liền trốn chờ chết ở đây.
Thế giới của yêu thú tàn khốc hơn nhân loại, từ lúc bọn nó bị thương đến khi tử vong, đều phải đề phòng những yêu thú khác kiếm tiện nghi, bởi vì hầu hết yêu thú đều có thể cắn nuốt máu thịt và yêu đan của đồng loại, dùng cách này để khiến bản thân mạnh lên.
Bạch Hùng nguyện ý đem một thân máu thịt và yêu đan cho con non mình, không muốn tiện nghi những yêu thú khác.
Đáng tiếc yêu đan của nó đã vỡ vụn trong lúc chiến đấu với con sói khổng lồ kia, không có cách nào lưu cho con non mình.
Hiện tại đã qua hơn mười ngày, cũng không biết thi thể con sói kia có bị những yêu thú khác ăn hết hay không, hoặc là bị người tu luyện đi vào đại lục thiên đảo này nhặt mất rồi.
Chẳng qua Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu vẫn quyết định đi tìm thử xem.
Dựa vào tin tức Bạch Hùng cung cấp, Văn Kiều bọn họ nhanh chóng tìm được địa phương cuối cùng Bạch Hùng và con sói kia đánh nhau vào ngày hôm đó.
Mặc dù nơi này linh khí nồng đậm, chẳng qua khi đó hai con cự thú chiến đấu quá khốc liệt, xung quanh vẫn còn lưu lại chút vết tích, đại thụ bị hai con cự thú phá hủy không có khôi phục, có vài cây lớn bị nhổ tận gốc, ngã trên mặt đất, có một số bị gãy thành vài đoạn, chẳng qua chỉ cần rễ cây của bọn chúng còn hoàn hảo, vẫn có thể tràn đầy sức sống, ngoan cường mà sinh trưởng.
Bọn họ không tìm được thi thể con sói khổng lồ tại chỗ cuối cùng hai con yêu thú chiến đấu.
"Chẳng lẽ thật sự bị những yêu thú khác ăn hết rồi?" Văn Kiều nói, một mặt đáng tiếc.
Thực lực con sói kia và Bạch Hùng tương đương nhau, đều là yêu thú cấp cao cảnh giới Nguyên Hoàng, da thịt cốt nhục và yêu đan đều là đồ tốt, nếu để cho Văn Thỏ Thỏ ăn, nói không chừng Văn Thỏ Thỏ có thể nhanh chóng thăng cấp, đặc biệt là viên yêu đan kia, có thể giữ lại cho Văn Thỏ Thỏ dùng vào lúc hóa hình.
Ninh Ngộ Châu nói: "Cũng chưa chắc, chúng ta tìm ở gần đây thử xem."
Theo ý tứ của Bạch Hùng, lúc ấy bọn nó lưỡng bại câu thương, Bạch Hùng đã là nỏ mạnh hết đà, không thể đi giết con sói này, chỉ có thể chống đỡ tìm chỗ trốn đi. Nếu con sói kia cũng không có chết, có lẽ cũng sẽ học Bạch Hùng trốn đi chờ chết, không muốn tiện nghi yêu thú khác.
Văn Kiều bọn họ tiếp tục tìm kiếm, đồng thời để hai con Hoàng Tinh Kiến hỗ trợ cùng nhau tìm.
Hoàng Tinh Kiến biến dị là cao thủ tìm đồ, hơn nữa lúc hai con yêu thú đánh nhau còn lưu lại vết máu và khí tức tại nơi này, bọn nó leo lên leo xuống ở xung quanh, hai sợi râu không ngừng chuyển động.
Cuối cùng hai con Hoàng Tinh Kiến thật đúng là tìm được thi thể con sói khổng lồ kia.
Thi thể con sói cách chiến trường cũng không xa, thi thể của nó giấu ở dưới rễ cây của một gốc đại thụ.
Trên thân thể con sói có nhiều vết thương do móng vuốt sắc bén của Bạch Hùng gây ra, sâu đủ thấy xương, da lông màu đen bị xé mất không ít, lộ ra da thịt bên trong, hơn nữa xương cốt trong thân thể bị bẻ gãy ở nhiều chỗ.
Loài gấu yêu vốn chính là một loại yêu thú lấy khí lực làm sở trường, cộng thêm Bạch Hùng là yêu thú hệ thổ, khí lực càng lớn, lại càng không cần phải nói đây là một con gấu cái mang theo con non, vì bảo vệ gấu con của mình, lúc chém giết kẻ địch có ác ý đối với con non của nó càng dùng hết sức lực.
Nhìn thi thể này có thể thấy được, lúc ấy con sói này quả thực bị thương cực nặng, chỉ có thể tìm một chỗ ở gần đó trốn đi, cuối cùng vẫn chết rồi.
Văn Kiều cảm thấy bọn họ thật sự may mắn, vốn cho rằng thi thể con sói này có khả năng bị những yêu thú khác ăn hết, nào biết được trước khi chết nó vậy mà tìm một chỗ ẩn nấp rồi lại chết, ngược lại là tiện nghi bọn họ.
Sau khi kiểm tra, phát hiện yêu đan của con sói này còn bảo trì nguyên vẹn, mà nguyên nhân khiến nó chết, là vì một lỗ máu ở phần bụng.
Lỗ máu này dường như bị vật bén nhọn gì đó đâm xuyên qua, thậm chí nội tạng cũng bị xoắn nát.
Ninh Ngộ Châu nói ra: "Hẳn là do một mũi nhọn hình thành từ loại đất đá nào đó đâm xuyên qua."
Nghe đến đó, Văn Kiều nhanh chóng hiểu rõ.
Bạch Hùng là yêu thú thuộc tính thổ, nói không chừng nó có thể khống chế loại dị thổ nào đó, xem nó như vũ khí, bất ngờ đánh lén con sói này, sau đó giết chết nó.
Bọn họ thu thi thể con sói này vào trong túi trữ vật, rồi lập tức trở về tìm hai mẹ con Bạch Hùng.
Chờ bọn họ đi vào hố đất sinh trưởng linh thực giống dương xỉ kia, phát hiện Bạch Hùng đã không còn thở, tiểu Thực Thiết thú ghé vào trên người nó nghẹn ngào khóc ô ô, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hết sức đáng thương.
Văn Kiều ôm lấy nó, cũng không chê máu Bạch Hùng dính trên người nó, sờ sờ đầu của nó, nói ra: "Đừng khóc, về sau đi theo chúng ta, chỉ cần chúng ta còn một ngày, sẽ không vứt bỏ ngươi."
Tiểu Thực Thiết thú bổ nhào vào trong ngực nàng tiếp tục khóc.
Văn Thỏ Thỏ ngồi xổm trên bờ vai Văn Kiều, đôi mắt thăm dò nhìn con bánh trôi có bộ lông đen trắng kia, không khỏi có chút ghét bỏ.
Quả nhiên là con non, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, giống như nó chưa bao giờ khóc như vậy.
Xem ở phần nó khóc đến thương tâm như thế, Văn Thỏ Thỏ đè xuống xúc động, không có đánh bay tiểu Thực Thiết thú dám dựa vào trong ngực tỷ tỷ nó khóc lóc.
Ninh Ngộ Châu đi qua, thu thi thể Bạch Hùng vào trong túi trữ vật.
Mặc dù yêu đan Bạch Hùng đã nát, nhưng một thân máu thịt và yêu cốt của nó vẫn là đồ tốt, không chỉ có yêu thú sẽ ngấp nghé, ngay cả người tu luyện nhìn thấy cũng sẽ không bỏ qua. Nể mặt tiểu Thực Thiết thú, bọn họ sẽ không làm gì với thi thể Bạch Hùng, mà chuẩn bị mang nó về trong khe đất dưới rừng Tử Linh trúc, tìm một chỗ mai táng, để nó nhập thổ vi an.
** *
Sau đó không lâu, bọn họ trở lại khe đất dưới rừng Tử Linh trúc một lần nữa.
Trận pháp Ninh Ngộ Châu bố trí trên lối vào không có dấu vết bị động vào, liền biết những người tu luyện đi vào đại lục thiên đảo còn chưa phát hiện được nơi này.
Chờ sau khi bọn họ xuống dưới, Ninh Ngộ Châu vẫn không có triệt hạ trận pháp kia, để nó ở lại đó, thuận tiện che giấu một chút, để tránh lại thu hút yêu thú cấp vương đến đây giống con sói khổng lồ kia.
Bọn họ chôn thi thể Bạch Hùng tại một hang động hai mẹ con Bạch Hùng thường sinh hoạt, cũng dựng một cái bia ở nơi đó. Chờ sau khi bọn họ rời đi, Ninh Ngộ Châu sẽ dùng trận pháp che lại nơi này, không để những yêu thú khác tiến tới quấy rầy.
Tiểu Thực Thiết thú nhìn Bạch Hùng hạ táng, ngồi xổm ở trước bia nghẹn ngào khóc lên.
Nó vẫn là một con non, một đoàn nho nhỏ, hai tay đều có thể nâng.. lên, bộ dáng khóc thút thít, đặc biệt đáng thương.
Văn Thỏ Thỏ vốn còn khinh bỉ nó thích khóc, nhưng cuối cùng thấy nó khóc không ngừng, không khỏi đau đầu, đành phải móc ra toàn bộ linh đan mật chi nó để giành cho tiểu Thực Thiết thú, để nó đừng khóc nữa.
Tiểu Thực Thiết thú vừa chảy nước mắt khóc thút thít, vừa đem mật chi bỏ vào trong miệng, không hề ghét bỏ đây là thứ Văn Thỏ Thỏ móc ra từ trong miệng.
Nơi yêu thú giấu đồ vật, hầu hết là bỏ vào từ trong miệng, và phun ra lúc chúng muốn, cho nên đoán chừng cũng chỉ có yêu thú chưa hóa hình sẽ không ghét bỏ đối phương móc ra đồ vật từ trong miệng.
Sau khi ăn xong mật chi và linh đan, tiểu Thực Thiết thú tiếp tục khóc, bộ dáng rất thương tâm.
Tại sao còn khóc?
Văn Thỏ Thỏ đành phải móc ra toàn bộ mật chi của nó, chỉ cầu bánh trôi đen trắng này đừng tiếp tục khóc nữa, khóc đến thỏ thỏ như nó cũng đau đầu.
Văn Kiều nhìn hai con yêu thú này, phát hiện tiểu Thực Thiết thú khóc thút thít cũng không có ảnh hưởng việc thèm ăn của nó, liền không quan tâm bọn nó.
Chẳng qua trông thấy Văn Thỏ Thỏ đều lấy ra linh đan mật chi nó để dành để dỗ Tiểu Thực Thiết thú, rất khiến cho người ta uất ức, Văn Kiều tự mình phụ cấp không ít mật chi và linh đan cho Văn Thỏ Thỏ, ban thưởng cho nó vì dỗ trẻ con rất tốt.
Xử lý xong hậu sự cho Bạch Hùng, bọn họ bắt đầu thu đầu linh mạch kia.
Nếu Bạch Hùng đã đem đầu linh mạch này đưa cho bọn họ, cộng thêm tiểu Thực Thiết thú sẽ cùng bọn họ rời đi, linh mạch cũng coi là vật vô chủ, lấy nó đi cũng không sao.
Lúc trước Văn Kiều bọn họ từ chỗ Bạch Hùng biết được không ít tình huống liên quan tới mảnh đại lục thiên đảo này, biết cách mỗi trăm năm sẽ có tòa đảo từ hồ bên dưới bay lên trở thành một khối vụn của mảnh đại lục thiên đảo này, chờ hai tháng sau sẽ lại hạ xuống, mảnh đại lục này sẽ phong bế lần nữa.
Cho nên, bọn họ còn có hơn một tháng thời gian, cũng không cần vội.
Linh mạch có thể ngưng tụ linh lực thiên địa, mỏ linh thạch sẽ tạo ra linh vật trời sinh trong một khu vực nhất định.
Chỉ cần có linh mạch ở đó, cho dù linh thạch xung quanh mỏ linh mạch bị người tu luyện đào sạch, nó cũng có thể tự động luyện hóa linh khí thiên địa, tiếp tục ngưng tụ ra linh thạch. Vì vậy linh mạch mới là tồn tại mấu chốt nhất, so sánh với nhau, linh thạch ngược lại xếp thứ hai.
Theo bọn họ tra xét, đầu linh mạch này có phẩm cấp khá cao cấp, ngưng tụ mỏ linh thạch cực kỳ khổng lồ, cho bọn họ đào mấy chục năm cũng không hết. Thời gian bí cảnh mở ra cũng không dài, bọn họ cũng không có mấy chục năm đào linh thạch, cũng không có ý định đào quá nhiều linh thạch.
Dù sao sau khi bọn họ lấy linh mạch đi, không có linh mạch ở đây, linh khí xung quanh sẽ bị ảnh hưởng một chút, chẳng qua chỉ cần mỏ linh thạch vẫn còn ở đây, không cần phá hỏng nó, linh khí vùng này sẽ không giảm đi bao nhiêu, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với linh thực sinh trưởng ở vùng
này.
Nói không chừng chờ ngàn vạn năm sau, mỏ linh thạch này sẽ tiếp tục ngưng tụ ra một đầu linh mạch cũng khó nói.
Sau khi Văn Kiều suy tính chuyện này không sai biệt lắm, liền thương lượng với Ninh Ngộ Châu làm sao để thu đầu linh mạch này.
Ninh Ngộ Châu nói: "Việc này đơn giản, giao cho không gian là được."
Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn: "Chẳng lẽ không gian của chàng còn có thể tự động hấp thu nó?"
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, không gian là vật diễn sinh từ lực lượng huyết mạch thần dị trong cơ thể hắn, đồng thời cũng dựa vào tu vi của hắn để thăng cấp. Không gian bị hắn khống chế, chỉ cần hắn trực tiếp buông ra khống chế đối với không gian, để không gian tự mình đi cảm giác linh mạch bên trong mỏ linh thạch, tự động hấp thu vào là được.
Biết không phí quá nhiều công phu, Văn Kiều liền để hắn đi thu linh mạch.
Ninh Ngộ Châu đến trước hang động bọn họ đào linh thạch, trải qua bọn họ đào móc trong mười ngày, hang động này bị đào càng ngày càng sâu.
Ban đầu, hang động này được hình thành bởi vì Bạch Hùng đào linh thạch, hơn nữa Bạch Hùng chọn chỗ vô cùng tốt, nơi này dày đặc linh thạch cực phẩm. Đối với mẹ con Bạch Hùng có được một mỏ linh thạch mà nói, đương nhiên muốn chọn linh thạch tốt nhất để sử dụng.
Ninh Ngộ Châu tới trước vách núi khảm nạm lít nha lít nhít linh thạch cực phẩm kia, đưa tay đặt lên trên đó, sau đó nhắm mắt lại.
Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, tiểu Thực Thiết thú nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu, muốn nhìn một chút Ninh ca ca rốt cuộc làm sao thu linh mạch.
Ninh Ngộ Châu đứng một ở đó hồi lâu.
Linh thạch xung quanh nở rộ ánh sáng màu vàng đất nhu hòa, phủ lên người hắn một tầng ánh sáng dịu dàng ấm áp, khiến hắn trông vừa dịu dàng vừa tuấn mỹ, không giống người phàm trong nhân gian.
Đúng lúc này, Văn Kiều cảm giác được có thứ gì đó đang di chuyển từ bên trong mỏ linh thạch hướng tới chỗ này, ngay sau đó liền thấy một linh quang màu vàng đất giống như một con rồng ánh sáng, bổ nhào qua chỗ Ninh Ngộ Châu, trong nháy mắt biến mất ở trên người hắn.
Thứ trông giống như một con rồng ánh sáng này, chính là linh mạch.
Ninh Ngộ Châu mở mắt, nhìn về phía bọn họ, cười nói: "Xong rồi."
Văn Kiều chạy tới, hỏi: "Phu quân, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có."
"Vậy không gian của chàng có thể thăng cấp sao?"
"Cũng không có."
"Vậy.."
Ninh Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng, đảm bảo nói: "A Xúc yên tâm, ta sẽ cố gắng tu luyện."
Văn Kiều a một tiếng, nhìn hắn nói: "Thật ra ta cũng không phải ép chàng tu luyện, chỉ là hi vọng chàng trở nên mạnh hơn một chút, lúc gặp được nguy hiểm sẽ không bị thương."
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Nếu như ta gặp được nguy hiểm, A Xúc sẽ bảo vệ ta sao?"
"Đương nhiên rồi!" Văn Kiều nói khẳng định, đây là phu quân của nàng, không bảo vệ hắn bảo vệ ai?
"A Xúc sẽ chê ta cản trở sao?"
"Chàng là phu quân ta, chúng ta là một thể, ta sẽ không ghét bỏ chàng, hơn nữa chàng không hề cản trở." Văn Kiều không vui nói: "Chàng không cần để ý người ngoài nói thế nào."
Văn Kiều cho rằng lại có người ở trước mặt hắn nói tu vi hắn không bằng nàng, cần nàng dâu bảo hộ không giống nam nhân linh tinh, thật ra trước đây Văn Kiều đã từng nghe thấy lời này, còn ra tay dạy dỗ những người lắm miệng kia.
Bọn họ một người chuyên chú tu luyện, một người chuyên chú kỹ năng phụ tu, tu vi của hai người tự nhiên sẽ có chỗ khác biệt, không phải bình thường sao?
Nụ cười trên mặt Ninh Ngộ Châu trở nên sâu hơn, dùng một loại giọng điệu cực kỳ vui vẻ nói: "Vậy là được rồi, A Xúc không chê ta cản trở, gặp được nguy hiểm sẽ còn bảo vệ ta, ta có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, sẽ không trách nàng."
Văn Kiều nhìn hắn, thấy hắn nói rất nghiêm túc, lúc này vui vẻ trở lại.
Kế tiếp Văn Kiều lại nghe hắn nói: "Chẳng qua có linh mạch, sau này ta tu luyện, quả thực thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ là đoán chừng vẫn kém hơn nàng."
"Vì sao?"
"Khụ, ta còn muốn luyện đan linh tinh."
Văn Kiều không phản bác được.
Cách thu linh mạch đơn giản không ngờ, còn chưa tới một canh giờ.
Thời gian còn lại rất nhiều, bọn họ dự định trước khi rời khỏi mảnh đại lục thiên đảo này, đào thêm một ít linh thạch, cũng không phải là cho bọn họ dùng, mà là cho tiểu Thực Thiết thú dùng.
Tiểu Thực Thiết thú là yêu thú thuộc tính thổ, những linh thạch thuộc tính thổ này rất có ích đối với nó, đương nhiên muốn đào nhiều một chút trữ sẵn cho nó, để tránh sau khi đi ra bên ngoài, không có linh thạch cho nó sử dụng.
Dù sao đây coi như là di sản nương nó để lại, mang thêm cho nó một chút.
Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, tiểu Thực Thiết thú tiếp tục đào linh thạch.
Ninh Ngộ Châu thì thu linh thạch ở phía sau, thuận tiện luyện Bổ Linh đan cho bọn hắn, Bổ Linh đan thêm mật chi linh khí tương đương với hiệu quả của Bổ Linh đan cấp thiên, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, tiểu Thực Thiết thú đều đặc biệt thích.
Đương nhiên, bọn họ thích nhất vẫn là mật chi, nhưng số lượng mật chi có hạn, ăn xong sẽ không còn, bọn họ phải tiết kiệm một chút.
Đào một lát, Văn Kiều quay đầu nhìn về phía Văn Thỏ Thỏ và tiểu Thực Thiết thú đào linh thạch bên cạnh, phát hiện hai tiểu yêu thú này rất đáng yêu, tốc độ đào linh thạch nhanh hơn nàng rất nhiều, khiến cho nàng có một loại ảo giác bại bởi hai vật nhỏ đáng yêu. Đặc biệt là tiểu Thực Thiết thú, khi nó ngồi ở chỗ đó, tựa như hai viên bánh trôi có bộ lông trắng đen rõ ràng, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu, dáng vẻ cố gắng làm việc như vậy, càng làm cho người ta đau lòng.
Cho đến khi bọn họ đào mệt mỏi, liền ngồi vào cùng một chỗ nghỉ ngơi, thuận tiện ăn một chút gì đó khao chính mình.
Ninh Ngộ Châu lấy ra bếp lò linh khí do hắn luyện, nướng thịt cho bọn hắn.
Đồ ăn ngon có thể khiến lòng người vui sướng, cho dù người tu luyện đã Ích Cốc cũng rất hiếm có thể ngăn cản sự hấp dẫn của mỹ thực. Rất nhiều người tu luyện sau khi Ích Cốc, vẫn cực kỳ cố chấp đối với mỹ thực, vì vậy loại tồn tại như linh trù mới xuất hiện.
Ở đây đều là động vật ăn tạp, tiểu Thực Thiết thú mới gia nhập không chỉ thích ăn chay, tương tự cũng thích ăn thịt, chỉ cần có thể ăn, không có thứ nó không thể ăn, vô cùng dễ nuôi.
Đương nhiên, nó thích ăn nhất vẫn là Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc ở bên ngoài, đây cũng là nguyên nhân rừng Tử Linh trúc có thể trở thành địa bàn của Thực Thiết thú.
Ngày hôm nay Ninh Ngộ Châu không chỉ nướng cá, nướng thịt, còn nướng nhục xúc.
Đừng nhìn dáng vẻ nhục xúc không dễ nhìn, nhưng bắt đầu ăn cảm giác rất tốt, mùi vị thơm ngon đậm đà, ngay cả tiểu Thực Thiết thú đều thích ăn.
Văn Kiều nhìn thấy tiểu Thực Thiết thú gần như đem toàn bộ thân thể vùi vào trong mâm ăn thịt nướng, thân thể tròn vo càng xem càng giống hai viên bánh trôi trắng đen rõ ràng, không khỏi nói: "Phu quân, về sau tiểu Thực Thiết thú đi theo chúng ta, muốn cho nó một cái tên hay không?"
Nghe nói như thế, tiểu Thực Thiết thú nâng gương mặt dính đầy mỡ lên, ngây thơ chân thành mà nhìn bọn họ.
Ninh Ngộ Châu tiếp tục nướng thịt cho bọn hắn, tùy ý nói: "Nàng muốn lấy thì lấy đi."
Văn Kiều vừa ăn thịt nướng, vừa nghĩ tên cho tiểu Thực Thiết thú, cuối cùng rốt cuộc nghĩ đến một cái tên rất hay: "Vậy gọi Văn Cổn Cổn đi."
Ninh Ngộ Châu ngẩng đầu nhìn nàng: "Vì sao gọi là Văn Cổn Cổn?"
"Thực Thiết thú ngày thường tròn vo, cho nên gọi là Văn Cổn Cổn nha."
Ý nghĩa tên này thật đơn giản, Ninh Ngộ Châu từ chối cho ý kiến, nàng vui vẻ là được rồi.
Văn Kiều tiếp tục nói: "Phu quân, chàng xem tiểu Thực Thiết thú, nó lớn lên giống gấu, lại hơi giống mèo, đều có thể gọi là Văn Hùng Hùng hoặc Văn Miêu Miêu, nhưng hai cái tên này cảm giác đều không phải là nó, dù sao tiểu Thực Thiết thú cũng không phải thật sự là gấu và mèo, đúng không?"
Ninh Ngộ Châu gật đầu, mắt nhìn tiểu Thực Thiết thú ngây thơ chân thành kia, cảm thấy bộ dáng này của nó, cũng có thể hợp lại gọi là "Hùng Miêu."
"Lúc trước ta lấy tên cho Văn Thỏ Thỏ, ta là muốn lấy tên Văn Đại Thỏ cho nó, Văn Thỏ Thỏ không thích. Nếu như lúc ấy lấy tên Văn Đại Thỏ này, tiểu Thực Thiết thú liền có thể lấy Văn Nhị Hùng. Hoặc là Văn Thỏ Đại, Văn Hùng Nhị.."
Ninh Ngộ Châu: "..."
Ninh Ngộ Châu đột nhiên cảm thấy cái tên "Văn Cổn Cổn" này thật sự quá êm tai.
Văn Kiều quay đầu trưng cầu ý kiến con tiểu Thực Thiết thú kia: "Ngươi cảm thấy tên Văn Cổn Cổn này thế nào? Văn là họ của ta, ngươi giống Văn Thỏ Thỏ đều cùng họ với ta."
Tiểu Thực Thiết thú không có ý kiến, nó còn là một con non, chưa từng va chạm xã hội, nghe được Văn Kiều gọi con yêu thỏ biến dị kia là "Văn Thỏ Thỏ," liền cảm thấy tên của nó thật là dễ nghe, tuỳ tiện liền tiếp nhận cái tên "Văn Cổn Cổn" này.
"Về sau ngươi hãy gọi ta là tỷ tỷ, đây là Ninh ca ca." Văn Kiều giới thiệu thành viên nhà bọn họ cho tiểu Thực Thiết thú: "Đây là Văn Thỏ Thỏ, đây là Đại Kiến Tiểu Kiến."
Sau khi giới thiệu lẫn nhau một phen, tiếp tục vui sướng liên hoan ăn mỹ thực.
Chờ sau khi ăn xong một trận mỹ thực, bọn họ tiếp tục tinh lực dồi dào đi đào linh thạch.