Edit: Jess93
Mỗi ngày Văn Kiều đều nhận chiêu cùng Hổ Yến Sinh bên trong khe Tinh Việt, sau đó trở lại cung điện đả tọa tu luyện, mỗi một ngày đều trôi qua cực kì phong phú.
Như thế qua mấy ngày, thức thứ hai > đã đại thành, Văn Kiều bắt đầu luyện thức thứ ba >.
Hổ Yến Sinh rõ ràng có thể cảm giác được quyền pháp Văn Kiều tiến bộ, thủy áp dưới biển sâu dần dần đã không tạo được ảnh hưởng gì đối với nàng, quyền pháp đột nhiên bộc phát uy lực cực kì kinh người, hắn thỉnh thoảng thất thần một lát, sơ sẩy một cái sẽ lập tức bị lực quyền bộc phát của nàng đánh trúng.
Lúc khác còn tốt, nếu bị nắm đấm của một nhân tu cảnh giới Nguyên Không đánh trúng ở trước mặt đám hải thú kia, mặt mũi của hắn biết đặt ở đâu?
Hổ Yến Sinh không thể không nâng lên mấy phần tinh thần đến ứng đối, không còn dám xem thường nhân tu.
Lại một lần nữa kết thúc chiến đấu, Hổ Yến Sinh đứng bên trên đá san hô hoàn chỉnh, nhịn không được nhìn Văn Kiều nằm nằm ngay đơ trên mặt đất thêm vài lần.
Theo quyền pháp của nàng tiến bộ, Hổ Yến Sinh cũng không còn áp chế tu vi của mình quá mức, cho nên mặc kệ thực lực Văn Kiều tiến bộ như thế nào, sau mỗi lần kết thúc nàng vẫn là sức cùng lực kiệt, rất ít có thể đứng thẳng.
Lúc này, liền thấy nàng đem một khối đồ vật màu hổ phách bỏ vào trong miệng.
Đối với thứ này, Hổ Yến Sinh cũng không xa lạ gì, bởi vì mỗi lần Văn Kiều kiệt lực hư thoát, đều sẽ ăn một khối, sau đó liền có sức lực đứng lên.
Mặc dù tò mò nó là cái gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Chờ Văn Kiều đứng lên từ đá san hô vỡ vụn, Hổ Yến Sinh nói: "Quyền pháp của ngươi tiến bộ khá lớn, chẳng qua theo như loại luyện pháp của ngươi bây giờ, nếu như cường độ thân thể của ngươi theo không kịp, chỉ sợ uy lực của quyền pháp sẽ không đủ."
Hổ Yến Sinh dù sao cũng là một yêu tu hóa hình, tầm nhìn nên có cũng có.
Trải qua mấy ngày này quan sát, hắn phát hiện quyền pháp Văn Kiều tu luyện tự có chỗ ưu khuyết, ưu điểm là bản thân quyền pháp phát triển biến hóa, lực quyền mạnh mẽ, càng khó hơn chính là, bộ quyền pháp này cũng không hạn chế tu vi người tu luyện, mặc kệ tu luyện tới cảnh giới nào, đều có thể luyện tiếp.
Công pháp bên trong giới tu luyện, hầu hết đều hạn chế tu vi, nhân tu tu luyện tới mỗi một giai đoạn, sẽ phải đổi một bộ công pháp tương đương tu vi, chỉ có một ít công pháp đỉnh cấp mới không có loại lo lắng này.
Khuyết điểm của bộ quyền pháp này, chính là lực quyền quá mạnh mẽ bá đạo, lấy thể chất yếu đuối của người tu luyện, căn bản là không có cách phát huy uy lực nó phải có.
Nếu muốn phát huy toàn bộ uy lực của nó, người tu luyện cần phải trả cái giá rất lớn, thậm chí có thể sẽ bị phản phệ.
Đương nhiên ưu thế của nó càng lớn, người sáng tạo ra bộ quyền pháp này quả thực là thiên tài.
Mặc dù chán ghét nhân tu, nhưng Hổ Yến Sinh phải thừa nhận, sức sáng tạo của nhân tu đúng là toàn bộ sinh linh cũng không sánh nổi.
Văn Kiều nhìn hắn, đột nhiên nói: "Hổ tiền bối, chẳng lẽ ta không có nói cho ngươi, ta là thể tu sao?"
Sắc mặt Hổ Yến Sinh đen sì, quay đầu đi ngay.
"Hổ tiền bối, chờ một chút, hôm nay còn chưa đưa linh đan cho ngươi đâu." Văn Kiều vội gọi hắn lại.
Hổ Yến Sinh miễn cưỡng dừng lại bước chân, khuôn mặt trở nên hung thần ác sát, rất dễ dàng dọa khóc hải thú nhỏ.
Yêu thú lại hung dữ Văn Kiều cũng đã gặp, đương nhiên sẽ không bị hắn dọa sợ.
Văn Kiều đưa linh đan cho hắn, trong miệng nói ra: "Ta biết Hổ tiền bối có ý tốt đề điểm ta, lúc sơ luyện bộ quyền pháp này, phu quân ta đã từng giải thích cho ta, mấy năm nay ta cũng một mực cố gắng luyện thể, chưa từng buông lỏng, đợi một thời gian, nhất định có thể phát huy uy lực của >."
Hổ Yến Sinh rụt rè gật đầu, mặt mũi cuối cùng bảo vệ.
Sau khi cùng Hổ Yến Sinh hẹn xong giờ luyện tập vào ngày mai, Văn Kiều liền trở về khách viện trong cung điện.
Mới vừa vào cửa, Văn Kiều phát hiện Ninh Ngộ Châu vậy mà không có luyện đan, mà là ngồi tu luyện ở bên trong Tụ Linh trận, khiến cho nàng hết sức kinh ngạc, sau khi kinh ngạc, tất nhiên là lòng tràn đầy vui vẻ.
Sau khi linh thạch trong Tụ Linh trận biến thành bụi phấn, Ninh Ngộ Châu mở mắt, liền nhìn thấy Văn Kiều một mặt mừng rỡ mà nhìn mình.
Hắn nở nụ cười với nàng, dịu dàng nói: "Nàng về rồi, hôm nay thế nào?"
Văn Kiều ngồi vào bên cạnh hắn, niết thuật hút bụi, quét sạch bột phấn linh thạch lưu lại, nói ra: "Rất tốt, phu quân chàng thì sao? Làm sao đột nhiên muốn tu luyện rồi?"
Ninh Ngộ Châu nghiêng đầu nhìn nàng: "Ta muốn tu luyện, chẳng lẽ nàng không vui sao?"
"Vui chứ." Văn Kiều dùng sức gật đầu, sợ hắn cho là mình không vui, ngộ nhỡ hắn lại dùng thời gian nghiên cứu những vật khác làm sao bây giờ?
Ninh Ngộ Châu làm sao không biết nàng đang suy nghĩ gì, vờ như không biết, cười nói: "Mấy ngày nay, thấy nàng cố gắng tu luyện như thế, ta cũng không tiện một mực lười biếng, đành phải cùng tu luyện theo."
Văn Kiều hé miệng cười: "Như thế rất tốt nha, vậy ta tiếp tục cố gắng tu luyện."
Phát hiện hóa ra bởi vì nàng cố gắng tu luyện, phu quân nhà nàng cũng bắt đầu cố gắng, Văn Kiều không khỏi hết sức nhiệt tình, dự định về sau càng phải cố gắng tu luyện, thuận tiện nói cho hắn biết: "Phu quân, thật ra tu luyện rất tốt, mỗi lần tu vi tăng lên, sau khi công pháp võ kỹ tu luyện đột phá, đều sẽ rất thỏa mãn.."
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nghe nàng lải nhải, cũng không cắt ngang nàng.
*
Có lẽ là bị chuyện Ninh Ngộ Châu đột nhiên cố gắng tu luyện kích thích đến, hôm sau, lúc Văn Kiều đi tìm Hổ Yến Sinh, thuận tay đem theo hai con lông xù Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn vẫn luôn nằm trong cung điện cùng nhau mang đi ra ngoài.
Hai con mao đoàn bày tỏ, bọn nó chỉ muốn đợi ở trong cung điện, cũng không muốn chạy đến chỗ khắp nơi đều là nước.
Văn Kiều đút cho một con một viên Tị Thủy đan, lời lẽ chính nghĩa giáo dục bọn nó: "Ninh ca ca đều cố gắng tu luyện như vậy, vì sao các ngươi không tu luyện? Chẳng lẽ các ngươi cũng bận rộn như Ninh ca ca?"
Hai con yêu thú lắc đầu, bọn nó đương nhiên không có tinh thông đan phù khí trận bận rộn như Ninh ca ca.
"Còn không phải sao?"
Văn Kiều nói, không hề đau lòng mang hai con yêu thú ra bên ngoài cung điện, sau đó nhờ mấy yêu thú cấp chín hỗ trợ huấn luyện bọn nó, để bọn chúng quen thuộc chiến đấu dưới đáy biển, hơn nữa tỏ vẻ, nàng sẽ trả tiền thù lao.
Nhóm hải thú nghe xong, tranh nhau chen lấn báo danh, suýt chút nữa giành vỡ đầu.
Không có cách, sư nhiều cháo ít, khe Tinh Việt có quá nhiều hải thú, sắp xếp không được.
Cuối cùng vẫn là Hổ Yến Sinh ra mặt, để bọn chúng xếp hàng chờ đợi, hôm sau liền đổi một nhóm, mỗi lần năm con hải thú cấp chín cùng một chỗ, lại ồn ào liền ném ra khe Tinh Việt, lúc này nhóm hải thú mới an tĩnh lại.
So với nhóm hải thú cùng tranh nhau chen lấn, hai con Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn đều trợn tròn mắt.
Mỗi ngày nhiều hải thú đứng xếp hàng muốn đánh nhau với bọn nó như vậy, đánh hết được sao? Có thể mệt chết hay không? Cho dù là Văn Thỏ Thỏ hiếu chiến, nhìn thấy nhiều hải thú nóng lòng cùng bọn nó đánh nhau như vậy, tâm tình của nó cũng có chút thấp thỏm.
Mặc kệ hai con mao đoàn có tâm tình gì, chuyện Văn Kiều đã quyết định sẽ không đổi.
Sau ba canh giờ, lúc Văn Kiều trở về cung điện, thuận tay nhặt hai con mao đoàn mệt mỏi nằm rạp bên trên đá san hô đi về.
Nhóm hải thú đạt được linh đan mừng khấp khởi rời đi, đồng thời tỏ vẻ sáng mai bọn nó sẽ tới nữa, sẽ cố gắng huấn luyện hai con yêu thú, cố gắng tranh thủ để bọn chúng thăng cấp.
Văn Thỏ Thỏ: "..."
Văn Cổn Cổn uất ức đến trực tiếp nằm trong lồng ngực mềm mại của Văn Kiều, bản thân co thành một đoàn.
Hiện tại nó vẫn là một Tiểu Thực Thiết thú đấy, sao có thể đối với nó tàn nhẫn như vậy?
Văn Kiều sờ sờ bụng nhỏ của nó, ôm nó trở về.
Trở lại sương phòng nghỉ ngơi, Văn Kiều đem hai con mao đoàn nhỏ mệt mỏi co quắp để lên bàn, lấy ra mấy khối mật chi để ở một bên, hai con mao đoàn nằm sấp bất động lập tức tinh thần phấn chấn nhảy dựng lên, nắm lấy mật chi liền gặm.
Quả nhiên mệt mỏi co quắp gì đó, thật ra chỉ là một loại ngụy trang, trốn tránh lấy cớ.
Văn Kiều cũng không vạch trần bọn nó, liền đến bên trong Tụ Linh trận do Ninh Ngộ Châu bày ra đả tọa, hồi tưởng tình hình chiến đấu hôm nay.
Những ngày tiếp theo, mỗi lần Văn Kiều đều sẽ mang theo hai con yêu thú ra ngoài, mặc dù mỗi ngày đều mệt đến ngất ngư, nhưng thu hoạch cũng rất lớn.
Ngay lúc Văn Kiều bọn họ cố gắng tu hành, Huyền Luân rốt cuộc rời khỏi nơi tĩnh dưỡng.
"Ninh công tử, Văn cô nương, lần này đa tạ các ngươi tương trợ, về sau các ngươi chính là bằng hữu của khe Tinh Việt." Huyền Luân một mặt cảm kích nói.
Ninh Ngộ Châu nói: "Huyền tiền bối không cần đa lễ như vậy, việc này chúng ta dù giúp một chút, thật ra khả năng giúp đỡ cũng không nhiều, huống hồ chúng ta muốn đi nhân tu đại lục, còn muốn làm phiền hai vị tiền bối hỗ trợ."
Văn Kiều cũng khách khí trả lời một câu.
Huyền Luân mặc dù trưởng thành thành bộ dáng nhu nhu nhược nhược, lại là một yêu tu làm việc quyết đoán, liền nói ngay: "Các ngươi yên tâm, chúng ta chắc chắn đưa các ngươi bình an qua đó, không biết các ngươi dự định khi nào xuất phát?"
Nghe nói như thế, Lam Cẩm Thường lo âu nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Ninh Ngộ Châu cũng không trả lời, mà là hỏi: "Thương thế Huyền tiền bối như thế nào rồi?"
Huyền Luân cười cười: "Đã tốt hai phần, rời khỏi khe Tinh Việt không thành vấn đề."
Sau khi nghe xong, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều hiểu, Huyền Luân mang thương ra ngoài, chẳng qua là lo lắng bọn họ vội vã muốn đi nhân tu đại lục, mới lựa chọn đưa bọn họ đến nhân tu đại