Edit: Jess93
Nhân viên phụ trách một mặt ngơ ngác nhìn nàng, lại nhìn đài chủ trên lôi đài, có chút chần chờ: "Tiên tử, ngươi không nói nhầm chứ?"
"Không có." Văn Kiều rất khẳng định nói: "Không phải đúng lúc lôi đài này kết thúc so tài rồi sao?"
Sau khi nhân viên phụ trách xác nhận mình không nghe lầm, vẻ mặt thật sự là một lời khó nói hết, nhìn gương mặt xinh đẹp của Văn Kiều, làm sao cũng không thể đem nàng và đài chủ giống con gấu lớn trên lôi đài kia đặt chung một chỗ được.
Hắn ta có ý tốt nhắc nhở: "Tiên tử, vị đài chủ này tên là Hùng Ngôn, hắn ta là một vị thể tu."
Thể tu đều là một đám da dày thịt béo, nhìn cơ bắp đồ sộ kia, thân thể cường tráng giống như gấu, nữ tu yếu đuối sao có thể là đối thủ, nhân viên phụ trách thực sự không đành lòng trông thấy nữ tu xinh đẹp nũng nịu bị Hùng Ngôn một tay vung mạnh xuống dưới đài.
Hai mắt Văn Kiều sáng lên, nói với nhân viên phụ trách: "Vậy thì vị tiền bối Hùng Ngôn này đi, khi nào ta có thể đi lên khiêu chiến?"
Nhân viên phụ trách thấy nàng khăng khăng một mực, mặc dù có lòng thuyết phục, nhưng làm nhân viên phụ trách lôi đài khiêu chiến, cũng không tiện nói quá nhiều với khách hàng, đành phải đè ý nghĩ trong lòng xuống, nói ra: "Tiên tử xin chờ một chút, ta hỏi tiền bối Hùng Ngôn một chút."
Bình thường đánh xong một trận, sẽ cho người thắng thời gian khôi phục, chẳng qua có đôi khi quá trình chiến đấu không trì hoãn, người thắng cũng không cần nghỉ ngơi, tùy thời có thể tiến hành trận đấu tiếp theo.
Trên lôi đài, Hùng Ngôn vừa kết thúc một trận đấu, cũng không tốn bao nhiêu tinh lực, đang chuẩn bị hỏi thăm còn có người khiêu chiến hay không, liền nghe thấy tiếng của nhân viên phụ trách vang lên: "Hùng Ngôn tiền bối, vị tiên tử này muốn khiêu chiến ngươi."
Hùng Ngôn theo tiếng trông qua, khi thấy Văn Kiều đứng bên cạnh nhân viên phụ trách, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo.
Không trách Hùng Ngôn như thế, những người xung quanh trông thấy Văn Kiều, cũng nhịn không được phát ra tiếng xì xào, thậm chí có vài nam tu thương hương tiếc ngọc, nhịn không được lộ vẻ mặt lo lắng, muốn khuyên nàng đừng hấp tấp tùy hứng.
Nữ tu yếu đuối xinh đẹp và thể tu cao lớn cường tráng, hơn nữa tu vi của hai người còn chênh lệch một cảnh giới, cho dù ai nhìn vào đều cảm thấy thắng bại rõ ràng, hoàn toàn không có gì đáng xem.
Người tới chỗ này, đều là vì trận đấu mà đến, quá trình chiến đấu càng kịch liệt đặc sắc, bọn họ càng thích, đối với những trận đấu không đáng xem kia, ngay cả nhìn một chút cũng lười.
Chẳng qua tiểu cô nương này ngược lại gan lớn, cũng dám khiêu chiến thể tu Hùng Ngôn này.
Phải biết thể tu chú trọng luyện thể, thân thể cường hãn, cũng không phải linh khí bình thường có thể đối phó, có đôi khi khiêu chiến vượt cấp cũng không có vấn đề.
Hơn nữa tu vi tiểu cô nương này còn thấp hơn Hùng Ngôn một cảnh giới, lấy cái gì đánh với người ta?
Lấy hai con vật đàng yêu trên bả vai nàng sao?
Văn Kiều cũng không nói chuyện, đề khí vọt lên lôi đài, sau đó ném ra ngoài một ngàn viên linh thạch.
Linh thạch đinh đinh đang đang rơi trên lôi đài phát ra âm thanh đặc biệt thanh thúy êm tai, Hùng Ngôn trông thấy một ngàn viên linh thạch kia, nhếch miệng cười một tiếng, nói ra: "Tiểu cô nương, nể mặt linh thạch, đợi lát nữa ca ca ta sẽ thủ hạ lưu tình, cho ngươi thua đẹp mắt một chút -- ừm, vậy thì ném ngươi ra khỏi lôi đài đi."
Văn Kiều chắp tay với hắn ta: "Hùng tiền bối, khi nào có thể bắt đầu?"
Hùng Ngôn hừ cười một tiếng, ngạo nghễ nói: "Tùy thời có thể."
Văn Kiều gật đầu, đặt hai con yêu thú trên bờ vai qua một bên, nói với bọn chúng: "Các ngươi chờ ở đây, đừng chạy loạn khắp nơi, biết chưa?"
Hai con mao đoàn ngoan ngoãn kêu một tiếng với nàng, bọn nó muốn nhìn tư thế anh hùng đánh đài chủ của mầm non nhỏ, tất nhiên sẽ không chạy loạn khắp nơi.
Bọn nó còn lấy ra các loại linh quả, ngồi xổm ở chỗ đó vừa ăn vừa nhìn, cũng hết sức nhu thuận.
Người xung quanh thấy cảnh này, càng cảm thấy nữ tu này tự mình đi lên chịu ngược không tính, còn mang theo hai con yêu sủng, cũng quá trẻ con rồi, không biết là đệ tử nhà ai, linh thạch nhiều đến nỗi không có chỗ tiêu, chạy đến nơi này lãng phí.
Nghĩ xong, người xem trong khu nghỉ ngơi nhao nhao dời ánh mắt, quan sát trận so tài trên lôi đài khác.
Chỉ có một số nam tu tự xưng là thương hương tiếc ngọc lộ vẻ mặt không đành lòng, nghĩ đến đợi lát nữa tiểu cô nương này bị Hùng Ngôn ném xuống lôi đài, bọn họ phải xuất thủ tiếp được, làm anh hùng cứu mỹ nhân, thừa cơ lưu lại một ấn tượng tốt.
Văn Kiều sắp xếp xong cho hai con yêu thú, sau đó đi tới đối diện Hùng Ngôn, rất lễ phép hành lễ một cái, nói ra: "Hùng tiền bối, ta chuẩn bị bắt đầu."
Hùng Ngôn hừ cười một tiếng, rõ ràng không có đặt nàng vào mắt.
Chờ đến lúc phát hiện đối phương vậy mà chủ động xông lại chỗ hắn ta, Hùng Ngôn giống như lời hắn ta nói trước đó, đưa tay ra muốn bắt lấy nữ tu đang xông tới, ném nàng ra khỏi lôi đài là được.
Nhưng mà, bàn tay vươn ra của hắn ta lại bị đối phương nắm lấy cổ tay, không chờ hắn ta phản ứng, một nắm đấm trắng nõn đã đánh tới lồng ngực của hắn ta.
Hùng Ngôn bay rớt ra ngoài, từ lôi đài cắm xuống đất, thân thể cường tráng ầm một tiếng nện xuống sàn nhà ngoài lôi đài.
Âm thanh trầm đục này, cũng hấp dẫn những người tu luyện xung quanh đang quan sát trận chiến ở các lôi đài khác, tùy ý nhìn sang một chút, đang chuẩn bị dời ánh mắt, đột nhiên không xác định lại quay đầu, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hùng Ngôn bị quẳng xuống đất.
Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh!
Tất cả mọi người trừng to mắt, nghi ngờ có phải mình nhìn lầm rồi hay không, người bị đánh ra lôi đài làm sao có thể là Hùng Ngôn? Lại nhìn nữ tu xinh đẹp động lòng người đứng trên lôi đài, bọn họ quả thực không nhìn lầm.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì, vì sao người bay ra lôi đài lại là Hùng Ngôn?
Hùng Ngôn từ dưới đất vọt lên, trên gương mặt cương nghị đen nhánh kia hiện lên vẻ xấu hổ, thả người nhảy về lôi đài.
Nhân viên phụ trách ở bên cạnh rốt cuộc hoàn hồn, vội vàng nói: "Trận so tài vừa rồi, là vị tiên tử này thắng."
Không quan tâm đối phương thắng như thế nào, vừa rồi Hùng Ngôn té ra khỏi lôi đài là sự thật, quy tắc thi đấu trên lôi đài khiêu chiến rất đơn giản, chỉ cần rời khỏi lôi đài, hoặc là tự động nhận thua, đó chính là thua.
Làm bên thua, không chỉ có linh thạch bị bên thắng lấy đi, đài chủ cũng phải chắp tay nhường người.
Hùng Ngôn chỉ có thể mở lôi đài khác.
Hùng Ngôn đỏ mặt nói: "Vừa rồi là ta không cẩn thận, lần này đến phiên ta khiêu chiến nàng!"
Nói xong, hắn vỗ một chưởng đem đống linh thạch lúc trước mình làm đài chủ đạt được đẩy qua chỗ Văn Kiều, chất thành một đống với ngàn viên linh thạch sau lưng Văn Kiều, sáng lấp lánh vô cùng mê người.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn xê dịch cái mông tròn vo của bọn nó qua đó, đặt mông ngồi trước đống linh thạch, tỏ vẻ sẽ giữ đống linh thạch này cho tỷ tỷ chúng nó.
Người xung quanh thấy cảnh này, lập tức đều không thể nhịn cười.
Trước mặc kệ vừa rồi Hùng Ngôn bị đánh bay ra ngoài như thế nào, hai con tiểu yêu sủng này không khỏi quá khôi hài, cho rằng dựa vào một nữ tu yếu đuối có thể thủ được nhiều linh thạch như vậy?
Theo bọn hắn nghĩ, lúc trước Hùng Ngôn chỉ là chủ quan, không biết bị nữ tu kia dùng cách gì mới có thể bị đánh ra khỏi lôi đài.
Lúc này Hùng Ngôn nghiêm túc, nữ tu này muốn tiếp tục thắng cũng không có may mắn như vậy.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng chờ đến lúc bắt đầu chiến đấu, lần này người tu luyện trong khu nghỉ ngơi không có dời ánh mắt.
Lúc này bọn họ thấy rất rõ ràng, chỉ thấy trên lôi đài, nữ tu kia vẫn chủ động tiến lên, cùng Hùng Ngôn quyền đối quyền, quyền phong chấn động, Hùng Ngôn vậy mà lui về sau một bước.
Tất cả mọi người trừng to mắt, quả thực là Hùng Ngôn lui lại, mà không phải nữ tu kia.
Hùng Ngôn cũng khiếp sợ không thôi, nhớ lại một màn giao thủ vừa rồi, hắn ta kinh ngạc nói: "Ngươi là thể tu?"
Văn Kiều ừm một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, một lần nữa ra quyền.
Người tu luyện xung quanh đều sững sờ, tiểu cô nương này là thể tu? Nhịn không được cẩn thận nhìn lại, bộ dáng trông nhu nhược mảnh khảnh kia, giống thể tu chỗ nào? Tuy rằng bộ quyền pháp này luyện cũng không tệ lắm, cũng không thể chứng minh biết chơi quyền chính là thể tu?
Hầu hết người ở chỗ này đều không tin Văn Kiều là thể tu.
Hùng Ngôn làm đối thủ lại cảm nhận cực sâu, hắn ta rốt cuộc thu hồi lòng khinh thường, không còn bởi vì đối phương là nữ tu, tu vi thấp hơn mình mà dám chủ quan.
Hắn ta đã hiểu, trận đấu trước hắn ta bị đối phương đánh ra ngoài lôi đài, cũng không phải là hắn ta chủ quan, mà là đối phương quả thật có bản lãnh này, quyền pháp của nàng mạnh mẽ cương liệt, lực quyền làm cho người ta hoàn toàn không thể chống đỡ.
Mặc dù tu vi của hắn ta cao hơn nàng một cảnh giới, nhưng đối mặt với quyền pháp của nàng, lại có một loại ảo giác chống đỡ không nổi.
Cho dù là thể tu, lực quyền này cũng quá lợi hại.
Trên lôi đài, hai người ngươi tới ta đi, quyền cước tăng theo cấp số cộng, tiếng trầm đục liên tiếp vang lên.
Làm thể tu, tốc độ của hai người không hề nhanh, người xung quanh có thể nhìn rõ bọn họ vung ra mỗi một quyền, mỗi một chiêu, quyền chưởng va chạm nhau, âm thanh rõ ràng của những cú đấm khiến người nghe được tê cả da đầu.
Nhất định rất đau.
Càng để bọn hắn không thể tưởng tượng nổi chính là, mỗi lần hai người đối đầu, đều là Hùng Ngôn bị đối phương đánh trúng lui lại.
Thể tu đối đầu thể tu, điều đầu tiên là so thân thể cường hãn, tiếp theo mới là va chạm lực lượng, cuối cùng mới là thủ đoạn công kích.
Không hề nghi ngờ, thủ đoạn công kích của Văn Kiều là một loại quyền pháp, mà Hùng Ngôn là một bộ Kim Cương Chưởng pháp.
Nắm đấm và bàn tay, đều có ưu điểm và khuyết điểm.
Nhưng mà..
bỏ qua