Edit: Jess93
Chẳng bao lâu, toàn bộ người trong hoàng thành Đông Lăng quốc đều biết chuyện Thành Hạo đế tứ hôn cho Tam tiểu thư Văn phủ và Thất Hoàng tử, lập tức gây nên một trận oanh động.
Thất Hoàng tử Ninh Ngộ Châu là tiểu nhi tử Thành Hạo đế sủng ái nhất, ở trong lòng Thành Hạo đế địa vị Tam Hoàng tử Ninh Triết Châu tư chất thượng thừa và Ngũ Hoàng tử Ninh Bình Châu cũng phải xếp sau vị Hoàng tử này.
Đáng tiếc Thất Hoàng tử là một phế vật không thể tu luyện.
Nghe nói lúc Thất Hoàng tử sinh ra, thân trúng kỳ độc, dù bảo vệ được tính mạng, lại tổn hại căn nguyên linh lực, cứ thế không có cách nào tu luyện.
Không thể tu luyện, không khác gì người thường, không chỉ có tuổi thọ ngắn ngủi, tại thế giới cường giả vi tôn này, tu võ phổ biến khắp nơi, càng khiến thế nhân xem thường, không bằng sinh ra ở gia đình bình thường còn hạnh phúc hơn.
Về phần Tam tiểu thư Văn gia, lúc người hoàng thành vừa nghe, không có ấn tượng gì, cho đến khi nhớ tới một chuyện cũ vào mười mấy năm trước, mới nhớ lại hóa ra Văn gia còn có một vị Tam tiểu thư.
Tam tiểu thư là đích nữ duy nhất của đích tôn Văn Bá Thanh Văn gia, nhưng đáng tiếc phu thê Văn Bá Thanh đã hi sinh trong một lần yêu thú bạo động tại mười mấy năm trước. Lúc ấy thê tử Văn Bá Thanh đã mang thai sáu tháng, bị yêu thú tập kích dẫn đến sinh non, Văn Bá Thanh vì cứu vợ con nên cũng chết ở trong đó, chỉ lưu lại một nữ nhi yếu ớt nhiều bệnh.
Đáng tiếc dù tư chất Tam tiểu thư không tệ, lại bởi vì thân thể liên lụy, cho dù cố gắng tu luyện, tương lai cũng không thể đi xa được, thậm chí ngược lại có thể sẽ chết trẻ trên con đường tu luyện, sống không quá hai mươi tuổi.
Đây là kết quả chẩn bệnh của tất cả Dược sư trên Đông Lăng quốc.
Một người đáng thương đã được định trước sống không quá hai mươi tuổi. Thành Hạo đế đột nhiên tứ hôn cho hai người, quả thực khiến người ta nghĩ không ra.
Một người là phế vật không thể tu luyện, một người yếu ớt nhiều bệnh, mặc dù nghe rất xứng đôi, nhưng Thành Hạo đế sủng ái Thất Hoàng tử như thế, làm sao có thể cam lòng vì hắn tìm một người thê tử sống không thọ, lại không giúp ích được gì như vậy?
Thật sự rất kỳ quái!
** *
Ngoại giới có rất nhiều suy đoán đối với việc hôn sự này, từ trên xuống dưới nhà họ Văn cũng vô cùng buồn bực. Phải biết, Văn gia và Hoàng tộc Ninh thị có hôn ước từ lâu, Tam Hoàng tử Ninh Triết Châu là vị hôn phu của Văn Tứ tiểu thư -- Văn Mị, đợi bọn họ tu luyện tới cảnh giới Nguyên Minh, hai người sẽ kết thành đạo lữ song tu, cùng nhau theo đuổi con đường tu đạo vô tận kia.
Người nào nghĩ đến Thành Hạo đế lại tứ hôn nữ nhi Văn gia cùng Hoàng tử.
Tam phòng Lệ Thủy viện.
Tam phu nhân Miêu thị của Văn gia nghe được động tĩnh bên ngoài, lông mày tinh xảo nhếch lên, nói với Triêu Vân nha hoàn tâm phúc bên người: "Xem ra phúc duyên của vị tiểu thư đích tôn ốm yếu này không cạn, cũng đã bị xem nhẹ nhiều năm như vậy, vậy mà còn có thể có được một cọc hôn nhân tốt như thế."
Triêu Vân cười nói: "Nếu nói việc hôn nhân tốt, vẫn là hôn sự giữa Tứ tiểu thư Nhị phòng và Tam Hoàng tử mới khiến cho người ta khen ngợi."
Sắc mặt Tam phu nhân Miêu thị trầm xuống, cảm giác như xương mắc tại cổ họng. Dòng chính Văn gia có tất cả bốn phòng, phu thê đích tôn Văn Bá Thanh song vong, bây giờ gia chủ Văn gia là Văn Trọng Thanh Nhị phòng.
Ở trong lòng Miêu thị, nếu như năm đó không có phát sinh chuyện này, Văn Bá Thanh không chết, Văn Kiều cũng không vì sinh non mà bị tổn hại thân thể, chỉ sợ hôn sự cùng Tam Hoàng tử không rơi đến trên người Tứ tiểu thư Văn Mị của Nhị phòng.
Phải biết Tam Hoàng tử Ninh Triết Châu là người có thiên phú tốt nhất trong hoàng tộc Đông Lăng quốc, Thất Hoàng tử loại người phế vật tu luyện như thế sao có thể so với Tam Hoàng tử Ninh Triết Châu? Chẳng qua chỉ là ỷ vào sự sủng ái của Thành Hạo đế mà thôi. Người bên ngoài sủng ái có thể được bao lâu? Không bằng tự mình cường đại quan trọng hơn!
Miêu thị tự nhận Tam phòng bọn họ cũng là con vợ cả Văn gia, Văn Trọng Thanh Nhị phòng có thể trở thành gia chủ Văn gia, chủ sự Văn gia, tại sao Tam phòng không được? Thậm chí theo Miêu thị, tư chất Văn Trọng Thanh căn bản kém hơn phu quân Văn Thúc Thanh của mình, thế nhân xem trọng kẻ mạnh, gia chủ vốn dĩ nên là người mạnh nhất mới đúng.
Miêu thị hoàn toàn không phục Nhị phòng tiếp quản Văn gia to lớn này. Nếu như có thể, bà ta hi vọng phu quân mình trở thành gia chủ Văn gia, lẽ ra Tam Hoàng tử phải là vị hôn phu của nữ nhi mình mới đúng.
Triêu Vân đương nhiên hiểu rõ khúc mắc chủ tử mình.
Năm đó Văn Bá Thanh là nhân vật có dung nhan trác tuyệt cỡ nào, từ khi ông ta kế thừa Văn gia, từ trên xuống dưới nhà họ Văn đều tâm phục khẩu phục. Sau này ông ta bỏ mình, Văn Trọng Thanh của Nhị phòng trở thành gia chủ, Tam phòng vẫn luôn không phục, cũng đang âm thầm mưu tính, cảm thấy Văn gia nên thuộc về Tam phòng mới đúng.
Đối với Văn gia, Tam phòng thề nhất định phải có được!
Bởi vì nhớ tới chuyện cũ, Miêu thị cảm thấy buồn bực đến khó chịu, thấy nữ nhi Văn Nhàn trở về từ diễn võ trường.
Văn Nhàn là đích nữ Tam phòng, xếp hạng năm tại Văn gia, dù còn nhỏ tuổi, nhưng tư chất không tệ, cũng rất chăm chỉ tu luyện. Nhưng mà rốt cuộc cũng kém hơn Văn Mị một chút, đến mức những năm này Văn Mị vẫn luôn đặt ở trên đầu nàng ta, khiến trong lòng nàng ta rất không vui.
Ngày hôm nay tại diễn võ trường, Văn Nhàn lại bị Văn Mị áp một đầu, tâm tình đang khó chịu, trước mặt người khác còn miễn cưỡng vui cười, trở lại chỗ này của mẫu thân, nụ cười trên mặt nàng ta liền không còn.
"Nhàn Nhi đã về rồi." Trên mặt Tam phu nhân lộ ra nụ cười từ ái, ở trước mặt hai đứa con, bà ta luôn là một mẫu thân yêu chiều con mình.
Văn Nhàn ngồi xuống bên người mẫu thân, tiếp nhận trà Triêu Vân dâng lên, hỏi: "Nương, vừa rồi con nghe nói Hoàng Thượng tứ hôn Văn Kiều và Thất Hoàng tử, có thật không?"
"Thánh chỉ cũng đã hạ, sao có thể là giả?"
Văn Nhàn thấy khó hiểu, "Chẳng phải Văn Mị đã có hôn ước cùng Tam Hoàng tử sao? Tại sao Hoàng Thượng lại đột nhiên tứ hôn cho Thất Hoàng tử?" Nói đến đây, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ ghen ghét không thể che giấu.
Văn Nhàn vẫn luôn ghen tỵ với Văn Mị.
Ghen ghét nàng ta là nữ nhi của gia chủ Văn gia, cũng ghen ghét thiên phú căn nguyên linh lực của nàng ta tốt hơn mình, càng ghen ghét nàng ta có một vị hôn phu ưu tú. So sánh với nhau, Văn Kiều vẫn luôn là một người trong suốt, ngược lại không có gì đáng chú ý, lại càng không cần phải nói bây giờ nàng bị Thành Hạo đế tứ hôn cho một tên phế vật.
Coi như phế vật kia được Thành Hạo đế sủng ái thì có ích lợi gì? Còn không phải là một phàm nhân mà thôi.
Hoàng tộc Ninh thị có địa vị cực cao tại Đông Lăng quốc, bởi vì các đời lão
tổ Ninh thị tọa trấn đều có thực lực mạnh mẽ, chính là người tu võ đứng đầu Đông Lăng quốc, thế gia đại tộc không dám chọc, đối với Hoàng tộc thực lực mạnh mẽ có rất nhiều phòng bị và kiêng kị.
Năm đó việc hôn nhân giữa Tam Hoàng tử Ninh Triết Châu và Văn Mị cũng là do Thành Hạo đế thúc đẩy, tuy có ý lôi kéo Văn gia, nhưng cũng bởi vì Văn Mị là nữ nhi gia chủ Văn gia, lại vào lúc năm tuổi kiểm tra ra thiên phú cực cao, là căn nguyên linh lực Thiên phẩm, thuộc hệ Thủy.
Nước là nguồn gốc của vạn vật, dịu dàng công chính, người có căn nguyên linh lực hệ Thủy dù ở bất kỳ căn nguyên linh lực gì, cũng là đối tượng song tu tốt nhất.
Hôn sự giữa Tam Hoàng tử và Văn Mị còn có thể nói là kết hợp lợi ích, cả hai vô cùng phù hợp, vậy Văn Kiều và Thất Hoàng tử thì sao?
Đã có một nữ nhi Văn gia có hôn ước cùng Hoàng tộc Ninh thị, lại thêm một người cũng không có tác dụng gì, cũng không phù hợp với yêu cầu lợi ích của Hoàng tộc và các thế gia. Nếu Thành Hạo đế muốn tìm một thê tộc mạnh mẽ bảo vệ Hoàng tử mình sủng ái nhất, lẽ ra nên tìm cô nương có thân phận cao hơn mới đúng, Văn Kiều thật sự là một lựa chọn thấp nhất.
Điều này không chỉ có Văn Nhàn không nghĩ ra, những người khác cũng nghĩ không thông.
Miêu thị thấy vẻ mặt ấm ức của nữ nhi, vội vàng ôm nàng ta vào trong ngực, ấm giọng thì thầm nói: "Con ta không cần suy nghĩ nhiều, chẳng qua Văn Mị kia ỷ mình là nữ nhi gia chủ, nếu cha con trở thành gia chủ Văn gia.."
Đôi mắt Văn Nhàn sáng lên, rất nhanh liền thu lại thần sắc trong mắt.
Nàng ta vẫn luôn biết tính toán của phụ mẫu, nàng ta ghen ghét không cam lòng, đương nhiên là cực kì ủng hộ. Chỉ là bây giờ Văn Mị nổi tiếng bên ngoài, hôn sự giữa Tam Hoàng tử và Văn Mị càng vững chắc, dĩ nhiên nàng ta sẽ không biểu hiện quá rõ ràng. Nói đến, tư chất Văn Nhàn cũng không kém, tuy nàng ta là căn nguyên linh lực Địa phẩm, nhưng độ tinh khiết căn nguyên linh lực cực cao, so với Thiên phẩm cũng không kém mấy, nhưng mà chênh lệch giữa trời và đất chỉ có một cấp, lại là ngày đêm khác biệt.
** *
Đối với cọc hôn sự đột nhiên xuất hiện này, mặc kệ ngoại giới suy đoán như thế nào, phản ứng của Văn Kiều đều vô cùng bình thản.
Có lẽ nàng đã quen với việc bị Văn gia xem nhẹ, cũng đã quen với thân thể ốm đau này của mình, cho dù có tư chất ngút trời, nhưng tu luyện lại không có nhiều tiến bộ, tu luyện đến nay đã được mười mấy năm, cũng chỉ mới bước vào cảnh giới sơ cấp. Tuy rằng Thất Hoàng tử là một tên phế vật không thể tu luyện, nhưng dù sao so với nàng, người bị đám Dược sư kết luận có khả năng sống không quá hai mươi tuổi cũng tốt hơn không phải sao?
Nói cho cùng, chịu thiệt vẫn là Thất Hoàng tử.
Cho nên, lúc Văn Kiều nghe được tin tứ hôn, mới bình thản như vậy. Về phần tại sao lại có cộc hôn sự này, Thành Hạo đế lại vì nguyên nhân gì tứ hôn cho bọn họ, nàng quả thực không hề cảm thấy hứng thú, nếu như có thể biết, sớm sẽ biết, giày vò quá nhiều không có ích chút nào.
Chạng vạng tối, tiền viện lại đưa tới một nhóm đồ dùng sinh hoạt mới, Liên Nguyệt vừa kiểm kê, vừa vui mừng.
Ban cho cọc hôn sự này thật sự là quá tốt rồi.
Còn chưa thấy mặt Thất Hoàng tử, Liên Nguyệt đã có ấn tượng tốt với hắn rồi, tạm thời có thể xem như là chỗ dựa cho tiểu thư nhà nàng ta sống thoải mái tại Văn gia. Về phần núi dựa này là một phế vật tu luyện gì đó, nàng ta mới không thèm để ý đâu, chỉ cần có thể khiến cuộc sống của tiểu thư nhà nàng ta thoải mái dễ chịu, ranh giới cuối cùng của Liên Nguyệt đã hạ rất thấp.
Liên Nguyệt lấy chăn đệm mới trải lên giường, nói: "Tiểu thư, vừa rồi tiền viện đưa chăn đệm ngọc tằm tới đây, thứ này sờ tới sờ lui vừa mềm vừa ấm, đêm nay người nhất định có thể ngủ ngon giấc."
Văn Kiều ngồi đọc sách ở dưới đèn, cũng không ngẩng đầu lên ừ một tiếng.
Trải giường xong, Liên Nguyệt đưa nước ấm tới, hầu hạ Văn Kiều rửa mặt nghỉ ngơi.
Văn Kiều thay y phục rộng rãi màu trắng, nói với tỳ nữ chăm chỉ: "Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, không cần trông coi."
Liên Nguyệt đáp một tiếng, nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình nằm ngủ, xác nhận nàng sẽ không thức dậy đọc sách vào nửa đêm canh ba, mới quay người rời đi, đến giường nhỏ ở gian ngoài ngủ lại.
Chất lượng giấc ngủ của Văn Kiều không tốt, bởi vì cơn đau giống như xương cốt bị gặm cắn trong gân mạch, khiến cho nàng rất ít có thể thật sự ngủ được.
Chẳng qua nàng không muốn phụ lòng tốt của Liên Nguyệt, mỗi khi đến lúc này, coi như ngủ không được cũng sẽ nằm ở trên giường, an tĩnh nhìn màn giường trong bóng tối, đếm những cánh hoa màu xanh nhạt trên tấm màn xanh ngọc.
Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ.
Gió đêm lùa vào phòng nhấc màn giường lên, Văn Kiều quay đầu, nhìn thấy trăng tròn mờ mịt ngoài cửa sổ.
Vô số ban đêm, nàng đều an tĩnh như vậy nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn nó từ trăng khuyết đến trăng tròn, ánh trăng tròn khuyết, như đời người quanh co.
Vậy mà hôm nay, dường như ánh trăng trên bầu trời nhiễm phải màu máu đỏ bất thường.
Chẳng biết từ lúc nào, toàn bộ thế giới đều bị phủ kín bởi một tầng máu đỏ, tràn ra khắp nơi.
Người trên giường vẫn an tĩnh nhìn xem, thân thể đau đớn khiến nàng cho rằng ánh trăng trên bầu trời biến thành màu đỏ yêu dị, lại không biết là đôi mắt mình đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, thông qua qua đôi mắt nhìn thấy thế giới, biến thành màu đỏ yêu dị.
"Ưm.."
Nàng phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, mồ hôi lớn như hạt đậu tiết ra từ các lỗ chân lông trên cơ thể, chẳng mấy chốc đã ướt nhẹp tấm chăn ngọc tằm mềm mại ấm áp dưới thân, ổ chăn càng trở nên lạnh lẽo.
Trong đêm đen yên tĩnh, bên trong phòng ngủ chính Cấp Thủy viện Văn gia, người gầy yếu nằm trên giường đang lặng lẽ thay đổi.
Bên ngoài trên giường nhỏ, nha hoàn Liên Nguyệt trở mình, tiếp tục vô tri vô giác ngủ say sưa, hoàn toàn không phát hiện trong nội thất, vị tiểu thư quan trọng nhất của nàng ta đang trải qua một sự thay đổi đau đớn đáng sợ nhất trong đời.