Quả nhiên, lúc dị hỏa xuất hiện, những sợi tóc màu đen vây quanh thuyền lập tức di động, nhao nhao lui về sau, giống như hận không thể cách dị hỏa trêи thuyền xa một chút.
Lại nhìn những con mắt trong hồ, không còn dương dương đắc ý, dồn dập lộ ra vẻ sợ hãi.
Những con mắt này mặc dù không phải yêu nhãn quan trọng của Thiên Mục Yêu, nhưng cũng đại biểu Thiên Mục Yêu trong hồ đang đăm chiêu suy nghĩ, rất dễ dàng phán đoán tâm tình Thiên Mục Yêu.
Ninh Ngộ Châu bắn một sợi dị hỏa màu u lam trong tay vào bức tường bằng tóc vây khốn bọn hắn.
Hắn cũng không thu phục lửa Địa Tâm Xích Diễm, chỉ có thể phát huy uy lực dị hỏa một tới hai phần, nhưng đã đủ đối phó Thiên Mục Yêu.
Khi tia lửa của dị hỏa bắn tới chỗ sợi tóc màu đen kia, sợi tóc mềm mại giống như chém không hết ầm một tiếng liền bắt lửa, bức tường hình thành từ sợi tóc đen sì kia giống như cây khô bị vắt kiệt sức sống, ầm vang sụp đổ, những sợi tóc không bị tia lửa cháy đến nhanh chóng chui vào trong hồ.
Tóc đen trong hồ lấy mắt trần có thể thấy được nhanh chóng lui lại, bởi vì Thiên Mục Yêu xuất hiện, màu đen giống như tấm thảm bày ra trong hồ cũng thối lui trong nháy mắt.
Trong chốc lát, nước hồ lại trở nên trong suốt thấy đáy, cũng không nhìn thấy những con mắt và sợi tóc ở khắp nơi nữa.
Kiều Nhạc Thủy nhìn trợn mắt hốc mồm: "Thiên Mục Yêu này trốn cũng quá nhanh đi?"
Bởi vậy có thể thấy được, dị hỏa đúng là khắc tinh của Thiên Mục Yêu, lúc gặp được dị hỏa trốn đến nhanh chóng, cũng không dám ngoi đầu lên nữa.
Ninh Ngộ Châu thu hồi dị hỏa.
Văn Kiều nhìn xem dị hỏa trong tay hắn, ánh mắt lại rơi xuống trêи thân Tô Vọng Linh, cảm thấy hắn kỳ kỳ quái quái, giống như có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Mặc kệ là Thiên Mục Yêu trong hồ, hay là nhược điểm Thiên Mục Yêu, đều là hắn nhắc nhở, giống như hắn đều có thể "Nhìn" được.
Sau khi Thiên Mục Têu thối lui, thuyền lại tiến lên.
Không có Thiên Mục Yêu uy hϊế͙p͙, mặt hồ khôi phục lại bình tĩnh, bình tĩnh mà âm trầm.
Kiều Nhạc Thủy nhìn xem Tô Vọng Linh, lại ngó ngó Ninh Ngộ Châu, luôn cảm thấy năm người trêи chiếc thuyền này, rõ ràng tu vi cao nhất chính là Vũ Kỳ Kiệt, nhưng mà cho người ta cảm giác sâu không lường được nhất lại là Ninh Ngộ Châu và Tô Vọng Linh.
Hắn và Ninh Ngộ Châu ở chung mấy tháng, vẫn không có thăm dò rõ ràng lá bài tẩy của hắn, chỉ cảm thấy dường như không có gì hắn không biết, không thể hoàn toàn dùng tu vi cân nhắc người này.
Về phần Tô Vọng Linh, làm thiếu chủ Linh Lung bảo, mặc dù thanh danh tại ngoại, nhưng đánh giá của thế nhân đối với hắn càng nhiều hơn chính là khen tư chất xuất sắc, tuổi còn trẻ đã là cảnh giới Nguyên Tông hậu kỳ..
Nhưng không có ai nói kỹ càng hơn, ngay cả hắn am hiểu công pháp gì cũng không có người đề cập tới.
Cũng không biết là Linh Lung bảo giấu giếm tốt, hay là công pháp Tô Vọng Linh tu luyện đặc biệt thần bí, người ngoài không biết.
Kiều Nhạc Thủy rốt cuộc nhịn không được tò mò, dò hỏi: "Tô thiếu chủ, lúc trước làm sao ngươi biết Thiên Mục Yêu?"
Nghe nói như thế, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cùng nhìn về phía Tô Vọng Linh.
Lúc trước bọn họ đều nhìn thấy biểu hiện của Tô Vọng Linh, muốn nói không tò mò là giả.
Tô Vọng Linh mở mắt, nhìn qua chỗ Kiều Nhạc Thủy.
Đối đầu cặp mắt đen nhánh bình tĩnh kia, Kiều Nhạc Thủy đột nhiên có chút run sợ, cho rằng mình hỏi cái gì không nên hỏi, đang định nói sang chuyện khác, lại nghe hắn nói: "Đây là công pháp ta tu tập -- Linh Tê Mục, có thể nhìn được."
Linh Tê Mục?
Vẻ mặt Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy tràn đầy mê mang, hoàn toàn không biết gì về công pháp này.
Nhưng mà Tô Vọng Linh không có ý giải thích, bọn họ ngược lại cũng không tiện hỏi, chẳng qua có thể thấy từ phản ứng của Tô Vọng Linh, mỗi một lần sử dụng Linh Tê Mục "Nhìn," có ảnh hưởng cực lớn đối với hắn.
Thân thể của hắn sẽ không phải bởi vì "Linh Tê Mục" mới thành như vậy chứ?
Văn Kiều thấy Tô Vọng Linh lại bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, lén truyền âm hỏi Ninh Ngộ Châu: [Phu quân, chàng biết Linh Tê Mục là kiểu công pháp gì không? ]
Ninh Ngộ Châu nói: [Không phải Linh Tê Mục, hẳn là Linh Tê Thể!]
Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn, có ý gì? Chẳng lẽ Tô Vọng Linh tu luyện không phải Linh Tê Mục? Vậy vì sao hắn nói là Linh Tê Mục?
Ninh Ngộ Châu tiếp tục nói: [A Xúc, Linh Tê Thể này cũng không phải là công pháp, mà là một loại huyết mạch thần dị.
Tô Vọng Linh hẳn là đã thức tỉnh huyết mạch thần dị Linh Tê Thể, Linh Tê Thể có thể câu thông linh lực trong thiên địa, lấy linh là mắt, khám phá toàn bộ chân tướng trêи thế gian, trêи thế gian không có thứ gì có thể giấu giếm được sự dò xét của Linh Tê Thể.
Tô Vọng Linh nói dùng Linh Tê Mục để nhìn, thật ra cũng không sai, Linh Tê Mục chính là biểu hiện một loại năng lực của Linh Tê Thể.]
Văn Kiều sợ hãi cả kinh, chẳng trách Tô Vọng Linh có thể biết trêи người Ninh Ngộ Châu có dị hỏa.
Người có được Linh Tê Thể, chẳng phải mọi thứ trêи thế gian đều không chỗ che thân ở trước mặt hắn? Vậy huyết mạch thần dị trêи người bọn họ, chẳng lẽ cũng đã bị hắn nhìn ra?
Có lẽ biết suy nghĩ của nàng, Ninh Ngộ Châu trấn an nói: [A Xúc chớ lo lắng, Linh Tê Thể mà Tô Vọng Linh tu luyện còn chưa thành, chỉ cần không sử dụng năng lực của huyết mạch thần dị ở trước mặt hắn, hắn tất nhiên sẽ không phát hiện.]
Linh Tê Thể tất nhiên lợi hại, nhưng cũng không phải vạn năng, giống Đế Hi huyết mạch của Ninh Ngộ Châu là một trong Ngũ Đế huyết mạch, không phải người phàm có thể tuỳ tiện nhìn thấu, tất nhiên Linh Tê Thể cũng không thể.
Linh Tê Thể có thể phát hiện, cũng chỉ là những vật lấy linh là hình thể trêи thế gian, giống như dị hỏa hắn mang trêи người và chân thân của Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn.
Ngoài ra, sử dụng Linh Tê Thể cũng có phần hạn chế, mỗi lần câu thông linh lực thiên địa, lấy linh là mắt, muốn nhìn thấu thứ nào đó, đối với người sở hữu Linh Tê Thể tiêu hao rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Vọng Linh không thể tuỳ tiện sử dụng thiên phú Linh Tê Thể.
Cho nên, đoạn đường này hắn có thể không nói lời nào liền không nói.
Lại thêm thân thể hắn vốn đã không tốt, nếu lại cưỡng ép sử dụng thiên phú Linh Tê Thể, căn bản chịu không được.
Văn Kiều nhẹ nhàng thở ra: [Vậy là tốt rồi.]
Như thế, ngược lại đã biết vì sao Tô Vọng Linh lại nói thiên phú kỹ năng Linh Tê Thể thành tu tập công pháp "Linh Tê Mục," đây là một cách che giấu tai mắt người khác, sẽ không khiến cho người bên ngoài nghi ngờ, sau đó ngấp nghé huyết mạch thần dị Linh Tê Thể của hắn.
Mặc dù hiếm khi gặp được một người có được huyết mạch thần dị, nhưng nàng cũng không có ý nghĩ "Nhận thân" với đối phương, đoán chừng Tô Vọng Linh cũng sẽ không vui lòng để người râu ria biết hắn là người mang huyết mạch thần dị, còn không bằng coi như không biết.
Dường như không qua bao lâu, thuyền đã đến gần gốc đại thụ ở giữa hồ.
Kiều Nhạc Thủy kinh ngạc nói: "Vừa rồi chúng ta làm kiểu gì cũng không đến được, hiện tại làm sao mới đó đã đến rồi? Sẽ không phải là Thiên Mục Yêu giở trò gì chứ?"
Vũ Kỳ Kiệt khẳng định nói: "Chắc chắn có liên quan tới nó."
Hồ này là địa bàn của Thiên Mục Yêu, gốc đại thụ này lại sinh trưởng ở trong hồ, Thiên Mục Yêu muốn làm cái gì bọn họ cũng không biết.
Trong mấy người, cũng chỉ có Tô Vọng Linh có thể "Nhìn" đến, biết là nguyên nhân gì, nhưng thân thể của hắn không tốt, mỗi lần nói chuyện đều rất phí sức, có thể không giải thích liền không giải thích.
Rất nhanh, thuyền liền đến trước gốc đại thụ kia.
Quan sát ở khoảng cách gần, gốc đại thụ đứng thẳng trong hồ càng hùng vĩ cao lớn, thân cây của nó thô to cứng cáp, vỏ cây thô ráp rạn nứt, giống như không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, cho người ta một loại cảm giác nặng nề.
Rễ cây thô to kia giống như cắm thật sâu vào trong nước, chỉ có một phần nhỏ lộ ra mặt nước, nhưng mà cho dù như thế, vẫn hết sức hùng vĩ, phần lộ ra mặt nước, quấn chặt chẽ cùng một chỗ, hình thành một cái đài nổi ở trêи mặt nước.
Tóm lại, nhìn một cách tổng thể, gốc đại thụ này và rễ cây của nó, nghiễm nhiên trở thành một tòa đảo bằng cây trong hồ.
Cả cây đại thụ cành lá rậm rạp, có chút tươi tốt, lá cây màu xanh lục sinh trưởng dày đặc, cao vút như một tấm bình phong.
Nhưng mà nhìn lâu, lại cho người ta một loại cảm giác không có chút sức sống nào, mặc kệ là thân cây thô to trải qua năm tháng kia, hay là cành lá đang tươi tốt sinh trưởng kia, đều không có sức sống.
Bọn họ đứng trêи thuyền ngước nhìn gốc đại thụ trong hồ, cũng không mạo muội đạp lên đảo cây.
Hồ này là do cực âm chi thủy ngưng tụ mà thành, đại thụ lại sinh trưởng ở bên trong, hấp thu tám chín phần, có thể thấy được cũng không phải là cây bình thường gì.
Nhìn một lúc lâu, Vũ Kỳ Kiệt quay đầu hỏi thăm Tô Vọng Linh: "Thiếu chủ, chúng ta có đi vào không?"
Ánh mắt Tô Vọng Linh trầm tĩnh, nói ra: "Đi thôi, bên trong hẳn là có gì đó."
Nghe được hắn nói, Vũ Kỳ Kiệt không có bất kỳ thắc mắc gì, lái thuyền tới gần đảo cây, sau đó dẫn đầu nhảy lên rễ cây trần trụi ở trêи mặt hồ kia, xem xét chung quanh, phát hiện không có gì khác thường, mới để bọn hắn đi lên.
Đám người vừa bước lên đảo cây.
Vừa giẫm lên đảo cây, đám người liền cảm giác một luồng khí âm lãnh vọt lên từ lòng bàn chân, khí lạnh kia