Vũ Kỳ Kiệt cẩn thận từng li từng tí dọn dẹp sạch sẽ bùn bẩn màu máu trêи phù thạch.
Chờ hắn ta dọn sạch những bùn bẩn kia, đám người phát hiện phù văn trêи phù thạch này ngược lại là có chút rõ ràng, nhưng khối phù thạch làm môi giới này lại không phải bóng loáng không tì vết, có thêm mấy vết máu, giống như bị nước máu trong sông xâm nhiễm, cho người ta một loại cảm giác chẳng lành.
Vũ Kỳ Kiệt nhíu mày: "Màu sắc phía trêи này, là màu ban đầu của phù thạch sao?"
"Ta cảm thấy không phải, nào có phù lục sư sẽ dùng phù thạch nhiễm màu khác vẽ phù lục chứ?" Kiều Nhạc Thủy nói xen vào.
Ninh Ngộ Châu gật đầu: "Kiều công tử nói đúng, màu sắc này cũng không phải màu ban đầu của phù thạch.
Hơn nữa khối phù thạch này, cũng dùng để trấn tà."
Sau khi nghe xong, đám người ngược lại không bất ngờ mấy, có lẽ lúc trước gặp được khối phù thạch đầu tiên tại đảo cây trong hồ, sau khi biết được sự tồn tại và tác dụng của nó, trong lòng bọn họ có một loại dự cảm, phù thạch trấn tà giống như vậy, Thiên Chi Nguyên nhất định có không ít.
Nếu là phù thạch dùng để trấn tà, làm sao lại nhiễm màu sắc khác?
Vẫn là do Ninh Ngộ Châu đọc giải phù văn trêи phù thạch.
Ninh Ngộ Châu nói: "Nó trấn áp chính là một ác linh rơi vào Ngạ Quỷ đạo, ác linh Ngạ Quỷ đạo vĩnh viễn không có cách nào thỏa mãn ham muốn ăn uống, những quỷ đói trong sông máu này, chính là lực lượng của ác linh bị trấn áp trong sông huyễn hóa ra."
Đám người vô thức quay đầu nhìn về phía sông máu, những quỷ đói kia vẫn nổi trêи mặt sông, tham lam nhìn chằm chằm bọn hắn, răng nanh lồi ra bên ngoài kia khẽ đóng khẽ mở, phảng phất đang nhấm nuốt đồ ăn, vừa xấu xí vừa khϊế͙p͙ người.
Kiều Nhạc Thủy âm thầm nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ ác linh bị trấn áp trong sông máu lớn lên giống những quỷ đói này?"
Vậy thìdáng dấp cũng quá đáng sợ đi.
Đám người nhìn hắn, không phản bác được.
Kiều Nhạc Thủy nhìn về phía Tô Vọng Linh có được "Linh Tê Mục," luôn cảm thấy vị Tô thiếu chủ này giống như cái gì cũng có thể biết, sâu không lường được.
Tô Vọng Linh: "..
Ta cũng không biết."
Là người có được Linh Tê Thể, chỉ là để hắn có thể nhìn thấy "Chân tướng" người bình thường không thấy được, nhưng không có nghĩa ngay cả bộ dáng ác linh bị phù thạch trấn áp hắn đều có thể nhìn thấy, hắn còn không có cách nào tu luyện tới trình độ nghịch thiên như thế.
Về phần hắn sẽ biết sự tồn tại của những loại yêu quỷ này trong Thiên Chi Nguyên, đó là nhờ vào nền tảng phong phú của Linh Lung bảo, trước khi đến Thiên Chi Nguyên, hắn đặc biệt tìm hiểu một chút tình huống trong Thiên Chi Nguyên, mới có thể nói ra lai lịch và xuất xứ của bọn nó một cách chính xác.
Sau khi biết tác dụng của khối phù thạch này, bọn họ lại nhìn mấy vệt máu bên trêи phù thạch kia, trong lòng đều có một loại dự cảm chẳng lành.
Tô Vọng Linh nhìn về phía Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, ngươi cảm thấy, màu máu trêи phù thạch này.."
Ninh Ngộ Châu nói: "Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hẳn là ác linh bị trấn áp trong sông máu vì phá vỡ phù thạch trấn áp, ý đồ làm nó bị ô nhiễm.
Khi phù thạch hoàn toàn biến thành màu đỏ thẫm, sẽ mất đi hiệu quả trấn áp, ác linh trong sông sẽ phá phong ấn mà ra."
Kiều Nhạc Thủy run lập cập, thực sự không muốn nghĩ đến một màn kia.
Sắc mặt Vũ Kỳ Kiệt và Tô Vọng Linh đều không tốt lắm, nếu giống như Ninh Ngộ Châu nói, không biết Thiên Chi Nguyên sẽ biến thành cái dạng gì, chỉ sợ Phi Tinh đại lục gặp phải tai ương.
"Ninh công tử, ngươi cảm thấy phù thạch này lại có khả năng trấn áp được bao lâu?" Tô Vọng Linh hỏi.
Ninh Ngộ Châu vươn tay, đầu ngón tay lướt qua phù văn trêи đó, cảm nhận lực lượng còn sót lại trêи phù thạch, nói ra: "Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hẳn là còn có thể chống đỡ bốn năm trăm năm."
Kiều Nhạc Thủy và Vũ Kỳ Kiệt âm thầm thở phào, bốn năm trăm năm dài hơn một trăm năm rồi.
Sau khi xem xong phù thạch, bọn họ lại tiến lên.
Đám quỷ đói trong sông máu nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của bọn hắn, cho đến khi mấy người biến mất, bọn nó mới chìm vào trong sông một lần nữa.
Đám người Kiều Nhạc Thủy có thể cảm giác được ánh mắt như có gai ở sau lưng kia, vô số ánh mắt của đám quỷ đói, phảng phất muốn đem huyết nhục của bọn họ nhấm nuốt vào trong bụng, cảm giác kia thực sự làm cho người ta không thoải mái.
Sau khi rời khỏi sông máu, bọn họ lại bay về phía trước một đoạn, rốt cuộc rời khỏi vùng hoang dã màu đỏ thẫm này.
Phía trước là một rừng cây nhìn không thấy bờ, sau khi đám người tiến vào rừng cây, phát hiện rừng cây này hết sức yên tĩnh, loại yên tĩnh này không phải mọi âm thanh đều yên tĩnh, mà là một loại yên tĩnh hoàn toàn không có sức sống.
Rõ ràng là một rừng cây tươi tốt, vẫn khiến người ta cảm thấy không có chút sức sống nào.
Bọn họ đi trong rừng cây, vừa kiểm tra tình huống chung quanh, không bỏ qua chút khác thường nào.
Không biết đi trong rừng cây bao lâu, đột nhiên Vũ Kỳ Kiệt giật giật lỗ tai, nói ra: "Phía trước có động tĩnh, khả năng có người tu luyện khác."
Đám người mừng rỡ, quyết định đi qua nhìn tình huống một chút.
Vũ Kỳ Kiệt cõng theo Tô Vọng Linh, dẫn đầu lướt tới phía trước.
Kiều Nhạc Thủy và Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu theo sát phía sau, sau đó không lâu, bọn họ cũng loáng thoáng nghe được động tĩnh truyền đến từ phía trước.
Chờ bọn hắn đến gần, đã nhìn thấy bảy tám người tu luyện đang chật vật chạy trốn trong rừng cây, một con quái vật đuổi theo sau lưng bọn họ.
Quái vật kia có hình dáng con người, thân cao gần một trượng, mặt xanh nanh vàng, lông trắng mọc ra toàn thân, làn da lộ ra bên ngoài lông trắng lại có màu đen.
Quái vật đuổi sát mấy người tu luyện, há mồm rít lên một tiếng, nương theo tiếng gầm gừ còn có một làn sương mù màu xanh phun ra ngoài, sương mù màu xanh dính trêи thân những người tu luyện kia, khiến gương mặt của bọn hắn hiện ra màu xanh không bình thường.
Mấy người Vũ Kỳ Kiệt ẩn thân sau một gốc đại thụ, nhìn xem một màn này, rất nhanh nhận ra ký hiệu trêи y phục mấy người tu luyện kia.
"Thiếu chủ, là đệ tử Thiên Phù Tông." Vũ Kỳ Kiệt thấp giọng hỏi: "Có muốn cứu bọn hắn không?"
Tô Vọng Linh nhìn xem mấy đệ tử Thiên Phù Tông kia, suy nghĩ một lát, nói ra: "Cứu đi."
Lúc này Vũ Kỳ Kiệt gọi ra trường đao của hắn ta, sau khi gửi gắm Tô Vọng Linh cho đám Văn Kiều, liền từ chỗ ẩn thân nhảy ra, giết qua chỗ quái vật đang truy kϊƈɦ đệ tử Thiên Phù Tông.
Đệ tử Thiên Phù Tông vốn cho là bọn họ hẳn phải chết không nghi ngờ, đang lúc tuyệt vọng, phát hiện quái vật sau lưng bị người cản lại.
Nhìn thấy cây đao kia của Vũ Kỳ Kiệt, lúc này có đệ tử Thiên Phù Tông ngạc nhiên kêu lên: "Là Vũ tiền bối của Linh Lung bảo."
Đã biết đối phương là người Linh Lung bảo, đệ tử Thiên Phù Tông đều một mặt được cứu rồi, mau chóng thoát khỏi chiến trường, sau đó tâm tình buông lỏng, trực tiếp co quắp ngồi dưới đất, đã không còn khí lực chạy trốn.
Vũ Kỳ Kiệt là người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, đối phó quái vật kia cũng không cần bao nhiêu thời gian, rất nhanh liền giải quyết nó.
Hắn ta thu hồi trường đao, đi qua chỗ đệ tử Thiên Phù Tông.
"Các ngươi không có sao chứ?" Vũ Kỳ Kiệt hỏi thăm, ánh mắt rơi xuống trêи thân mấy đệ tử Thiên Phù Tông, phát hiện sắc mặt bọn họ lộ ra màu xanh, màu da tương tự bộ dáng quái vật bị hắn ta giết chết.
Đệ tử Thiên Phù Tông dồn dập hướng về hắn ta gửi tới lời cảm ơn, sau đó vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng ta không tốt lắm."
Nhìn thấy trận chiến đã kết thúc, đám Văn Kiều cũng đi ra từ chỗ ẩn thân.
Bọn họ đi đến trước mặt đám đệ tử Thiên Phù Tông, cũng nhìn thấy màu da không bình thường trêи mặt bọn họ, thoáng nhìn là biết dáng vẻ bị trúng độc.
"Các ngươi trúng độc rồi?" Kiều Nhạc Thủy hỏi.
Đệ tử Thiên Phù Tông gật đầu, trong đó có một người đệ tử lớn tuổi nói: "Vừa rồi chúng ta đều vô tình hút phải khí thể màu xanh do quái vật kia phun ra, không ngờ khí thể màu xanh kia lại có độc, Giải Độc đan bình thường không có tác dụng."
Nói đến đây, các đệ tử Thiên Phù Tông khác không khỏi lộ ra vẻ mặt đưa đám, đột nhiên cảm thấy cho dù bây giờ được cứu, cũng chỉ là chết sớm và chết muộn mà thôi.
Tô Vọng Linh tiến lên, xem xét mấy đệ tử Thiên Phù Tông này, nói ra: "Hẳn là thi độc."
"Thi độc?" Kiều Nhạc Thủy thò tới nhìn xem: "Chẳng lẽ quái vật kia là một loại cương thi?"
Nếu là thi độc, cũng không kỳ quái Giải Độc đan bình thường không có hiệu quả, Giải Độc đan có thể giải chỉ là một số loại độc phổ thông, cũng không nhằm vào thi độc.
Đệ tử Thiên Phù Tông nhìn về phía Tô Vọng Linh, không nghĩ tới hắn có thể một câu xác định bọn họ trúng loại độc gì, cũng coi là kiến thức rộng rãi, không khỏi hỏi: "Không biết vị đạo hữu này là.."
"Linh Lung bảo Tô Vọng Linh."
Đệ tử Thiên Phù Tông lộ ra vẻ kinh ngạc trêи mặt, kế tiếp trêи mặt lộ ra ý mừng, vội hỏi: "Không biết Tô thiếu chủ có cách nào giải thi độc cho chúng ta?"
Tô Vọng Linh đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên che miệng ho kịch liệt.
Đệ tử Thiên Phù Tông một mặt ngơ ngác mà nhìn Vũ Kỳ Kiệt đỡ Tô thiếu chủ trông hết sức suy yếu ngồi vào một bên, sau đó đổ ra một viên huyết đan cho hắn ăn, căn bản không thể tin được người này là thiếu chủ Linh Lung bảo.
Mặc dù thiếu chủ Linh Lung bảo thanh danh tại ngoại, nhưng người thực sự được gặp được hắn thật ra cũng không nhiều, bọn đệ tử Thiên Phù Tông này chính là chưa từng gặp hắn, chỉ nghe nói về sự tích của hắn.
Chẳng qua, bọn họ cũng không nghe nói