"Nơi này chính là Huyết Ma Lâm?"
Một đám người đứng tại chỗ cao, dò xét Huyết Ma Lâm ở phía trước.
Huyết Ma Lâm rất dễ phân biệt, chỉ thấy trong màn sương máu đầy trời kia, mơ hồ có thể thấy cây cối màu đen đứng san sát trong đó, bọn nó giống từng sinh linh bị giam cầm ở trong màn sương máu kia, vặn vẹo, điên cuồng giãy dụa hướng về phía bầu trời.
Kiều Nhạc Thủy và mấy người đệ tử nhát gan của Thiên Phù Tông nhịn không được âm thầm nuốt ngụm nước bọt.
Còn chưa tới gần, bọn họ trực giác Huyết Ma Lâm này còn nguy hiểm hơn con cương thi lông trắng mà đệ tử Thiên Phù Tông gặp được ở nơi tụ âm khí lúc trước, chí ít nơi đó chỉ có âm khí, chỉ cần cương thi không xuất hiện, vẫn là bình thường.
Mà Huyết Ma Lâm, mặc kệ sương máu đầy trời kia, hay là thực vật màu đen sinh trưởng trong màn sương máu, đều cho người ta một loại cảm giác hết sức quỷ dị.
"Những đệ tử Phi Tiên đảo đó đúng là to gan, thế mà chạy đến loại địa phương này, không lẽ bọn họ thật sự chạy tới thí luyện?" Một đệ tử Thiên Phù Tông nhịn không được nhỏ giọng thầm thì.
Tất cả mọi người ở đây, mặc kệ là Linh Lung bảo hay là đệ tử Thiên Phù Tông, bọn họ đều biết cái gọi là thí luyện chẳng qua là thủ đoạn các thế lực dùng để che giấu tai mắt người khác, mục đích thực sự thật ra là Thần mộc bên trong Thiên Chi Nguyên.
Nhưng Thần mộc ở chỗ nào trong Thiên Chi Nguyên, lại không có ai biết, cần đệ tử các tông các phái tự mình tìm kiếm.
Cho nên mặc kệ là nơi nguy hiểm gì, bọn họ cũng chỉ có thể xông vào xem.
Về phần Thần mộc có thể sinh trưởng ở loại địa phương này hay không..
Lỡ như bản thân Thần mộc thích thì sao?
"Ninh công tử, Tô thiếu chủ, chúng ta thật sự phải đi vào ư?" Vương sư huynh hỏi thăm, những đệ tử Thiên Phù Tông khác cũng nhìn chằm chằm bọn họ.
Kiều Nhạc Thủy cũng hơi chần chờ, cũng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, trong lòng có chút xoắn xuýt.
Nơi này trông rất nguy hiểm, nếu chưa tìm được huynh trưởng hắn mà chết ở chỗ này, thật ra cũng rất oan uổng.
Mục đích hắn tiến vào Thiên Chi Nguyên chính là vì tìm kiếm ca ca hắn, hi vọng hai huynh đệ đều có thể bình an vô sự, mà không phải có bất kỳ người nào vô ý ngã xuống.
Nhưng mà đã lựa chọn tiến vào thì không có đạo lý lùi bước.
Chí ít, Kiều Nhạc Thủy rất kiên định với ý nghĩ trong lòng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định bảo vệ hai người Ninh Ngộ Châu.
Đây cũng là nguyên nhân hắn cuối cùng lựa chọn vào trong với Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.
Ninh Ngộ Châu nói: "Đã tới đây, vì sao không đi vào?"
Tô Vọng Linh nằm trêи lưng Vũ Kỳ Kiệt, sắc mặt tái nhợt, khẽ nói: "Ninh công tử nói cực phải, chúng ta đi vào thôi, chư vị cẩn thận."
Thấy hai người đều lên tiếng, đệ tử Thiên Phù Tông đành phải kiên trì đi vào Huyết Ma Lâm.
Sau khi tiến vào Huyết Ma Lâm, bọn họ phát hiện sương máu trong Huyết Ma Lâm thật ra cũng không tính là nồng, chí ít tầm nhìn vẫn rõ ràng.
Có thể thấy rõ hết gốc cây này tới gốc cây khác vặn vẹo sinh trưởng khắp nơi trong Huyết Ma Lâm, bọn nó chỉ có thân thể, không có lá cây, màu sắc thân thể kia, giống như bị sét đánh, cháy đen khô gầy.
Hoặc là giống một số sinh linh loài người trải qua nỗi đau lột xác, không có cách nào tránh thoát nguyền rủa của ma quỷ, bộ dáng vặn vẹo sinh trưởng kia, rất giống bộ dáng khát vọng đạt được cứu rỗi.
Tóm lại, những cây khô màu đen không có lá trong Huyết Ma Lâm này cho người ta một cảm giác rất khó chịu.
Một đám người xuyên qua Huyết Ma Lâm.
Grào --
Một tiếng rống khác thường truyền đến từ chỗ sâu trong Huyết Ma Lâm, đám người dừng lại bước chân, nhịn không được nghiêng tai lắng nghe.
"Các ngươi có nghe được tiếng gì không?" Vương sư huynh Thiên Phù Tông hỏi.
Vương sư huynh tên là Vương Quần Phương, tu vi cảnh giới Nguyên Tông, mặc dù tu vi này không cao lắm, nhưng với một phù lục sư cấp thiên mà nói, đã không tệ rồi.
Hắn ta là người có tu vi cao nhất trong đám đệ tử Thiên Phù Tông này, những đệ tử Thiên Phù Tông khác đều xem lời hắn ta như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Vũ Kỳ Kiệt lắng nghe một lát, nói ra: "Hẳn là sinh vật sinh sống tại Huyết Ma Lâm, các ngươi cẩn thận."
Hắn ta vừa mới nói xong, đám người rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó đang từ chỗ sâu Huyết Ma Lâm xông lại đây.
Không đợi những người khác phản ứng, đệ tử Thiên Phù Tông đã tế ra phù lục, trong nháy mắt tạo ra một cái phù trận, ánh sáng lóe lên, bao phủ mọi người ở bên trong phù trận.
Lúc này, một con quái vật toàn thân đỏ như máu xông tới chỗ bọn họ, một đầu đụng vào bên trêи phù trận.
Phù trận lóe lên tia sáng, hết sức kiên cường chịu đựng, không có bị quái vật kia đụng cháy.
Chờ đến khi quái vật đụng vào phù trận một lần nữa, đám người cũng thấy rõ ràng hình dạng của nó, đây là một con quái vật bốn chân, bộ dáng hơi giống yêu thú loài báo, trêи người nó không có da, chỉ có từng khối từng khối cơ bắp gồng lên, gân xanh nổi trêи đó, một loạt răng nanh cao thấp không đồng đều từ dưới hàm nhô ra, hiện ra ánh sáng sắc lạnh.
Quái vật này nhe một hàm răng sắc bén, nước miếng từ giữa hàm răng kia nhỏ xuống, gào thét về phía bọn họ.
Quái vật đâm vào phù trận giống như phát điên, gào thét với người tu luyện trong phù trận, muốn ép bọn hắn đi ra.
Đệ tử Thiên Phù Tông đứng trong phù trận, không có lựa chọn trực tiếp đối mặt với nó, mà là tế ra một nhóm phù trận, điều khiển phù trận một cách thuần thục, xông thẳng tới quái vật đang cố hết sức đâm vào phù trận.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, quái vật kia bị phù trận làm nổ tung thành thịt nát.
Đệ tử Thiên Phù Tông hạ phù trận xuống, đám người đi qua, nhìn thấy một viên châu màu đỏ ngòm bên trong đống thịt nát.
Điều quái dị chính là, mặc dù viên châu đỏ như máu này tràn ngập sương máu chẳng lành, lại cho người ta một loại cảm giác tràn đầy sức sống.
Kiều Nhạc Thủy kinh ngạc hỏi: "Đây là thứ gì?"
Vương Quần Phương do dự nói: "Hẳn là một loại như yêu đan trong cơ thể quái vật kia."
Mặc dù quái vật này trông không giống yêu thú, nhưng ngoại hình của nó vẫn giống yêu thú đến mấy phần, cấu tạo thân thể cũng tương tự yêu thú.
Bộ dáng huyết châu này, cũng cực kì tương tự yêu đan của yêu thú, chỉ là phía trêи nó không có khí tức yêu đan.
"Huyết châu của Trọc Huyết Thú." Tô Vọng Linh khẽ nói: "Có thể dùng để luyện Hoàng Tuyền Huyết đan."
Đám người quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lóe lên, không khỏi nghĩ đến viên linh đan màu đỏ Tô Vọng Linh nuốt lúc trước, lại nhìn viên huyết châu này tràn ngập sức sống, chẳng lẽ Tô Vọng Linh dùng huyết châu này luyện thành Hoàng Tuyền Huyết đan để duy trì sống sót?
Mọi người ở đây đều hiểu rõ trong lòng, nhưng đây là việc riêng của Tô Vọng Linh, cũng không tiện hỏi thăm.
Vương Quần Phương nhặt huyết châu kia lên, mặc dù huyết châu này cho người cảm giác tràn đầy sức sống, nhưng sương máu phía trêи mang đến cảm giác không tốt lắm, thực sự không muốn lấy nó, liền hỏi Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử cần thứ này không?"
Ninh Ngộ Châu đưa tay nhận lấy, dò xét một lát, nói ra: "Sương máu trêи huyết châu này là một loại huyết chướng, cần dùng thủ pháp đặc biệt loại bỏ mới có thể sử dụng."
Tô Vọng Linh liếc hắn một cái, gật đầu nói: "Ninh công tử quả nhiên ánh mắt bất phàm, huyết châu này quả thực cần luyện đan sư dùng phương pháp đặc biệt loại bỏ huyết chướng trêи đó, sau đó mới có thể luyện Hoàng Tuyền Huyết đan."
Dứt lời, hắn che miệng khẽ ho khan.
Tiếng ho khan kiềm nén kia cực kì rõ ràng trong Huyết Ma Lâm yên tĩnh, rất nhanh liền dẫn Trọc Huyết Thú tới đây.
Đệ tử Thiên Phù Tông lại thuần thục tạo thành phù trận, bảo vệ mọi người trong phù trận, sau đó dùng cách chiến đấu như lúc trước, lấy phù lục đánh giết.
Lúc này Trọc Huyết Thú xuất hiện với số lượng không ít, Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy đều lựa chọn gia nhập chiến đấu.
Kiều Nhạc Thủy cầm linh kiếm trong tay, linh kiếm chém về phía thân thể một con Trọc Huyết Thú, chỉ chém ra một vết thương cực nhỏ trêи cơ bắp đang gồng lên kia, ngược lại càng khiến cho Trọc Huyết Thú kia điên cuồng hơn, quay đầu bổ nhào qua chỗ hắn.
Kiều Nhạc Thủy kinh hãi, không nghĩ tới thân thể con Trọc Huyết Thú này cứng rắn như thế, lúc này không còn nương tay, một lần nữa rút kiếm nghênh đón.
Văn Kiều mang găng tay kim tằm trêи hai tay, tay không tấc sắt, một quyền liền đánh nát con Trọc Huyết Thú vừa xông tới, lúc thân thể tràn đầy gân xanh kia chia năm xẻ bảy, huyết dịch phun tung toé, nàng lấy một loại động tác cực kì linh hoạt tránh đi, không nhiễm một hạt bụi, ngay cả găng tay kim tằm kia vẫn sạch sẽ như cũ.
Một màn bạo lực này, làm đệ tử Thiên Phù Tông trông thấy trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy nữ tu xinh đẹp kia đi tới đi lui trong đám Trọc Huyết Thú, một tay đánh nát một con Trọc Huyết Thú, động tác rõ ràng hết sức bạo lực, lại bởi vì nàng sắc nước hương trời, dung mạo tuyệt đẹp, ngược lại xinh đẹp không nói nên lời.
Đây là một loại bạo lực mỹ học.
Đệ tử Thiên Phù Tông trong phù trận âm thầm nuốt ngụm nước bọt, cảm thấy vị hôn thê này của Ninh công tử thật là hung tàn.
Vũ Kỳ Kiệt không có động thủ, thực lực của những Trọc Huyết Thú này không mạnh, chỉ cần Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy liền có thể đối phó.
Bây giờ hắn ta ngược lại đã nhìn ra, đừng thấy Văn Kiều chỉ là tu vi cảnh giới Nguyên Không, nhưng sức chiến đấu này không kém hơn Kiều Nhạc Thủy cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ, thậm chí còn mạnh hơn hắn, kết hợp với thân thủ linh hoạt kia, hiển nhiên trải qua không ít trận chém giết mới có được.
Nửa khắc sau, khắp nơi đều là thi thể Trọc Huyết Thú.
Ngoại trừ mấy con nguyên vẹn, còn lại đều là chia năm xẻ bảy, máu trôi đầy đất.
Trọc Huyết Thú chia năm xẻ bảy này, tất nhiên là Văn Kiều giết, thật đúng là một quyền một con Trọc Huyết Thú, lúc đệ tử Thiên Phù Tông đi tới, ánh mắt nhìn về phía nàng có chút