"Nghe nói người đầu tiên phát hiện nghĩa địa Lạc Hồn, đạt được một kiện linh khí cấp thánh ở đây."
Vương Quần Phương nhìn xem nghĩa địa Lạc Hồn phía dưới, nhịn không được cảm khái.
Là người đầu tiên phát hiện, luôn luôn vô cùng may mắn, cũng bởi vì món linh khí cấp thánh kia, mới làm những người tu luyện khác đối với Thiên Chi Nguyên chạy theo như vịt, dù có nhiều nguy hiểm cũng không thể ngăn cản sự khao khát của những người tu luyện kia đối với linh khí cấp thánh.
Nhưng mà chờ những người tu luyện kia đi một chuyến đến nghĩa địa Lạc Hồn, thực sự không muốn lại đi lần thứ hai.
"Vương sư huynh, nơi này thật sự có linh khí cấp thánh ư?" Đệ tử Thiên Phù Tông khác một mặt sợ hãi thán phục hỏi.
Vương Quần Phương cười nói: "Là nghe nói như thế, còn sự thật như thế nào, ta cũng không biết, dù sao đã qua nhiều năm rồi."
Kiều Nhạc Thủy không có hứng thú với linh khí cấp thánh -- dù sao đoán chừng hiện tại cũng sẽ không có ở đây, chỉ muốn mau chóng tìm được huynh trưởng của hắn, không khỏi hỏi: "Vương tiền bối, nghĩa địa Lạc Hồn có nguy hiểm gì? Chúng ta phải đi vào sao?"
Đệ tử Thiên Phù Tông có thể xuất ra bản đồ Thiên Chi Nguyên, có thể thấy được có nghiên cứu sâu đối với Thiên Chi Nguyên, hỏi hắn ta chuẩn không sai.
Vương Quần Phương biết hắn một lòng muốn tìm huynh trưởng, nên cũng không dài dòng, đáp lại: "Phải cẩn thận du hồn bên trong nghĩa địa Lạc Hồn."
"Du hồn?" Đám người đều sững sờ.
Văn Kiều chỉ vào nghĩa địa Lạc Hồn nói: "Vương tiền bối, đó là du hồn sao?"
Đám người nhìn theo phương hướng nàng chỉ, chỉ thấy trêи vùng đất cháy đen kia, một bóng dáng nửa trong suốt nhẹ nhàng lượn lờ xuất hiện bên trong vùng đất khô cằn, nhẹ nhàng di động ở chung quanh, chân không chạm đất, giống như không có trọng lượng, bọn nó vô thức lắc lư, giống như là sinh linh không có thần trí.
Vương Quần Phương gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là du hồn bên trong nghĩa địa Lạc Hồn."
"Những du hồn này là hồn phách người tu luyện lưu lại sau khi chết sao?" Kiều Nhạc Thủy hỏi thăm.
Vương Quần Phương sửng sốt một chút, nói ra: "Không phải! Bọn nó là thứ được huyễn hóa ra bởi chấp niệm người tu luyện chết ở trêи chiến trường, sở dĩ được gọi là du hồn, là bởi vì bọn nó nhìn giống hồn thể, thật ra không có liên quan gì với hồn phách của người tu luyện, chỉ là tất cả mọi người đều gọi như vậy mà thôi."
"Vậy nó có nguy hiểm gì?" Vũ Kỳ Kiệt cũng hỏi.
Vương Quần Phương thần sắc hơi rét, một mặt nghiêm túc nói: "Đây chính là điều ta muốn nói! Vũ tiền bối, ngươi đừng thấy những du hồn này không có lực sát thương gì, nhưng nó có thể ảnh hưởng đến tinh thần của người tu luyện, công kϊƈɦ thức hải của người tu luyện."
Vũ Kỳ Kiệt khẽ biến sắc, vô thức quay đầu nhìn về phía Tô Vọng Linh.
Kiều Nhạc Thủy cũng có mấy phần kinh hãi, lúc trước bị Kiều Đạt Huân tính toán, thức hải của hắn cũng bị thương nặng, thậm chí dẫn đến nguyên thần thiếu thốn.
Nếu không phải có Ninh Ngộ Châu luyện Dưỡng Nguyên đan uẩn dưỡng, chỉ sợ không chỉ có cảnh giới giảm lớn, con đường tu hành cũng có chướng ngại.
Cho đến khi tới Thiên Chi Nguyên, tổn thương của thức hải mới khôi phục, nhưng loại đau đớn khắc vào nguyên thần này, vẫn còn mới mẻ trong ký ức.
"Chẳng lẽ không có cách nào đối phó du hồn?" Văn Kiều hỏi thăm.
Vương Quần Phương nói: "Du hồn tốc độ dù nhanh, nhưng chỉ cần kịp thời tránh đi, không cho nó tới gần công kϊƈɦ, cũng không đáng ngại.
Đương nhiên, nếu là người tu luyện có linh căn hệ lôi, có thể sử dụng pháp quyết hệ lôi đối phó, không có cũng có thể dùng phù lục hệ lôi."
Sau khi nghe xong, đám người rốt cuộc yên tâm một chút.
Mặc dù bọn họ không phải người tu luyện có linh căn hệ lôi, nhưng trêи người đều mang không ít phù có tính công kϊƈɦ hệ lôi, đây cũng là chuẩn bị tiến vào Thiên Chi Nguyên.
Sau khi Vương Quần Phương giải thích tình huống tại nghĩa địa Lạc Hồn, đám người liền chuẩn bị kỹ càng, bọn họ lao xuống từ chỗ cao đang đứng.
Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu, hai người rất nhanh liền bình an xuống nghĩa địa Lạc Hồn ở phía dưới, đứng trêи lớp đất khô cằn kia.
Nghĩa địa Lạc Hồn hoang vu hơn họ nghĩ, phóng tầm mắt nhìn tới, một mảnh thổ nhưỡng màu đen, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những du hồn phiêu đãng trêи đất khô cằn kia.
Ngũ quan du hồn hết sức rõ ràng, có thể để người ta thấy rõ bộ dáng người tu luyện khi còn sống, nếu không phải thân thể của bọn chúng hơi mờ, chúng nó gần như cùng người thường không khác là mấy, căn bản sẽ không nghĩ tới đây chỉ là thứ được huyễn hóa ra từ chấp niệm.
Những du hồn này mặt mũi tràn đầy mờ mịt, cũng không biết mình đang làm cái gì, ngày qua ngày du đãng trêи vùng đất khô cằn này.
Cho đến khi cảm giác được hơi thở của người sống xuất hiện, những du hồn trông nhẹ nhàng ở gần đó đột nhiên lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi xông lại đây, gương mặt vốn tràn đầy mờ mịt cũng trở nên vô cùng dữ tợn, đầy cõi lòng oán ghét công kϊƈɦ bọn họ.
Đám người nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy vừa tránh né du hồn chung quanh, nếu thực sự tránh không được, mới kϊƈɦ hoạt Lôi Đình phù trong tay.
Sấm sét màu tím rơi xuống trêи thân du hồn, du hồn phát ra một tiếng hét vô thanh, hóa thành một làn khói nhẹ biến mất.
"Nó chết rồi sao?" Có đệ tử Thiên Phù Tông hỏi thăm.
Vương Quần Phương nói: "Chắc là vậy.
Chẳng qua ta nghe trưởng bối trong tông nói, chỉ cần chấp niệm bên trong nghĩa địa này chưa biến mất, sẽ ngưng tụ ra du hồn một lần nữa, đời đời kiếp kiếp bất diệt."
Đám người nhịn không được nhìn về phía vùng đất khô cằn trong nghĩa địa Lạc Hồn, năm đó nơi này là chiến trường, không biết chết bao nhiêu người tu luyện, chấp niệm của bọn họ vĩnh viễn lưu lại vùng đất khô cằn này, lấy bộ dáng du hồn tồn tại, vĩnh viễn không biến mất.
"Làm sao có thể tiêu trừ chấp niệm của bọn họ?" Kiều Nhạc Thủy lại hỏi.
Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Vương Quần Phương, cảm thấy muốn tiêu diệt những du hồn này, tốt nhất vẫn là tiêu trừ chấp niệm.
Vương Quần Phương lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta đều là nghe trưởng bối trong tông nói, biết cũng không nhiều lắm."
Đám người nói xong, cũng đã lao nhanh về phía trước.
Tốc độ của bọn hắn cực nhanh, những du hồn chung quanh còn không kịp phản ứng, cũng đã bị bọn họ ném ở phía sau.
Đây cũng là một cách thoát khỏi du hồn, còn một số du hồn ở xa hơn, chỉ cần không tiến tới, bọn nó sẽ không chủ động tới công kϊƈɦ, cũng coi là tranh thủ một chút thời gian cho bọn họ.
Đám người không có trì hoãn trêи đường, dồn dập lấy tốc độ nhanh nhất bay qua vùng đất khô cằn này.
Nhưng mà theo bọn hắn xâm nhập nghĩa địa Lạc Hồn, du hồn chung quanh cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí bọn họ có thể nhìn thấy những du hồn xuất hiện từ dưới lớp đất khô cằn kia, bọn nó trồi lên từ lớp đất khô cằn từng con một, bồng bềnh ở trêи không, số lượng rất nhiều, thân thể nửa trong suốt, giống như chật ních toàn bộ nghĩa địa.
Tiến lên như thế, tuyệt đối sẽ khiến những du hồn này chú ý.
Tốc độ của mọi người không khỏi chậm lại.
Nhưng mà một lần trì hoãn này, lại làm những du hồn xung quanh nhào tới, chúng đến từ bốn phương tám hướng, lít nha lít nhít, gần như không có một khe hở.
Đám người tê cả da đầu, mắt thấy bọn nó sắp vây quanh bọn họ, vội vàng tế ra phù lục rồi kϊƈɦ hoạt.
Tiếng sấm vang đùng dùng, tia sét lấp lóe, rất nhanh liền dọn ra một mảnh đất trống ở xung quanh.
Nhưng mà du hồn ở đây thực sự quá nhiều, dọn xong một nhóm lại tới một nhóm, bọn nó không có linh trí, mặc kệ ở đây tế ra bao nhiêu phù lục hệ lôi, đều sẽ nhào tới giống thiêu thân lao đầu vào lửa.
"..."
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Vũ Kỳ Kiệt nhanh tay nhanh mắt tóm lấy đệ tử Thiên Phù Tông ngã trêи mặt đất, phát hiện hắn ta khép hờ hai mắt, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, trạng thái không tốt lắm.
"Hắn ta bị du hồn công kϊƈɦ." Vương Quần Phương nói nhanh, hơn nữa còn phải chú ý không cho những du hồn kia đột phá phòng ngự của bọn hắn, không khỏi có chút lo lắng.
"Vương sư huynh, làm sao bây giờ?"
Những người khác vừa kinh vừa sợ, đã không còn chủ ý.
Công kϊƈɦ của du hồn sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với thức hải và tinh thần của người tu luyện, làm bọn hắn hết sức đau đớn, căn bản không biết cứu như thế nào.
Lúc mọi người ở đây nhìn đệ tử kia của Thiên Phù Tông chịu khổ, Ninh Ngộ Châu bắn một viên linh đan qua đó: "Đút hắn ta ăn đi."
Sau khi Vũ Kỳ Kiệt nhận lấy, cũng không thèm nhìn đẩy miệng đệ tử Thiên Phù Tông kia, nhét linh đan vào miệng.
Chờ nhét xong hắn ta mới phản ứng được, vừa rồi viên linh đan kia, dường như cũng là đan cực phẩm, còn là linh đan gì, hắn ta cũng không có nhìn kỹ.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy vẻ mặt đau đớn của đệ tử Thiên Phù Tông bị du hồn công kϊƈɦ trở nên hòa hoãn, suy yếu nói: "Vũ tiền bối, ta không sao, cảm ơn."
Vũ Kỳ Kiệt nói: "Ta không có làm gì cả, nhờ có linh đan của Ninh công tử."
Đệ tử Thiên Phù Tông quay đầu nói với Ninh Ngộ Châu: "Đa tạ linh đan của Ninh công tử."
Ninh Ngộ Châu không nói gì, lật tay cầm một chồng phù, kϊƈɦ hoạt, đánh về phía những du hồn ở xung quanh.
Bởi vì du hồn quá nhiều, cho dù Ninh Ngộ Châu và Tô Vọng Linh đều không phải nhân viên chiến đấu, lúc này cũng gia nhập cuộc chiến, chỗ bọn họ không có người tu luyện hệ lôi có thể sử dụng lôi quyết công kϊƈɦ, chỉ có thể dựa vào phù lục, không ngừng đập phù hệ lôi, dùng tia sét tiêu diệt du hồn.
Sau đó không lâu, lại có người vô ý bị du hồn công kϊƈɦ, Kiều Nhạc Thủy vừa vặn ở một bên, kịp thời bắt được người.
Ninh Ngộ Châu lại bắn ra một viên linh đan, Kiều Nhạc Thủy cầm trong tay, ngửi hương vị kia liền biết là Dưỡng Nguyên đan, trong lòng hoảng hốt.
Công kϊƈɦ của du hồn làm tổn thương thức