Sau khi hai người Lôi Đình Tôn Giả rời đi, Tô Thủ Linh đến Tê Linh các trước.
Tô Vọng Linh thấy phụ thân tới, lập tức hỏi: "Cha, bọn họ đi rồi?"
"Ừm." Tô Thủ Linh nói: "Lúc đến bọn họ khí thế hùng hổ, bị Hoằng Phù mắng một trận tại chỗ, trái lại đã lý trí hơn nhiều, đoán chừng lần sau sẽ không lỗ mãng chạy tới như vậy."
Tô Vọng Linh cũng không ngoài ý muốn, nói ra: "Hai vị tiền bối này bản tính ngay thẳng, vội vã tới tìm hiểu tin tức là bình thường, đoán chừng lần sau sẽ không lại liều lĩnh như thế, chắc chắn suy nghĩ nhiều hơn."
Tô Thủ Linh nghe xong cảm thấy buồn cười: "Bản tính ngay thẳng" còn tính là khách khí, hắn thấy, hai người này quả thực là ngu không thể tả, bị người tùy ý kích động một chút liền chạy tới.
Thần mộc thực sự quá hấp dẫn người, có rất ít người có thể bỏ qua dụ hoặc.
Bọn họ chưa chắc muốn nuốt Thần Âm Bảo thụ một mình, mà là muốn mưu đồ chút chỗ tốt mà thôi.
Đối với người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế mà nói, rất nhiều thiên tài địa bảo đối bọn hắn đã không có lực hấp dẫn gì, nhưng Thần mộc tuyệt đối là ngoại lệ.
Nếu như có thể dùng Thần mộc luyện thành pháp bảo, tương lai thăng lên cảnh giới Nguyên Thánh hoặc là khi độ kiếp phi thăng, đều có thể dùng để cản lôi kiếp, coi như có thêm một cái mạng.
"Chẳng qua, bản lĩnh Ninh công tử cũng không nhỏ, thế mà có thể làm cho đám phù lục sư kia cam tâm tình nguyện bảo vệ hắn." Nói đến đây, không khỏi có chút buồn cười.
Nghĩ đến dáng vẻ bao che cho con của Hoằng Phù Tôn Giả trước đó, Tô Thủ Linh cảm thấy mình còn coi thường Ninh Ngộ Châu, cũng vô cùng bội phục thủ đoạn của hắn, vậy mà có thể để cho đường đường lão tổ cảnh giới Nguyên Đế, phù lục sư cấp vương xem hắn là người của mình, vì hắn đối đầu những người tu luyện không có ý tốt kia.
Tô Vọng Linh tán đồng nói: "Bản lĩnh của Ninh công tử xác thực không nhỏ, hơn nữa cách làm việc không giống bình thường." Hắn nghĩ một lát, dùng một loại giọng điệu có chút vi diệu nói: "Trên người hắn có một sức hấp dẫn hiếm có, rất dễ dàng làm cho người ta thả lỏng đề phòng trong lòng, kết bạn với hắn."
Tô Thủ Linh nghe xong mỉm cười.
Cũng không phải như thế, mặc kệ là ai, sau khi chung đụng với hắn, đều sẽ cảm thấy người này rất hiếm thấy, không khỏi khách khí mấy phần, bất tri bất giác xem hắn như người một nhà, không chịu nổi người bên ngoài ức hiếp hắn.
Hai cha con hàn huyên tình huống bên ngoài, lại nghiên cứu thảo luận chuyện Thiên Chi Nguyên một phen, cuối cùng quyết định, tiếp tục quan sát.
Tất cả mọi việc, đều chờ hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia đi ra từ huyết chướng lại nói.
Chỉ cần hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia trải qua nguy hiểm trong Thiên Chi Nguyên, nhất định sẽ hiểu ý nghĩa của Thần Âm Bảo thụ đối với Thiên Chi Nguyên, sẽ không cho phép người tu luyện ra tay với Thần Âm Bảo thụ.
Chỉ cần bọn họ lên tiếng, còn sợ những người lòng mang ý đồ xấu kia lại sinh ra dị tâm sao?
Sau khi rời khỏi Tê Linh các, Tô Thủ Linh đi về hướng khách viện.
Trong tòa nhà nhỏ ở khách viện, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều biết được Tô Thủ Linh đến, vội đứng dậy đón tiếp.
Tô Thủ Linh nhìn thấy bọn họ, lập tức thuật lại chuyện hai người Lôi Đình Tôn Giả đến đây với bọn họ, thuận tiện nói thái độ của Hoằng Phù Tôn Giả.
Phản ứng của cả hai đều rất bình tĩnh.
Văn Kiều thầm nghĩ, phu quân nhà nàng mặc dù là người tốt, nhưng cũng không phải tùy tiện lấy truyền thừa của mình dạy người, đã dạy, tất nhiên phải có thu hoạch.
Hoằng Phù Tôn Giả và đệ tử Thiên Phù Tông, chính là thu hoạch lần này.
Cho nên Hoằng Phù Tôn Giả sẽ ra mặt bảo vệ, mắng hai người kia thương tích đầy mình, không có chút kỳ quái nào.
Tô Thủ Linh thấy thế, ý cười trong mắt càng sâu, nói ra: "Các ngươi cứ yên tâm, chỉ cần các ngươi ở Linh Lung bảo, không ai có thể ra tay với các ngươi.
Chờ hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia đi ra từ huyết chướng, việc này cũng coi như chấm dứt."
Ninh Ngộ Châu thần sắc hơi động, nhìn về phía Tô Thủ Linh: "Tô bảo chủ cảm giác được bọn hắn có thể trở về?"
"Tất nhiên, mặc dù có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng với bản lĩnh của hai vị Tôn Giả, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Tuy không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại bị thương, chỉ là dưỡng thương đoán chừng sẽ tốn thời gian không ngắn.
** *
Chờ sau khi Tô Thủ Linh rời đi, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cùng nhau tiến vào không gian.
Khoảng thời gian này, bọn họ đều ở bên trong Linh Lung bảo, Ninh Ngộ Châu vội vàng luyện đan chữa bệnh, dạy phù văn cho người ta, Văn Kiều cũng thừa cơ tiến vào trong không gian giục sinh không ít linh thảo, ngay cả Chúc Tiên Linh Văn Cầu Cầu thích cũng giục sinh mấy chục gốc.
Điều này khiến Văn Cầu Cầu sướng đến phát rồ rồi, lại đưa mấy bình tiên linh mật cho Văn Kiều.
Song lần này hai người tiến vào không gian, Văn Cầu Cầu bên trong cánh đồng hoa Chúc Tiên Linh chỉ là lười biếng nhìn bọn họ một chút, không có vui sướng lăn lại đây như trước kia.
Ninh Ngộ Châu kinh ngạc hỏi: "Nó đây là sao vậy?"
Văn Kiều sờ mũi một cái, uyển chuyển nói: "Văn Cầu Cầu không muốn làm bồi luyện cho ta."
Khoảng thời gian này, mỗi lần Văn Kiều tiến vào không gian, trừ gicu5 sinh linh thảo, cũng thừa cơ củng cố một chút tu vi, xem ba con yêu thú Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn, Văn Cầu Cầu như đối tượng bồi luyện.
Văn Thỏ Thỏ là con thỏ hiếu chiến, đối với loại việc này vô cùng thích, bởi vì sau mỗi lần chiến đấu, đều có thể đạt được một viên linh đan.
So sánh với nhau, Văn Cổn Cổn và Văn Cầu Cầu thì không tích cực như vậy.
Văn Cổn Cổn là Cổn Cổn lười đến lạ thường, Văn Kiều công kích nó, nó liền dựng thẳng lên một cái vỏ trứng bằng đất, bản thân trốn ở bên trong vỏ trứng đất gặm trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh, mặc ngươi công kích như thế nào, nó vẫn bất động.
Về phần Văn Cầu Cầu, dưới trạng thái không phải chiến đấu, nó chính là một viên cầu lông xù, chỉ muốn chơi cùng Văn Kiều.
Cho nên, đối tượng bồi luyện của Văn Kiều, kỳ thật chỉ có Văn Thỏ Thỏ, hai con yêu thú kia đối với chuyện này đều không ham thích.
Bồi luyện nhiều lần, Văn Cầu Cầu rốt cuộc cạn sạch sức lực.
Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe xong, thật là không còn gì để nói.
Những yêu thú tự động đưa tới cửa này, thật là không có một con nào là bình thường, cũng may hắn không trông cậy gì vào chúng nó.
Chờ Văn Kiều chạy tới nói với Đại Mao Cầu, ngày hôm nay không bồi luyện chỉ bồi chơi, đã thấy Đại Mao Cầu vui vẻ lăn lại đây, để cho nàng ngồi ở trên người, mang theo nàng đi thăm dò không gian.
Ninh Ngộ Châu buồn cười nhìn thoáng qua, quay người tiến vào phòng dây leo.
Văn Kiều chơi một lát, chạy tới phòng dây leo tìm Ninh Ngộ Châu, phát hiện trước mặt hắn đặt rất nhiều thứ.
"Phu quân, chàng đang làm gì thế?" Nàng tò mò cọ đến bên cạnh hắn.
Văn Cổn Cổn và Văn Thỏ Thỏ xếp hàng ngồi xổm ở đó, tò mò nhìn hắn, hỏi Ninh ca ca có phải là muốn luyện chế linh đan mới, bọn nó có phần không?
Ninh Ngộ Châu không nhìn hai con yêu thú kia, nói với Văn Kiều: "A Xúc, cho ta xem roi của nàng một chút."
Văn Kiều lấy roi Thạch Kim Mãng đưa cho hắn.
Ninh Ngộ Châu nhận lấy đầu roi Thạch Kim Mãng kia cẩn thận nhìn một chút, phát hiện trên roi màu Thạch Kim không chỉ có đầy vết rách, hơn nữa cũng nhiễm sát khí, gần như hoàn toàn không còn linh tính.
Quả thật đã gần như bị phá hủy.
Bọn họ ở bên trong Thiên Chi Nguyên, Văn Kiều dùng nhiều nhất là Liệt Nhật Cung, bởi vì Liệt Nhật Cung có tác dụng khắc chế đối với những quái vật trong biển máu kia.
Chẳng qua thỉnh thoảng cần thiết, cũng sẽ dùng roi Thạch Kim Mãng, nhưng đáng tiếc đẳng cấp đầu roi này quá thấp, làm linh khí cấp địa hạ phẩm, rất dễ bị biển máu ăn mòn, chiến đấu một trận này, coi như gần như bị phá hủy.
Không chỉ roi của Văn Kiều, linh khí của những người tu luyện khác cũng bị hao tổn nghiêm trọng, sau khi trở về đều phải đổi một nhóm pháp bảo.
Đầu roi Thạch Kim Mãng này là kiện linh khí đầu tiên Ninh Ngộ Châu đưa cho nàng, Văn Kiều rất có tình cảm đối với nó, thấy nó tổn hại thành dạng này, tâm tình hết sức buồn bã.
Ninh Ngộ Châu an ủi: "Vừa khéo có thể đổi một đầu roi, thêm Khôi Kim vào, có thể gia tăng dẻo mềm dẻo, linh hoạt cho linh khí."
Văn Kiều nhìn thấy hắn bày Khôi Kim ở trước mặt, rất nhanh liền vui vẻ trở lại: "Bây giờ chàng muốn luyện khí sao?"
Ninh Ngộ Châu: "..
Không, ta tu luyện trước."
Văn Kiều nháy mắt, không hiểu nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng, một mặt nghiêm túc nói: "Linh lực của ta không đủ, đẳng cấp Khôi Kim quá cao, nếu dùng nó để luyện khí, chỉ sợ không thể thành công."
Cho nên, vì có thể thành công luyện chế ra roi Thạch Kim Mãng mới, Ninh ca ca cần nâng tu vi lên.
Văn Kiều mới mặc kệ hắn là bởi vì nguyên nhân gì mới quyết định tu luyện, hết sức vui vẻ nói: "Vậy ta cùng chàng tu luyện."
Tu luyện nha, nàng thích nhất, tuyệt không cảm thấy loại chuyện bế quan tu luyện này cực kì buồn tẻ, trái lại tràn đầy phấn khởi.
** *
Luyện chế gần đủ linh đan cần thiết cho Tô Vọng Linh, Ninh Ngộ Châu bảo Vũ Kỳ Kiệt tới lấy, sau đó bế quan tu luyện.
Biết hắn muốn bế quan, người Linh Lung bảo thức thời không có đi quấy rầy hắn -- dù sao hắn đã chuẩn bị đủ linh đan cần thiết cho Tô Vọng Linh, cũng không cần hắn một mực trông coi.
Về phần đám đệ tử Thiên Phù Tông kia, vẫn toàn tâm toàn ý đắm chìm trong việc lĩnh hội phù văn cổ, càng sẽ không qua đây quấy rầy.
Vũ Kỳ Kiệt chạy tới khách viện nhìn nhiều lần, mỗi lần trở về đều nói với Tô Vọng Linh: "Thiếu chủ, đám đệ tử Thiên Phù Tông kia còn đang lĩnh hội phù văn, cũng đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ còn lĩnh hội không ra?"
Không chỉ có đệ tử Thiên Phù Tông, ngay cả Hoằng Phù Tôn Giả phù lục sư