Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Ninh Ca Ca Lại Bắt Đầu Lừa Gạt


trước sau



Đám người tu luyện này đều hết sức đồng tình Túc Mạch Lan bị độc Hắc Phệ bọ cạp làm cho hủy dung, đặc biệt vào thời điểm có Văn Kiều ở bên cạnh nàng làm đối tượng tham chiếu, khuôn mặt sưng đen kia, dáng người sưng phù, quả thực để nam tu đáng thương, nữ tu không đành lòng.
Cũng bởi vì có cô nương bị hủy dung Túc Mạch Lan này ở đây, thái độ bọn họ đối với ba người càng thêm mấy phần thân thiết.
Dù sao thế nhân đều đồng tình kẻ yếu, ba người này trông thực sự quá đáng thương.
Bị đám người đồng tình Túc Mạch Lan mặt không biểu cảm.
Ninh Ngộ Châu nhìn ở trong mắt, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, tiếp tục trò chuyện cùng Ngải Giác.
Biết được bọn họ đang định rời khỏi sa mạc Hắc Phong, Ngải Giác mời bọn họ đồng hành, nói ra: "Nghe nói lần này Ma Thiên Môn cũng phái người đến sa mạc Hắc Phong, bảo là muốn tìm Âm Thần Hoa.

Người Ma Thiên Môn làm việc xưa nay tàn nhẫn bá đạo, bọn họ vì cướp đoạt phù đảo, gϊếŧ không ít người tu luyện chính đạo, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn.

Lúc trước chúng ta đã gặp được một lần, may mắn chúng ta kịp thời tránh đi.."
Ngải Giác vừa dứt lời, trên mặt đệ tử Hợp Tâm Môn và Chân Vũ phái cũng lộ ra vẻ lo lắng và phẫn nộ.
Mặc kệ tại đại lục nào, hai đạo chính ma đều mâu thuẫn tầng tầng lớp lớp, vĩnh viễn không có khả năng bắt tay giảng hòa.
Ninh Ngộ Châu cũng đúng lúc đó lộ ra vẻ sầu lo trên mặt, rốt cuộc hiểu rõ vì sao trước đó đám đệ tử danh môn đại phái này sẽ chủ động đáp lời với bọn họ, thì ra là muốn lôi kéo bọn họ, nếu gặp được người Ma Thiên Môn, cũng tiện có người trợ giúp.
Quả nhiên, chờ sau khi Ngải Giác nói xong, Tiêu Quân Hạo hỏi thăm bọn họ: "Không biết khi ba vị hành tẩu trên sa mạc Hắc Phong, có gặp được người Ma Thiên Môn?"
Ninh Ngộ Châu một mặt may mắn nói: "Chuyện này thì không có."
Văn Kiều và Túc Mạch Lan vẫn là mặt không biểu cảm.
Ánh mắt Tiêu Quân Hạo lướt qua trên người bọn họ.
Ninh Ngộ Châu biểu hiện không có kẽ hở, hơn nữa hắn chỉ là một người tu luyện cảnh giới Nguyên Không, theo quán tính của người tu luyện, khó tránh khỏi bởi vì vậy mà bị xem thường mấy phần, sẽ không chú ý một người tu luyện có tu vi thấp hơn mình.
Văn Kiều thanh lệ thoát tục, vô cùng xinh đẹp, khó gặp, bất giác hấp dẫn ánh mắt người bên ngoài, nhưng nếu như nàng vẫn mặt lạnh, người bên ngoài cũng rất khó nhìn ra cái gì từ gương mặt nàng.
Về phần Túc Mạch Lan, càng không có cách nào nhìn ra cái gì từ gương mặt vừa đen vừa sưng này, hơn nữa nhìn lâu, cảm thấy xấu đến mức khiến người không đành lòng nhìn thẳng.

Mặc kệ là Tiêu Quân Hạo hay là những người khác, ánh mắt lướt qua mặt Túc Mạch Lan một lần, sau đó cực nhanh dời ánh mắt.
Mặc dù biến thành dạng này không phải lỗi của nàng, bọn họ cũng đáng thương nàng bị Hắc Phệ bọ cạp độc hủy dung, nhưng vẫn cảm thấy quá xấu.
Người tu luyện được linh khí tôi thể, ít có người xấu, khó được nhìn thấy một người bị độc hủy dung, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận cũng là bình thường.
Biết người Ma Thiên Môn cũng tại sa mạc Hắc Phong, Ninh Ngộ Châu bày ra dáng vẻ lo lắng, quyết định đồng hành cùng bọn họ, nếu như gặp phải người Ma Thiên Môn, cũng tiện có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Ngải Giác là người cởi mở, tu vi của hắn ta và Ninh Ngộ Châu giống nhau, sau khi hàn huyên cùng hắn vài câu, cảm thấy tính tình Ninh Ngộ Châu hết sức hợp khẩu vị của hắn ta, chờ hắn ta biết Ninh Ngộ Châu còn là một trận pháp sư cấp địa, càng coi như người trời.
"Ninh đạo hữu thì ra là trận pháp sư? Nghe nói trận pháp rất khó học."
Ninh Ngộ Châu khiêm tốn nói: "Không có cách, về mặt trận pháp tiểu sư muội không thông, chỉ có thể để ta kế thừa y bát của sư phụ."
Sau khi đám người nghe xong, nhịn không được đưa mắt nhìn Văn Kiều tiểu sư muội này, trong lòng ngộ ra, bọn họ đã nói tại sao tu vi hai sư huynh muội này lại chênh lệch lớn như vậy, hóa ra là bởi vì Ninh Ngộ Châu chuyên chú trận pháp.
Bình thường người tu luyện chuyên chú kỹ năng phụ tu thì tốc độ tu hành quả thật tương đối chậm, cho nên cũng không trách tu vi của vị sư huynh Ninh Ngộ Châu này lại thấp hơn tiểu sư muội.
"Cũng may ta biết chút trận pháp, chúng ta mới có thể an toàn hành tẩu trong sa mạc Hắc Phong.

Lúc trước chúng ta vô ý xông vào địa bàn của Hắc Phệ bọ cạp, suýt chút chết ở nơi đó, chỉ tiếc độc trên thân Lan cô nương không có cách nào giải, hại nàng hủy dung.."
Nói đến đây, Ninh Ngộ Châu một mặt áy náy.
Văn Kiều mặt không thay đổi nghe hắn nói hươu nói vượn.
Đám người không thể không trấn an hắn vài câu, đặc biệt nhiệt tình, loại nhiệt tình này cũng là bởi vì biết hắn là trận pháp sư cấp địa.
Mặc kệ tại đại lục nào, trận pháp sư đều là tồn tại hiếm có, trận pháp sư cấp địa đã rất không tầm thường, cho nên coi như tu vi của hắn thấp, tất cả mọi người vẫn đối với hắn lễ ngộ mấy phần, ngay cả Tiêu Quân Hạo lúc trước không chút chú ý tới hắn, cũng nhịn không được coi trọng mấy phần, tùy ý Ngải Giác và Ninh Ngộ Châu giao hảo.
Mắt thấy đám người này đã xem Ninh Ngộ Châu như người một nhà, Văn Kiều và Túc Mạch Lan ở bên cạnh im lặng hồi lâu.
Túc Mạch Lan đánh mắt vài lần với Văn Kiều, dùng ánh mắt hỏi nàng: Vị hôn phu của ngươi vẫn luôn lợi hại như vậy, nói dối hạ bút thành văn, chưa bao giờ dừng lại sao?
Văn Kiều không để ý, trong lòng thầm nghĩ: Đây tính là gì? Nói không chừng không bao lâu sau, bọn họ đều sẽ trở thành Ninh hiền huynh hiền đệ của ca ca!
Đối với chuyện phu quân nhà nàng kết giao một đám hiền huynh mỗi khi đến một chỗ, Văn Kiều đã thành thói quen.
Con đường kế tiếp, hai người liền yên lặng nghe Ninh Ngộ Châu miệng đầy nói bậy, lừa gạt đám người này đối với hắn tin tưởng không nghi ngờ.
Túc Mạch Lan mở rộng tầm mắt, cảm thấy Ninh công tử này thật sự là quá lợi hại, nếu như nàng cũng có năng lực như hắn, cuộc sống trước kia cũng sẽ không đến nỗi cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Ngay khi nàng có chút thất thần, đột nhiên nghe được một giọng nói ngây thơ xinh xắn nhắc đến tên của mình.
"Nghe nói năm nay Túc Mạch Lan kia cũng tới sa mạc Hắc Phong, Ninh công tử, các ngươi có gặp được nàng không?"
Túc Mạch Lan theo tiếng nhìn lại, phát hiện mở miệng là đệ tử Hợp Tâm Môn, chính là nữ tu lúc trước hỏi mặt của nàng có phải là rất đau không.
Nữ tu này là nữ nhi của chưởng môn Hợp Tâm Môn, tên là Phạm Tú Tú, bởi vì tuổi còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, tại Hợp Tâm Môn rất được sủng ái, khi ra ngoài rèn luyện, một đám các sư huynh sư tỷ cũng che chở nàng ta mấy phần.
Phạm Tú Tú quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu nói: "Ninh công tử, nếu như ngươi gặp phải nữ nhân Túc Mạch Lan kia, cũng nên cẩn thận, tuyệt đối đừng bị nàng lừa gạt.

Nghe nói nàng luôn luôn bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, để không ít thanh niên tài tuấn của các gia tộc và môn phái vì nàng xông pha khói lửa, tranh giành tình cảm.

Hơn nữa nàng còn âm thầm qua lại không rõ ràng với rất nhiều nam tu, rõ ràng đã có vị hôn phu, vị hôn phu vẫn là thiếu chủ Thân thị, tuấn tú lịch sự, nhưng nàng lại không hài lòng, vậy mà làm ra rất nhiều chuyện không biết xấu hổ."
"Đúng vậy, Túc Mạch Lan kia quả thật có hơi.."
"Đáng thương Thân công tử, vị hôn thê thế mà qua lại với nhiều nam tu như vậy sau lưng hắn..

Nếu là ta, đã sớm giải trừ hôn ước với nàng, tuyệt đối không mang cái nón xanh này."
"Nghe nói nàng còn dụ dỗ Bùi Tê Vũ Ma Thiên Môn."
"Không thể nào? Là thiên tài Bùi Tê Vũ được Ma Thiên Môn coi là Ma Môn khó gặp một lần? Bùi Tê Vũ đó có thể để ý nàng?"
"Chính là Bùi Tê Vũ! Ai biết giữa bọn họ phát sinh chuyện gì, dù sao nghe nói lại là một nam nhân vì nàng luân hãm."
"Ta cảm thấy không có khả năng, Bùi Tê Vũ là người của Ma Môn, nếu nàng thật sự thông đồng với người của Ma Môn, chỉ sợ Tiêu gia và Thân gia là người đầu tiên dung không được nàng.

Nhưng các ngươi có nghe nói Tiêu gia và Thân gia truyền ra cái gì không?"
"Điều này thì thật sự không có.."

"Coi như nàng không cấu kết với Ma Thiên Môn, nhưng nàng cùng rất nhiều nam tu không rõ ràng là sự thật!"
Túc Mạch Lan nghiêm mặt không nói lời nào, cằm banh lại, cắn chặt hàm răng, kiềm nén thân thể gần như đang run rẩy.
Văn Kiều liếc nhìn nàng một cái, thầm nghĩ cô nương này cũng thật đáng thương, thanh danh lẳng lơ này đã truyền khắp đại lục, nếu nói trong đó không có người đẩy tay, nàng tuyệt đối không tin.
Phạm Tú Tú kia hỏi thăm Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, ngươi cũng cảm thấy Túc Mạch Lan này không phải là người tốt lành gì ư?"
Ninh Ngộ Châu áy náy nói: "Ta chưa từng gặp vị cô nương Túc Mạch Lan kia, không thể bình luận cái gì."
"Cũng đúng, chẳng qua nếu ngươi nhìn thấy nàng, tuyệt đối đừng bị dáng dấp của nàng lừa gạt, Tiêu sư huynh chúng ta đã từng bị nàng lừa." Nói đến đây, Phạm Tú Tú có ý riêng nhìn về phía Tiêu Quân Hạo.
Tiêu Quân Hạo không nói gì.
Trên mặt Phạm Tú Tú lộ ra vẻ bất mãn, cắn răng, lớn tiếng nói: "Tiêu sư huynh, ta nói có đúng không?"
Tiêu Quân Hạo thản nhiên nói: "Ta cùng Túc cô nương chỉ có vài lần duyên phận, không có tiếp xúc gì với nàng, sao là bị nàng lừa gạt? Ngươi chớ có tin vào lời đồn bên ngoài, ở trong đó có khả năng còn có nội tình gì đó."
"Gạt người! Tiêu sư huynh ngươi rõ ràng rất để ý nàng, ngươi nhất định là bị nàng lừa gạt!" Phạm Tú Tú vừa tức vừa gấp: "Ngươi xem, ngươi bây giờ đều đang giải thích thay nàng."
Tiêu Quân Hạo hơi nhíu mày, có chút không thể hiểu được logic của nàng ta.
Hắn tự nhận mình không nói gì, vì sao Phạm sư muội luôn cho là hắn đang bảo vệ Túc Mạch Lan?
Nhưng mà ở trong mắt Phạm Tú Tú, loại thái độ im lặng không nói gì của hắn cũng là một loại giữ gìn, hiện tại còn vì Túc Mạch Lan cảm thấy nàng ta phiền, vậy mà vì nàng nhíu mày..
Nhìn đến đây, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cũng thấy rõ, vị nữ nhi của chưởng môn Hợp Tâm Môn này cảm mến Tiêu Quân Hạo.
Nhưng mà hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Tiêu Quân Hạo là một nam nhân cực kì chính phái lại lạnh lùng cứng nhắc, căn bản không

có cách nào trải nghiệm tâm tình tinh tế mẫn cảm của tiểu cô nương.
Có Túc Mạch Lan danh tiếng xấu gánh phía trước, mặc kệ hắn làm cái gì, ở trong mắt Phạm Tú Tú ái mộ hắn, đều có vài phần thâm ý.
Cuối cùng bởi vì loại hành vi mặc kệ này của Tiêu Quân Hạo, khiến Phạm Tú Tú đau lòng không thôi, tức giận nói: "Túc Mạch Lan kia quả nhiên là hồ ly tinh, chuyên môn dụ dỗ nam nhân."
Túc Mạch Lan: Ta không có, ta không phải, ngươi nói bậy!
Túc Mạch Lan cảm thấy mình đúng là gặp xui xẻo, rõ ràng nàng cũng không làm cái gì, là những người kia muốn tiến đến bên người nàng, lộ ra dáng vẻ ái mộ nàng, nhưng nàng chưa từng phản ứng lại bọn họ, sao lại bị nói là dụ dỗ rồi? Hơn nữa so với loại ái mộ thể hiện ở mặt ngoài kia, nàng càng tin tưởng bọn họ là vì Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ mà đến.
Nghĩ tới đây, trong lòng Túc Mạch Lan ảm đạm.
Văn Kiều vỗ vỗ bờ vai của nàng, xem như an ủi.
Hiện tại nàng cũng coi là rõ ràng, thì ra thanh danh Túc Mạch Lan tại Túc Tinh đại lục đến như thế.

Nếu thật sự giống như nàng nói, cho tới bây giờ nàng cũng không có làm cái gì, lại nhận được cái thanh danh xấu này, có thể thấy được tình cảnh của nàng tại Túc Tinh đại lục có bao nhiêu khó xử, chẳng trách nàng sẽ được ăn cả ngã về không, lựa chọn tiến vào sa mạc Hắc Phong.
Người tu luyện đại lục này, vì Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, ép một nữ tử vô tội đến nỗi đây.
Bởi vì Phạm Tú Tú đơn phương tức giận với Tiêu Quân Hạo, bầu không khí không khỏi có mấy phần xấu hổ.
Sư tỷ Phạm Tú Tú ôm nàng nhỏ giọng trấn an.
Ngải Giác xích lại gần sư huynh hắn ta, nhỏ giọng nói: "Sư huynh này, ngươi đối với Phạm cô nương cũng quá vô tình, ngươi nên nói vài lời mềm mỏng dỗ dành nàng."
Tiêu Quân Hạo thắc mắc mà hỏi: "Vì sao ta phải dỗ nàng? Ta lại không có nói sai cái gì."
Ngải Giác thấy dáng vẻ khó hiểu của hắn, trong lòng chậc chậc vài tiếng, quả nhiên sư huynh của hắn ta là một tên mắt mù, Phạm Tú Tú đã biểu hiện rõ ràng như thế, hắn thế mà nhìn không ra đối phương ngưỡng mộ hắn.
Thế là hắn ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ nói: "Sư huynh, tương lai nếu ngươi tìm không được đạo lữ, ta cũng không kỳ quái."
Tiêu Quân Hạo không để ý tới hắn ta, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Sau khi Ngải Giác phát hiện không có cách nào câu thông với sư huynh, lại chạy tới nói chuyện phiếm với Ninh Ngộ Châu, bị Ninh Ngộ Châu lừa gạt không ít thông tin mà không hề biết.
Đột nhiên, phía trước sáng lên một đạo ánh sáng cầu vồng.
Ánh sáng cầu vồng này giống như ảo ảnh trên sa mạc, tất cả mọi người rõ ràng điều này đại biểu cho cái gì, vui mừng kêu lên.
"Là phù đảo, chúng ta thật may mắn!"
Cũng không phải may mắn, ban đầu bọn họ định rời khỏi sa mạc Hắc Phong, lại không nghĩ rằng sẽ gặp được phù đảo ở trên đường, dù sao cách thời gian gió đen nổi lên còn có một đoạn thời gian, tất nhiên muốn đi vào dò xét một phen.
Một đám người vội vàng đi về hướng phát ra ánh sáng cầu vồng.
Đứa nhỏ ngốc Ngải Giác này thậm chí còn nói với Ninh Ngộ Châu: "Xem ra vận khí của các ngươi cũng không tệ, lần này tới sa mạc Hắc Phong, cũng không tính tay không mà về."
Ninh Ngộ Châu khiêm tốn nói: "Nhận cát ngôn của Ngải đạo hữu."
Chờ bọn hắn chạy tới chỗ có ánh sáng cầu vồng, phát hiện ánh sáng cầu vồng này giống như một cái kén ánh sáng bày ra trên sa mạc, rất nhiều cảnh sắc của phù đảo chiết xạ bên trong ánh sáng cầu vồng, không khỏi mừng rỡ.

Điều này đại biểu diện tích tòa phù đảo này rất lớn.
Phù đảo càng lớn, đại biểu tài nguyên ở trên đảo cũng nhiều hơn.
Bọn họ trăm cay nghìn đắng chạy đến sa mạc Hắc Phong nguy hiểm, chính là vì những phù đảo này, tất nhiên hi vọng có thể gặp được phù đảo lớn, đạt được nhiều tài nguyên hơn.
Lúc này một đám người nháo nhào tiến vào Phù đảo.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, Túc Mạch Lan cũng đi theo đám người này đi vào.
Phù đảo quả nhiên rất lớn, nhìn không thấy điểm cuối, linh khí bên trong phù đảo dày đặc, linh thảo và linh thực ở trên đảo cũng sinh trưởng vô cùng tốt, khiến đám người này hết sức mừng rỡ.
"Thừa dịp những người khác chưa tới, chúng ta tranh thủ thời gian kiếm thêm chút linh thảo." Sư tỷ Hợp Tâm Môn nói.
Đệ tử Hợp Tâm Môn vâng một tiếng, vội vàng xông vào trong rừng cây trước mặt, bắt đầu tìm kiếm linh thảo và linh dược ở trên đảo.
Tiêu Quân Hạo thấy người Hợp Tâm Môn đã công việc lu bù lên, quay đầu nói với các sư đệ bên cạnh: "Mặc dù bên trong phù đảo không có nguy hiểm gì, nhưng các ngươi cũng phải cẩn thận."
Đám người nhao nhao vâng dạ, phù đảo quả thực không có nguy hiểm gì, bọn họ phải cẩn thận là người tu luyện, để tránh thật vất vả phát hiện linh thảo cấp cao, lại bị người gϊếŧ người đoạt bảo.
Người Hợp Tâm Môn cùng Chân Vũ phái rất nhanh liền phân tán ra, người nào người nấy đi tìm bảo.
Ba người Văn Kiều không có lựa chọn đi cùng bọn hắn, tránh khỏi đến lúc đó nếu mọi người cùng để ý một cây linh thảo, nhưng lại không biết làm sao chia, để tránh gây nên tranh chấp không cần thiết, cho nên đều sẽ ăn ý tách ra hành tẩu.
Ba người tùy ý chọn một phương hướng, bắt đầu tìm kiếm linh thảo linh dược.
Tại chỗ sâu trong sa mạc Hắc Phong, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều gặp được không ít phù đảo, tòa phù đảo này là tòa thứ mười bọn họ gặp được.
Hai người cũng có kinh nghiệm đối với chuyện làm sao tầm bảo, lại thêm có bán yêu Văn Kiều có cảm giác nhạy bén này ở đây, so với người bình thường lại càng dễ phát hiện nơi nào có linh thảo cấp cao hiếm có.
Cảm giác của bán yêu đối với linh thảo, có thể so với Tầm Bảo Thử.
Nhờ có Văn Kiều dẫn dắt, bọn họ rất nhanh liền tìm được một gốc Thọ Vương Linh Tâm thảo cấp chín.
Thọ Vương Linh Tâm thảo có thể cho người tu luyện trời sinh si ngốc khai thông trí óc, cũng có thể dùng để luyện chế Thọ Vương Uẩn Nguyên đan, người tu luyện có thể dùng để uẩn dưỡng lục phủ ngũ tạng, có thể đạt được hiệu quả rèn thể.
Túc Mạch Lan nhìn xem gốc Thọ Vương Linh Tâm thảo kia, cảm thấy vận khí của bọn hắn coi như không tệ.
Sau đó, nhìn thấy Văn Kiều lại tìm được vài cọng linh thảo cấp tám, nàng vẫn cảm thấy vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, cho đến khi bọn họ tìm được một gốc Âm Thần Hoa trong một sơn cốc, Túc Mạch Lan cảm thấy cái này đã không thể dùng vận khí không tệ để hình dung.
Văn Kiều cất Âm Thần Hoa vừa đào ra vào trong hộp ngọc, đưa cho Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu mượn động tác đưa nó bỏ vào túi trữ vật, chuyển tay liền ném nó vào trong không gian, giao cho người rối trồng vào linh điền trong không gian.
Sau khi đào xong Âm Thần Hoa, Văn Kiều vỗ vỗ bùn dính trên tay, tâm tình khoái trá nói: "Chúng ta đi thôi."
Túc Mạch Lan rốt cuộc hoàn hồn, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Văn Kiều quay người nhìn nàng, nháy nháy mắt, chậm rãi nói: "Bùi Tê Vũ của Ma Môn kia cũng muốn Âm Thần Hoa, ngươi sẽ không nói chuyện ta có Âm Thần Hoa cho hắn biết chứ?"
"Sẽ không!" Túc Mạch Lan không chút suy nghĩ trả lời, kế tiếp trên mặt lộ ra mấy phần ngưng trọng: "Ma Thiên Môn đối với Âm Thần Hoa là bắt buộc phải có! Cũng không biết bọn họ nghe nói phù đảo trong sa mạc Hắc Phong có Âm Thần Hoa từ chỗ nào, mấy năm gần đây đều phái người tiến vào sa mạc Hắc Phong tìm kiếm phù đảo, nếu để cho bọn họ biết.."
"Chúng ta không nói, ai biết chứ!" Văn Kiều bình tĩnh nói.
"Ta sợ bọn họ có biện pháp gì cảm giác được nơi có Âm Thần Hoa.."
Túc Mạch Lan vừa mới nói xong, liền thấy vẻ mặt Văn Kiều thay đổi, không chút nghĩ ngợi lôi kéo Ninh Ngộ Châu, lao đi về phía trước.
Thấy nàng chạy, Túc Mạch Lan mặc dù không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng theo sát mà lên.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, vài người mặc y phục Ma Thiên Môn đi vào sơn cốc.
Trong tay bọn họ cầm một cái linh khí dò tìm kỳ quái, đi vòng quanh trong sơn cốc, sai khi bọn hắn tìm kiếm khắp sơn cốc, vẫn không tìm được Âm Thần Hoa, lập tức giận tím mặt.
"Âm Thần Hoa biến mất rồi!".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện