Sau đó không lâu, người đả tọa dần dần mở mắt, linh lực trong cơ thể đều khôi phục không sai biệt lắm.
Ngải Giác chạy tới, ngồi vào bên cạnh Tiêu Quân Hạo, khuôn mặt trẻ con tràn đầy ý cười, nói ra: "Vừa rồi sư huynh nói đúng, nếu không có Bạo Liệt Châu của các ngươi, chỉ sợ lần này chúng ta đều phải chết ở bên trong phù đảo kia.
"
Nói đến đây, Ngải Giác vẫn là lòng còn sợ hãi.
Trước kia bọn họ cũng đã từng gặp ma tu, mặc dù mỗi lần đều đánh cực kì kịch liệt với những ma tu kia, nhưng không có lần nào giống lần này, bị Ma Thiên Môn vây ở bên trong một cái phù đảo, suýt chút nữa toàn quân bị diệt.
Hắn ta không tin đám ma tu kia sẽ nhân từ bỏ qua bọn họ, chuyện ma tu quen làm nhất chính là đuổi tận gϊếŧ tuyệt bọn họ.
Tình huống lúc đó kỳ thật vô cùng nguy hiểm.
Cho nên khi Ninh Ngộ Châu truyền âm cho hắn ta, để hắn ta thừa dịp không ai chú ý, giao Bạo Liệt Châu kia cho sư huynh, để sư huynh thừa cơ dùng Bạo Liệt Châu đánh lén, thay đổi vị trí chú ý của đám ma tu kia, thừa cơ giết ra khỏi trùng vây, Ngải Giác không chút do dự đồng ý.
Mặc kệ là người tu luyện chính đạo gϊếŧ ma tu, hay là ma tu gϊếŧ bọn hắn, đều là nhân quả tuần hoàn, không có gì có thể oán hận.
Tiêu Quân Hạo gật đầu nói: "Ngải sư đệ nói đúng.
"
Đệ tử Chân Vũ phái cùng Hợp Tâm Môn cũng dồn dập đi tới, cảm tạ Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.
Lúc trước hai người nói chuyện cũng không có tận lực che giấu, mặc dù bọn họ đang ngồi, nhưng cũng nghe thấy, mới hiểu được đồ vật có sức công phá đáng sợ như vậy hóa ra là do Ninh Ngộ Châu cung cấp.
Sau khi cảm tạ hai người xong, sư tỷ Hợp Tâm Môn hỏi: "Ninh công tử, Bạo Liệt Châu đó là vật gì? Vì sao chúng ta lại chưa từng nghe nói về linh khí như thế?"
"Đây là gia sư luyện, lúc gia sư để sư huynh muội chúng ta ra ngoài rèn luyện, đã cho chúng ta một ít Bạo Liệt Châu, để chúng ta dùng phòng thân.
" Ninh Ngộ Châu hiền lành lịch sự nói.
Đám người giật mình, cảm thấy sư phụ hai người Ninh Ngộ Châu thật đúng là lợi hại.
Ngải Giác ngạc nhiên nói: "Thì ra sư phụ ngươi không chỉ là trận pháp sư, còn là luyện khí sư.
"
Ninh Ngộ Châu khiêm tốn nói: "Đáng tiếc chúng ta chỉ học được một chút.
"
"Trình độ trận pháp của Ninh công tử không thể tính là một chút rồi, huống hồ sức người có hạn, sao có thể lập tức tinh thông nhiều như vậy?"
"Đúng thế, Ninh công tử còn trẻ tuổi, có thể tinh thông một loại cũng đã không tệ.
"
"! "
Văn Kiều ngồi ở bên cạnh, mặt không thay đổi nghe phu quân nhà nàng tiếp tục nói bậy, lừa bọn người tu luyện Túc Tinh đại lục này.
Chỉ có thể nói, đám người này đều có vẻ hơi đơn thuần, cho nên mới sẽ không bị dao động, thậm chí không có nghi ngờ chút nào.
Tương tự không có hoài nghi còn có Túc Mạch Lan, nàng cũng cảm thấy sư phụ hai người Ninh Ngộ Châu vô cùng lợi hại, mới có thể dạy bảo ra hai người đồ đệ hoàn toàn khác biệt này, một người chuyên chú vũ lực, một người chuyên chú kỹ năng phụ tu.
Chẳng trách bọn họ chỉ có hai người, liền dám vào sa mạc Hắc Phong.
Lúc trước, khi chiến đấu tại phù đảo, bởi vì ân cứu mạng của Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, Ngải Giác đã xem hai người như bạn tri kỷ, đối với Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, mở miệng một tiếng "Ninh huynh đệ," "Văn muội muội.
"
Văn Kiều không nghĩ tới, lần này nàng cũng thu hoạch một vị hiền huynh.
Về phần Túc Mạch Lan, bởi vì nàng một mực giữ yên lặng, cảm giác tồn tại cực thấp, rất dễ dàng khiến cho người ta xem nhẹ sự tồn tại của nàng, cộng thêm nàng mang theo khuôn mặt hủy dung này, rất khó để cho người ta sinh ra du͙ƈ vọиɠ tìm nàng bắt chuyện.
Túc Mạch Lan cũng vui vẻ khi đám người xem nhẹ nàng, có thể không lên tiếng thì không lên tiếng.
Mặc dù trời đông giá rét, nhưng một đám người sống sót sau tai nạn đều trò chuyện hết sức vui vẻ.
Đương nhiên, bọn họ cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Bạo Liệt Châu kia.
Ở bên trong phù đảo, bọn họ đã từng thấy uy lực của Bạo Liệt Châu này, có thể đả thương địch thủ ngay từ đầu, có tác dụng rất lớn.
Đáng tiếc Ninh Ngộ Châu nói, Bạo Liệt Châu này là sư phụ hắn cho bọn họ dùng để phòng thân, số lượng cũng không nhiều, tất nhiên không tiện hướng hắn yêu cầu.
Linh khí có sát thương mạnh bực này giống Bạo Liệt Châu, cho dù có linh thạch cũng mua không được.
"Ninh công tử, Bạo Liệt Châu kia uy lực như thế nào?" Phạm Tú Tú tò mò hỏi thăm.
"Nó có lực sát thương rất lớn đối với người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh trở xuống, đối với người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông trở lên thì tác dụng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
"
Sau khi nghe xong, đám người nhao nhao đáng tiếc nói: "Đây chẳng phải là không thể nổ chết Bùi Tê Vũ kia ư?"
Lúc ấy Tiêu Quân Hạo ném Bạo Liệt Châu về hướng Bùi Tê Vũ, sau khi phát nổ, nơi đó xuất hiện một cái hố sâu, cùng vô số máu thịt, nhưng đáng tiếc bọn họ vội vàng giết ra khỏi trùng vây, không có chú ý tình huống Bùi Tê Vũ kia.
"Dù không thể gϊếŧ chết hắn, nhưng hắn bị thương nhất định là không nhẹ.
" Tiêu Quân Hạo nói: "Chỉ cần hắn bị thương, làm vướng chân đám người Ma Thiên môn kia, thì không sợ hắn lại dùng bất kỳ kế sách gì.
"
Sư tỷ Hợp Tâm Môn nói: "Dùng kế sách cũng không sợ, dù sao gió sa mạc chẳng mấy chốc sẽ nổi lên.
"
Nghe nói như thế, đám người gật đầu xác nhận, ban đầu bọn họ đã định rời khỏi sa mạc Hắc Phong, nếu như không phải là bởi vì vô tình gặp phù đảo, cũng sẽ không gặp phải người Ma Thiên Môn, thật đúng là không may.
Nghĩ như vậy, đám người lại nhịn không được lần nữa mắng Ma Thiên Môn một trận, mắng bọn hắn hoành hành bá đạo.
"Ai biết có phải thật sự có Âm Thần Hoa hay không? Ma tu luôn luôn xảo quyệt, nói không chừng bọn họ là lấy Âm Thần Hoa làm cái cớ, để tiện ra tay với chúng ta.
" Một đệ tử Hợp Tâm Môn suy đoán nói.
"Có lẽ là không, trông dáng vẻ Bùi Tê Vũ kia, ta cảm thấy Âm Thần Hoa là thật sự.
"
"Chẳng lẽ trong đảo kia thật sự có Âm Thần Hoa? Vậy là ai lấy đi Âm Thần Hoa?"
Nghe đến đó, Túc Mạch Lan buồn bực không lên tiếng nhìn thoáng qua Văn Kiều, người lấy đi Âm Thần Hoa đang ở đây.
"Mặc dù không biết là ai lấy đi Âm Thần Hoa, nhưng chỉ cần không phải người Ma Thiên Môn đạt được, ta đều vui vẻ.
"
"Đúng thế, nhìn thấy bọn hắn xui xẻo, chúng ta liền vui vẻ.
"
Nghỉ ngơi một đêm, linh lực và tinh thần của đám người đều khôi phục được không sai biệt lắm, tiếp tục lên đường.
Đoạn đường kế tiếp, cũng không tiếp tục gặp được phù đảo, có thể thấy được số lượng phù đảo trong sa mạc Hắc Phong cực kì thưa thớt, muốn gặp phải cũng không dễ dàng.
Mặc dù không có gặp được phù đảo, nhưng bọn hắn lại gặp được người Ma Thiên Môn đang tìm phù đảo, không thể không trải qua vài trận chiến.
Cho đến khi gió đen sắp nổi lên, bọn họ rốt cuộc rời khỏi sa mạc Hắc Phong.
Khi đến biên cảnh sa mạc Hắc Phong, ba người Ninh Ngộ Châu liền cùng đám người này tạm biệt, không tiếp tục đi cùng bọn hắn nữa.
Ngải Giác không thôi nói: "Ninh huynh đệ, Văn muội muội, kế tiếp các ngươi muốn đi đâu? Nếu như các ngươi không có chỗ đi, có thể tới Chân Vũ phái chúng ta.
"
"Cũng có thể đến Hợp Tâm Môn chúng ta.
" Phạm Tú Tú nói theo.
Những người khác cũng nhao nhao mở miệng mời bọn họ đến sư môn làm khách.
Ninh Ngộ Châu cười cám ơn ý tốt của bọn hắn, nói ra: "Chúng ta còn có chuyện khác, sẽ không cùng chư vị đồng hành, sau này còn gặp lại.
"
Sau khi nghe xong, đám người cũng không tiện tiếp tục giữ lại.
Bọn họ lưu luyến không rời tạm biệt bọn họ, rời đi theo phương hướng khác biệt, vứt sa mạc Hắc Phong ở sau lưng.
** *
Sau khi cùng đám người Chân Vũ phái và Hợp Tâm Môn tách ra, Ninh Ngộ Châu bọn họ cũng không có vội vã đi đâu, mà là hỏi thăm Túc Mạch Lan một mực giữ im lặng: "Kề bên này có chỗ nào là an toàn, đồng thời cũng không có ai không?"
Túc Mạch Lan nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: "Ninh công tử muốn làm gì?"
Ninh Ngộ Châu nói: "Tất nhiên là phải làm chuẩn bị một chút.
"
Túc Mạch Lan nghĩ một lát, nói ra: "Chỗ an toàn lại không có ai ta nghĩ không ra, ta biết kề bên này có một tòa thành Tập Sa, trong thành có người tu luyện cấp cao tọa trấn, coi như an toàn đi.
"
Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe xong, lại lắc đầu: "Vậy chúng ta trước tiên tìm một chỗ đặt chân ở phụ cận, sau đó lại đi thành Tập Sa.
"
Túc Mạch Lan mặc dù không biết vì sao Ninh Ngộ châu không vội vã đi thành Tập Sa, nhưng nàng cũng không có hỏi nhiều, dẫn bọn họ đến một khu rừng vắng gần đó nghỉ ngơi một chút.
Có thành không đi, ngược lại chạy đến dã ngoại nghỉ ngơi, Túc Mạch Lan cảm thấy hành vi của hai người này hết sức kỳ quái.
Sau đó, nàng liền thấy con mao đoàn đen trắng luôn thích lười biếng nằm trên bờ vai Văn Kiều chậm rãi lăn xuống, bắt đầu đào hang tại vách núi.
Sơn động mới đào tản ra mùi bùn đất, bọn họ đi vào, thuận tiện phong kín cửa hang lại.
Văn Kiều giục sinh một đoạn dây leo Thạch Kim Mãng, để nó bò đầy cửa hang, Ninh Ngộ Châu thì bày ra trận pháp tại cửa hang, để tránh người tu luyện đi ngang qua phát hiện rồi quấy rầy bọn họ.
Văn Kiều ném một viên Giải Độc đan cho Túc Mạch Lan, để cho nàng giải độc Hắc Phệ bọ cạp trên thân.
"Giải độc?" Túc Mạch Lan kinh ngạc nhìn bọn họ: "Đã qua lâu như vậy, độc Hắc Phệ bọ cạp có thể giải ư?"
Hắc Phệ bọ cạp là một loại trùng độc độc nhất trong sa mạc Hắc Phong, nếu sau khi bị bọn nó chích bị thương, không thể kịp thời giải trừ độc tố, thì sẽ giống như Túc Mạch Lan, mặc dù không chí mạng, nhưng dung mạo cũng hủy hoàn toàn.
Giải Độc đan bình thường vô dụng đối với độc Hắc Phệ bọ cạp, thiên tài địa bảo có thể giải độc Hắc Phệ bọ cạp quá quý giá, không có chút bản lãnh, thật đúng là không lấy được.
Sau khi bị độc Hắc Phệ bọ cạp làm bị thương, mặc dù Túc Mạch Lan đã nếm Giải Độc đan Văn Kiều cho, nhưng nàng cũng không để ở trong lòng, thậm chí cảm thấy nếu khuôn mặt mình thật sự bị hủy, cũng là rất tốt.
Văn Kiều nói: "Giải Độc đan khác tất nhiên không thể giải, nhưng