Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Ta Có Thể Trị Thương Thế Của Ngươi


trước sau



Ninh Ngộ Châu ôm lấy cô nương đang nhào tới, trên mặt nở nụ cười tươi.
Ôm lấy cô nương đang vui vẻ trong lòng, ánh mắt của hắn từ ba phiến đá ghép lại kia chuyển qua trên thân Túc Mạch Lan đứng ngốc bên cạnh, đôi đồng tử ôn nhuận nhu hòa nhiễm lên thâm ý từng chút từng chút một.
Túc Mạch Lan đứng ngẩn người ở chỗ đó, suy nghĩ những lời Văn Kiều nói trước đó, thì ra hai người đến từ một nơi tên là "Thánh Vũ đại lục."
Đợi đến khi nàng hoàn hồn, ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt thâm trầm.
Sắc mặt của nàng hơi cứng đờ, không hiểu tia thâm trầm trong mắt hắn là có ý gì, không hiểu cũng không dám đối mặt với hắn.

Chẳng qua hành vi gần gũi không thèm che giấu của đôi hôn phu hôn thê này, vẫn làm cho nàng có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng.
Văn Kiều buông Ninh Ngộ Châu ra, sau đó lại tiến tới nhìn ba phiến đá, gọi Ninh Ngộ Châu cùng nhau vẽ lại bản đồ này.
Phiến đá này rốt cuộc là đồ vật của Túc gia, bọn họ không thể mang đi, tốt nhất nên phục chế một phần.
Nghe nói bọn họ muốn vẽ hải đồ, Túc Mạch Lan hỗ trợ dời phiến đá đến một chỗ rộng rãi trong phòng bảo tàng, lại chuyển đến một cái bàn, ba phiến đá đặt trên mặt bàn, thuận tiện cho bọn họ vẽ bản đồ.
Văn Kiều vây quanh ba phiến đá kia nhìn bản đồ bên trên một chút, bởi vì xem không hiểu những văn tự thượng cổ đó, cũng không hiểu tên của những đại lục được đánh dấu trên bản đồ này là gì.

Chẳng qua nàng tinh ý phát hiện ra, vị trí của Thánh Vũ đại lục vô cùng vắng vẻ, giống như một hòn đảo hoang giữa hải vực mênh mông, đại lục cách nó gần nhất thế mà cách một vùng hải vực cực kì rộng lớn.
Văn Kiều gãi đầu, hỏi thăm Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, phía trên này có Túc Tinh đại lục không?"
Túc Mạch Lan cũng nhìn về phía ba phiến đá, nàng cũng tò mò Túc Tinh đại lục ở chỗ nào.
Ninh Ngộ Châu vươn tay, chỉ về một phương hướng.
Hai nữ tu nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ quái dị, ánh mắt của các nàng di động qua lại trên phiến đá kia, nhịn không được nói: "Thánh Vũ đại lục và Túc Tinh đại lục cách cũng quá xa rồi? Thế mà không ở trên một phiến đá."
Không phải sao, ba phiến đá ghép thành một phần hải đồ, nhưng Thánh Vũ đại lục và Túc Tinh đại lục thế mà phân bố trên hai phiến đá khác nhau, bởi vậy có thể thấy được, khoảng cách giữa hai đại lục này xa cỡ nào.
"Chẳng lẽ chúng ta còn phải trì hoãn trên đường mấy chục mấy trăm năm mới có thể trở về?" Văn Kiều nhíu mày, bắt đầu phát sầu.
Nàng biết Vô Tận Hải rộng lớn, vùng hải vực rộng lớn này ngăn cách giữa các đại lục, người tu luyện bình thường rất khó vượt qua Vô Tận Hải, chỉ có Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh mới có thể xuyên qua giữa các đại lục mà không bị ảnh hưởng.


Nếu trực tiếp vượt biển, trước không nói đến sự uy hiếp của hải thú từ Vô Tận Hải, lộ trình xa thế này cũng làm người ta quá sức, tuổi thọ người tu luyện có dài cỡ nào, cũng không thể tiêu hao tuổi thọ trên dọc đường.
Túc Mạch Lan có ý tốt an ủi: "Không có việc gì, rồi sẽ có biện pháp."
Văn Kiều nhịn không được nhìn Ninh Ngộ Châu, có chuyện tìm phu quân nhà nàng chuẩn không sai.
Quả nhiên, liền nghe hắn nói: "Chúng ta có thể sử dụng Truyền Tống trận giữa các đại lục, như thế có thể rút ngắn thời gian."
Túc Mạch Lan cảm thấy hứng thú hỏi: "Ninh công tử, mỗi đại lục đều có Truyền Tống trận sao? Tựa như loại mà các ngươi dùng để tới Túc Tinh đại lục?"
"Có thể." Ninh Ngộ Châu không có nói quá chết: "Chúng ta đi đến nhiều đại lục, ta cũng không thể đảm bảo, còn cần tự mình nhìn qua mới được."
Văn Kiều lập tức hơi ủ rũ, thì ra biết phương vị còn không được, còn phải mài trên đường.
Ninh Ngộ Châu đưa tay sờ sờ đầu của nàng, xem như trấn an.
May mắn Văn Kiều cũng không phải người gặp được vấn đề liền sa sút tinh thần, rất nhanh liền tỉnh lại, thương lượng với Ninh Ngộ Châu về chuyện vẽ hải đồ.
Hai người thương lượng thỏa đáng, sau đó nàng lấy ra một tấm da hải thú từ trong túi trữ vật rồi xử lý, dự định vẽ hải đồ trên tấm da hải thú này.

Ninh Ngộ Châu thì lấy ra các loại vật liệu, bắt đầu chế tác thuốc nhuộm cần thiết để vẽ bản đồ.
Túc Mạch Lan không có chuyện để làm, liền ngồi xổm ở một bên nhìn hai người bận rộn.
Bọn họ từng có kinh nghiệm vẽ hải đồ một lần, xem như quen tay hay việc, hai người hợp tác khăng khít, hầu như không cần đặc biệt hỏi thăm, chỉ cần một ánh mắt, liền biết ý đối phương, ăn ý vô cùng.
Túc Mạch Lan trông thấy có chút hâm mộ.
Từ xưa đến nay, mặc dù tình yêu nam nữ không phải nhất định phải có trên con đường tu hành, nhưng nếu có thể dệt hoa trên gấm, cũng vẫn có thể xem là một cọc chuyện tốt.

Có một đạo lữ có thể hoàn toàn tin tưởng, hai người một đường làm bạn, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau mạnh lên, là một chuyện hết sức may mắn, nhưng đáng tiếc nàng không có loại vận may này.
Túc Mạch Lan thở dài thườn thượt một hơi.
Vẽ hải đồ cần thời gian không ngắn, Túc Mạch Lan không có lưu lại nơi này trông coi, tiếp tục đi thăm dò nhìn tư liệu.
Bởi vì ba khối hải đồ này, Túc Mạch Lan cũng ý thức được những tài liệu này của Túc gia vô cùng quý giá, tại giới tu luyện, là kho báu hiếm có.
Nàng không biết vì sao ngay cả đại lục có Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh đều không thể vẽ ra hải đồ hoàn chỉnh, mà Túc gia lại cất giữ một bộ hoàn chỉnh, thậm chí còn là truyền thừa từ thời kỳ thượng cổ, điều này khiến nàng nhận ra những thứ kia vô cùng quý giá.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, trái tim của nàng đập thình thịch, lòng bàn tay có chút mồ hôi ẩm ướt.
Nếu ngay cả hải đồ đều có, có phải nơi này cũng có ghi chép liên quan tới Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ? Tại sao Túc Tinh cốc lại trở thành người thủ hộ của Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ? Vì sao Túc gia dù có chết cũng muốn trông coi nó, thậm chí Túc gia phải trả giá cả tính mệnh hết đời này tới đời khác vì nó?
Trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, cho tới nay không hiểu được, chỉ hi vọng tư liệu ở đây có thể giải thích cho nàng.
Túc Mạch Lan một đầu đâm vào kệ trưng bày các loại phiến đá, thẻ tre cùng ngọc giản, gần như quên cả thời gian trôi qua.
Căn phòng bảo tàng này mặc dù không tính lớn, nhưng vẫn có rất nhiều đồ vật trưng bày bên trong, đây là thứ Túc gia truyền từ thời kỳ thượng cổ, truyền thừa từ đời này đến đời khác, số lượng nhiều, cực kỳ tiêu hao tinh thần của người ta.
Cho đến khi Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu vẽ xong hải đồ, Túc Mạch Lan nháy mắt, phát hiện bọn họ đã ở trong bí địa của Tàng Vân Phong suốt ba tháng.
Sau khi nghe nói đã vẽ xong hải đồ, Túc Mạch Lan cảm thấy hứng thú chạy tới, chờ nhìn thấy phần hải đồ mới vừa ra lò kia, nàng trợn tròn mắt: "Chữ viết phía trên, vì sao vẫn là chữ viết thời kỳ thượng cổ? Các ngươi nhìn hiểu ư?"
Văn Kiều đúng lý hợp tình nói: "Phu quân ta nhìn hiểu là được."
Túc Mạch Lan: "..."
Ninh Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Đây là A Xúc đề nghị, phần hải đồ này rất hoàn chỉnh, hơn nữa cũng rất trân quý, nếu vô ý mất đi, cũng không cần lo lắng đối phương có thể nhìn ra cái gì."
Khóe miệng Túc Mạch Lan hơi giật, nhịn không được nói: "Chẳng lẽ các ngươi không lo lắng người đạt được hải đồ xem nó như Tàng Bảo đồ?"
Lúc này đến phiên hai người Ninh Ngộ Châu im lặng, "Nếu thật sự có người ngu xuẩn như vậy, chỉ sợ cả đời cũng không tìm được kho báu.

Trừ phi hắn có thể hóa thành pháp tắc Thiên đạo, mới có thể thật sự nhìn toàn bộ hạ giới này."
Túc Mạch Lan lập tức không còn lời nào để nói.
Chẳng qua Văn Kiều ngược lại khiến nàng có mấy phần suy đoán: "Ninh công tử, Văn cô nương, các ngươi cảm thấy phần này hải đồ này là do người phương nào chế?"
"Không phải là tổ tiên Túc gia các ngươi sao?" Văn Kiều nói.
Túc Mạch Lan: "..

Tổ tiên Túc gia chúng ta năng lực có mạnh đến đâu, tối đa cũng chỉ là cảnh giới Nguyên Thánh, trên cảnh giới Nguyên Thánh chính là cảnh giới Tiên Nhân, sẽ không xuất hiện ở hạ giới, căn bản không có khả năng lưu lại phần hải đồ này."
"Vậy chúng ta cũng không biết."
Thấy dáng vẻ Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều không hề có hứng thú, Túc Mạch Lan có chút uể oải.

Nàng vuốt vuốt cái trán sưng đau, có thể là khoảng thời gian này, nàng ở đây tiếp xúc quá nhiều bí mật của Túc Tinh đại lục, nhìn quá nhiều tư liệu không muốn người biết, nhưng vẫn không có cách nào hiểu thấu Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, nhịn không được liền muốn tìm hiểu ngọn ngành.
Đột nhiên, Văn Kiều đưa tay vỗ bả vai nàng một chút.
Lực tay thể tu cực lớn, Túc Mạch Lan suýt chút nữa bị nàng đập bay, xương cốt trên bờ vai đều có chút đau, nhịn không được nói: "Văn cô nương, nhẹ chút."
Văn Kiều buồn bực nói: "Ta đã rất nhẹ, là thể chất của ngươi quá yếu, chẳng lẽ lúc tu luyện ngươi không tôi thể sao?"
Sắc mặt Túc Mạch Lan hơi biến thành màu đen: "Loại chuyện tôi thể này, không phải là chuyện của thể tu sao?"
"Cho dù không phải thể tu, cũng có thể tôi thể, phu quân ta vẫn tôi thể." Văn Kiều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Túc Mạch Lan nhìn thoáng qua Ninh Ngộ Châu, tâm tình thật sự buồn bực.
Mặc dù lúc này Ninh Ngộ Châu vẫn duy trì dáng vẻ "Từ Hạo Phi," nhưng khí chất lại không hề che giấu, phong thái vô song kia, cũng không bị túi da hạn chế, vẫn có thể nhìn thấy vẻ tao nhã đặc biệt thuộc về Ninh Ngộ Châu, nam tử thanh quý ưu nhã như vậy, tưởng tượng không ra dáng vẻ tôi thể.
Trong lúc Túc Mạch Lan buồn bực nghĩ đến, về sau có

phải cũng phải tìm cách tôi thể khi tu luyện, thì nghe được Văn Kiều nói: "Không phải chuyện gì cũng phải truy đến cùng, bởi vì chúng ta còn không có loại thực lực kia, không bằng hồ đồ một chút."
Túc Mạch Lan giật mình, im lặng không lên tiếng chui vào đống tư liệu phong phú kia.
Vẽ xong hải đồ, nhưng bọn họ vẫn không rời khỏi phòng bảo tàng của Túc gia.
Nơi này còn có rất nhiều tư liệu bí mật có giá trị để bọn họ xem xét, thậm chí rất nhiều chuyện đã thất truyền liên quan tới thời kỳ thượng cổ, đều có thể tìm kiếm được ở đây, không nói Văn Kiều và Túc Mạch Lan, ngay cả Ninh Ngộ Châu có được truyền thừa, đều cảm thấy cơ hội này vô cùng hiếm có, cũng không muốn rời đi quá sớm.
Túc Tinh cốc là môn phái duy nhất họ gặp được có truyền thừa từ thời kỳ thượng cổ, càng hiếm thấy hơn nữa chính là môn phái này không ngăn cản bọn họ đọc tư liệu ở đây, cơ hội khó được, nếu như bỏ lỡ, về sau sẽ không có chuyện tiện nghi như vậy.
Văn Kiều đột nhiên nhớ tới những lời Ninh Ngộ Châu nói khi ở sa mạc Hắc Phong, thì ra thật sự bị hắn đoán trúng.
** *
Người tu luyện có thể không ăn không uống, lấy đả tọa thay thế giấc ngủ và ăn cơm, nhưng chuyên chú một sự kiện trong thời gian dài, cũng sẽ tiêu hao không ít tinh lực, khiến người ta cảm thấy mỏi mệt.
Khi ba người rốt cuộc trở lại Sơ Vân Phong, Thiết bà bà nhìn thấy bộ dáng ba người, không khỏi giật mình.
Ba người ở trong Tàng Vân Phong nửa năm, sau khi ra ngoài giống như cải trắng nhỏ bị phơi sương, bộ dáng kia thật sự làm người nhìn thấy mà thương, không khỏi cười nói: "Các ngươi đây là sao vậy?"
Đôi mắt Túc Mạch Lan tràn ngập tơ máu, suy yếu nói: "Chúng ta không ngủ không nghỉ nhìn nửa năm, nhìn đến hoa cả mắt.."
Ồ, hóa ra là nhìn đến mức bị đau mắt.
Thiết bà bà vội đuổi bọn họ đi nghỉ ngơi, chờ bọn họ nghỉ ngơi tốt, lại tới nói chuyện với bà ấy.
Ba người nghỉ ngơi suốt ba ngày.
Khi Văn Kiều tỉnh lại, đột nhiên nhìn thấy trên trần nhà, một cái bóng nhàn nhạt lóe lên một cái rồi biến mất, kêu a một tiếng, bỗng nhiên ngồi dậy.
Động tác của nàng đánh thức Ninh Ngộ Châu ở bên cạnh, vội vàng ngồi dậy.
"A Xúc, sao thế?" Ninh Ngộ Châu xõa một đầu tóc đen, hai tay vịn chặt bả vai Văn Kiều, lo lắng hỏi.
Văn Kiều nháy mắt, lại nhìn về phía trần nhà, mới nói: "Hình như ta hoa mắt."
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Nhìn tư liệu lâu như vậy, có phải là tinh thần còn không có khôi phục?"
"Không có, đã khôi phục." Văn Kiều trừng lớn hai mắt, để hắn nhìn đôi mắt của mình, hiện tại rất có tinh thần.
Ninh Ngộ Châu tất nhiên tin nàng, hỏi thăm vừa rồi nàng thấy cái gì.
Văn Kiều nói cái bóng vừa nhìn thấy khi tỉnh lại cho hắn nghe: "Kỳ thật ta cũng thấy không rõ lắm, vật kia lóe lên một cái rồi biến mất, tựa như tia sáng mỏng manh, có thể là ta nhìn lầm."
Nói xong, nàng lại thò đầu nhìn bên ngoài giường, phát hiện ánh nắng hắt vào ngoài cửa sổ, màu vàng bắn vào từ bệ cửa sổ, sàn nhà phản xạ ánh nắng, trùng hợp chiếu trên trần nhà.
Văn Kiều lập tức trầm mặc, ngượng ngùng nói: "Đúng là ta hoa mắt."
Sau khi Ninh Ngộ Châu biết rõ ràng tình huống, có chút buồn cười.
Nơi này là Sơ Vân Phong, sát vách còn có một cao thủ cảnh giới Nguyên Hoàng tọa trấn, nếu có động tĩnh gì, nhất định không thể gạt được cảm giác của Thiết bà bà.

Cho dù không có Thiết bà bà, hắn cũng tự tin không có đồ vật gì có thể thăm dò bọn họ ở dưới mí mắt hắn.
Hai người dưỡng đủ tinh thần, liền rời giường, sau đó đi tìm Thiết bà bà.
Thiết bà bà vẫn luyện đan ở trong hiệu thuốc, Túc Mạch Lan thức sớm hơn bọn họ, lúc này đang hầu ở bên cạnh Thiết bà bà, nhìn bà ấy luyện đan.
Có lẽ Thiết bà bà không có thiên phú luyện đan, lúc bọn họ vừa tới, bà ấy lại luyện hỏng một lò linh đan, trong không khí tản ra một loại mùi khét.
Thiết bà bà thần sắc bình tĩnh đổ cặn thuốc đã biến thành màu đen ra ngoài, vỗ cặn thuốc dính trên tay, sau đó mới để bọn họ đến phòng nghỉ ngơi ở sát vách, bảo bọn hắn ngồi xuống uống trà.
"Không biết hai vị có tra được thứ các ngươi cần?" Thiết bà bà hàm súc hỏi.
Ninh Ngộ Châu chấp tay nói: "Túc Tinh cốc cất giữ phong phú, trợ giúp chúng ta rất nhiều, đa tạ hai vị đã khẳng khái."
Gò má hiện đầy nếp nhăn của Thiết bà bà lộ ra vẻ vui mừng: "Như thế rất tốt, không biết kế tiếp hai vị có tính toán gì không?"

Văn Kiều nghi ngờ nhìn bà ấy, cảm thấy Thiết bà bà dường như có tính toán gì đó, nếu không cũng sẽ không hỏi trực tiếp như thế.

Chẳng qua nàng vẫn không có lắm miệng nói cái gì, vẫn duy trì hình tượng lạnh lùng kiệm lời, loại chuyện nhân tình qua lại này, giao cho phu quân biết ăn nói nhà nàng đi xử lý tương đối tốt hơn.
Ninh Ngộ Châu cười cười: "Thực không dám giấu giếm, chúng ta tất nhiên là muốn về Thánh Vũ đại lục.

Đáng tiếc đường xá xa xôi, chỉ có thể tìm Truyền Tống trận liên thông giữa đại lục cùng đại lục, tương lai lại từ Truyền Tống trận trở về."
"Chuyện này cũng không dễ dàng." Thiết bà bà than nhẹ một tiếng.
Ninh Ngộ Châu không nói chuyện, cho dù không dễ dàng, bọn họ vẫn phải trở về.
"Hai vị dự định rời khỏi Túc Tinh đại lục?"
Ninh Ngộ Châu gật đầu, hiền lành lịch sự mà nói: "Chúng ta thu hoạch không ít tại Túc Tinh đại lục, đúng là nên rời đi rồi."
Không rời đi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục bị tứ đại gia tộc kia treo thưởng truy sát hay sao? Văn Kiều thầm nghĩ, đi thẳng một mạch là tốt nhất.
Thiết bà bà cụp mắt, nhìn đôi tay phủ kín vết đồi mồi của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Túc Mạch Lan hơi bất an khẽ gọi một tiếng: "Bà bà.."
Thiết bà bà dường như rốt cục hoàn hồn, bà ấy nhìn Túc Mạch Lan một chút, dùng ánh mắt ngăn lại nàng, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, nghiêm mặt nói: "Không biết lúc hai vị rời đi, có thể mang theo Mạch Lan không?"
Nghe nói như thế, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều có mấy phần kinh ngạc, Túc Mạch Lan càng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Bà bà.."
Thiết bà bà không để ý tới nàng, bà ấy trầm giọng nói: "Các ngươi cũng nhìn thấy tình cảnh của tiểu chủ tử tại Túc Tinh đại lục, nếu như tiếp tục lưu lại Túc Tinh đại lục, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành con rối trong tay những người kia, cho đến khi nàng bị ép sinh hạ huyết mạch Túc gia, đến lúc đó.."
Đến lúc đó Túc Mạch Lan sẽ có kết cục gì, mọi người ở đây đều hiểu.
Thiết bà bà hơi nhắm mắt lại, dường như có chút không đành lòng.
Ninh Ngộ Châu chưa hề nói đồng ý, cũng không có nói không đồng ý, lấy lập trường của một người đứng xem nói: "Thiết bà bà, người tu luyện tu hành không dễ dàng, đi đại lục khác, không có sư môn gia tộc tương trợ, sẽ biến thành tán tu.

Tán tu sống như thế nào, chắc hẳn bà bà cũng biết."
Thiết bà bà cười khổ một tiếng: "Tán tu cũng tốt hơn mất mạng."
Hai mắt Túc Mạch Lan hơi ướt, suýt chút nữa lại nhịn không được khóc lên, vội vàng chớp mắt, nước mắt lập tức không còn nữa.
Thiết bà bà nói: "Hiện giờ Túc Tinh cốc coi như là an bình, hai vị có thể chờ ở đây thêm mấy ngày, đợi ta..

Rồi hãy rời đi."
"Bà bà!" Túc Mạch Lan khóc kêu một tiếng: "Bà bà, thân thể của người thật sự.."
Thiết bà bà thở dài, trìu mến nhìn nàng, cười nói: "Khóc cái gì? Người chắc chắn sẽ có sinh lão bệnh tử, ta sống nhiều năm như vậy, đã sống đủ rồi.

Về sau ta không thể lại đi cùng ngươi, Túc Tinh cốc cũng thể hộ ngươi, ngươi hãy đi đại lục khác đi, hãy sống cho tốt."
Nước mắt Túc Mạch Lan rốt cuộc rơi xuống, rơi lệ không ngừng.
Văn Kiều nhìn Thiết bà bà vừa thương cảm lại thoải mái, còn có Túc Mạch Lan bi thương rơi lệ, nhịn không được đưa tay chọc chọc eo Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu bắt lấy bàn tay đang tác quái bên hông kia, ho nhẹ một tiếng: "Thiết bà bà, kỳ thật ta có thể trị thương thế của ngươi."
Túc Mạch Lan đang khóc như mưa.
Thiết bà bà: "...".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện