Màu đen từng chút từng chút xâm nhiễm bầu trời, chấm nhỏ thoáng hiện từ phía chân trời, rất nhanh liền phủ kín màn trời màu đen.
Văn Kiều rốt cuộc đứng lên, tạm biệt đám Vân Thú kia, rời khỏi quảng trường.
Túc Tinh cốc vào đêm đặc biệt quạnh quẽ, chỉ có những vì sao đầy trời một đường đi theo, đưa nàng trở lại Sơ Vân Phong.
Văn Kiều đi tới hiệu thuốc tìm Ninh Ngộ Châu trước, chờ đến khi đi tới đó, phát hiện Ninh Ngộ Châu thế mà không ở đó, trên mặt nàng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, quay người trở về phòng nghỉ ở sát vách.
Ninh Ngộ Châu quả nhiên ở khách phòng.
Hắn ngồi trên giường cạnh cửa sổ, trên tay cầm một cái ngọc giản, đang lĩnh hội trận pháp trong ngọc giản.
Lúc Văn Kiều đẩy cửa đi vào, hắn ngẩng đầu nhìn tới, trên mặt lộ ra ý cười, ấm giọng nói: "A Xúc trở về."
Văn Kiều ừm một tiếng, liếc nhìn mặt của hắn, không quá quen thuộc gương mặt thuộc về "Từ Hạo Phi" này, nhưng bây giờ bọn họ ở trong Túc Tinh cốc, cũng không tiện dùng diện mạo thật của mình gặp người, chỉ có thể tạm thời quen thuộc.
"Ngày hôm nay đi đâu thế?" Ninh Ngộ Châu hỏi thăm, kéo nàng đến ngồi xuống bên cạnh.
Văn Kiều nói: "Tùy tiện đi dạo, tại sao chàng không ở hiệu thuốc?"
"Ở đó thời gian lâu rồi, hơi mệt chút, nghĩ trở về nghỉ ngơi một lát."
Nghe nói như thế, Văn Kiều lập tức nhìn hắn chằm chằm, lo lắng hỏi: "Có phải là luyện đan quá mệt mỏi? Nếu như thực sự quá khó, thì chậm lại một chút, chúng ta không vội."
Nàng tất nhiên tin tưởng năng lực của hắn, nhưng có đôi khi năng lực và tu vi cũng có liên hệ với nhau, ngộ tính cao đến đâu, nếu tu vi theo không kịp, cũng không có cách nào.
Mặc kệ là người tu luyện hay là luyện đan sư, đều là giống nhau.
Ninh Ngộ Châu bật cười: "Cũng không phải, chỉ là luyện một chút linh đan trị liệu nội thương cho Thiết bà bà, không tính là khó."
"Thế.."
"A Xúc đã lâu không có theo giúp ta." Ninh Ngộ Châu có chút phiền muộn nói: "Khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày nàng đều ra ngoài, thường xuyên không gặp được nàng, cũng không có ai giúp ta xử lý linh thảo linh dược."
Văn Kiều: "..."
Văn Kiều rốt cuộc kịp phản ứng, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nhưng cả trái tim lại nóng lên, lời nói lăn lộn tại đầu lưỡi, nhịn không được vùi đầu vào trong ngực hắn, ôm eo của hắn nói: "Vậy sáng mai ta đi cùng chàng."
Ninh Ngộ Châu khẽ vuốt lưng của nàng, cười nói tốt.
Hai người an tĩnh tựa vào nhau, mặc cho bóng đêm từng chút từng chút vây quanh bọn họ.
Bóng đêm ồn ào náo động, sao trời lấp lóe, gió núi thổi đến, thế giới trở nên yên tĩnh mà ôn hòa.
Ngày hôm sau, Văn Kiều thực hiện lời hứa của nàng, đi theo Ninh Ngộ Châu cùng nhau đến hiệu thuốc, giúp hắn xử lý tốt linh thảo và linh dược cần thiết, sau đó ngồi xổm ở một bên, nhìn hắn luyện đan.
Ninh Ngộ Châu luyện đan tốc độ cực nhanh, mỗi một lần bóp đan quyết, đều vô cùng nhịp nhàng, hết đạo đan quyết này đến đạo đan quyết khác đánh vào đan lô, trong lò đan rất nhanh liền bay ra mùi thuốc.
Nhìn hắn luyện đan, như là thưởng thức một trận thịnh yến thị giác.
Tu luyện có trăm thuật, dù thế nhân xem trăm thuật này là tiểu đạo, nhưng khi tiểu đạo tu luyện tới cực hạn, cũng có thể dùng đường này nhập đạo.
Đạo của Ninh Ngộ Châu, chính là con đường trăm thuật này.
Một ngón tay thanh tú đột nhiên điểm vào mi tâm của nàng.
Văn Kiều lấy lại tinh thần, phát hiện một lò đan đã luyện thành, lúc này nam nhân luyện đan một tay điểm mi tâm của nàng, một đôi mắt ướŧ áŧ mỉm cười mà nhìn xem nàng.
Mặc dù dung mạo thay đổi, nhưng đôi mắt và thần vận thuộc về Ninh Ngộ Châu lại không thay đổi.
"A Xúc, phát ngốc gì thế?" Ninh Ngộ Châu cười hỏi.
Văn Kiều ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Ta nhìn chàng luyện đan, cảm thấy rất có cảm giác.."
"Cảm giác?" Ninh Ngộ Châu thần sắc có chút cổ quái nhìn nàng.
Văn Kiều một mặt chính trực, hoàn toàn không biết mình làm cho người ta hiểu sai, thành thật nói: "Đúng vậy, chàng đánh ra mỗi một đạo đan quyết đều có chút vận luật, nhìn giống như đều có chút xúc động."
Ninh Ngộ Châu: "..
Thì ra là như vậy."
Văn Kiều một mặt không hiểu nhìn hắn, không phải như vậy thì như thế nào?
Ninh Ngộ Châu lại bật cười, mới nói: "Ba ngàn thế giới, đều có đạo, cho dù tiểu đạo, tiểu đạo cũng có thể thành đại đạo! Không nên xem thường bất cứ tiểu đạo nào, nhưng cũng không cần đánh giá bọn nó cao quá mức, lấy tâm bình tĩnh đối đãi là đủ.
Nàng thích gì, nàng liền đi học, nhưng cũng không nên ham hố, để tránh nhai không nát ngược lại lầm bản tâm."
Một lời nói khiến Văn Kiều như có điều suy nghĩ, hiểu ra, nhịn không được hỏi hắn: "Vậy phu quân chàng thì sao? Chàng xem như tham thì thâm sao?" Vị này thế nhưng là đan phù khí trận đều có đọc lướt qua, còn có những tiểu đạo khác, nhìn hắn có vẻ như đều cảm thấy hứng thú, giống như không thứ có hắn không biết.
"Ta?" Ninh Ngộ Châu lại cười một tiếng, mặc dù cười đến cực kì ôn nhu hòa khí, mơ hồ lại lộ ra mấy phần cao ngạo không nói nên lời: "Ta cùng những người phàm tục kia tất nhiên là khác biệt."
Văn Kiều nhìn hắn, lập tức có một loại cảm giác mình cũng là một người phàm bị hắn nhìn bằng nửa con mắt.
"Nàng không cần lo lắng cho ta, ta tâm lý nắm chắc, sẽ không làm chuyện bản thân làm không được."
Văn Kiều ngẫm nghĩ, cảm thấy hắn nói rất đúng, hắn xưa nay sẽ không làm chuyện không có nắm chắc, nếu làm không được, cũng sẽ nói rõ ràng, sẽ không mạo xưng là trang hảo hán.
Văn Kiều ở trong hiệu thuốc bồi Ninh Ngộ Châu một ngày, sau đó lại chạy không thấy bóng dáng.
Ninh Ngộ Châu: "..."
Liên tục mấy ngày đều thấy nàng chạy ra ngoài, mỗi lần Ninh Ngộ Châu luyện xong đan, sau khi quay đầu nhìn thấy sau lưng rỗng tuếch, lại nhịn không được nâng trán, trầm thấp cười một tiếng.
Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.
Chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, hắn đã quen với việc có nàng làm bạn, không có cách nào tưởng tượng những ngày tháng không có nàng bên cạnh, hắn vượt qua như thế nào.
Những ký ức kia đã mơ hồ, đã nghĩ không ra nữa.
Vốn cho là mình theo nàng, nhưng lại không ngờ hóa ra là nàng chủ động lưu lại cùng hắn.
** *
Thật ra Văn Kiều không có đi đâu, mà là mang theo Vân Thú ngồi chờ bên cạnh quảng trường.
Nàng nhớ những lời Vân Thú nói hôm đó, muốn biết đến cùng là ai trộm trái cây nàng cho Vân Thú, cho nên mấy ngày nay một mực canh giữ ở gần quảng trường, dùng rất nhiều biện pháp để thử nghiệm, thậm chí để Vân Thú ngậm trái cây đi xung quanh quảng trường.
Đáng tiếc vẫn không có tra ra cái gì.
Vân Thú sẽ không nói dối, chẳng lẽ là vật kia sợ bị nàng phát hiện, cho nên không ra ngoài sao?
"Chi chi chi!"
Vân Thú hướng về phía nàng kêu chi chi, lại bắt đầu ngậm lấy váy nàng, đòi nàng cho linh quả.
Văn Kiều lấy ra mấy viên linh đan đưa cho chúng nó, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại lấy ra một bình linh đan, đổ linh đan trong bình ra ngoài.
Đám Vân Thú ngửi được mùi linh đan, mấy ngụm liền nuốt linh quả vào, sau đó mắt nhìn chằm chằm linh đan trong tay nàng kêu lên chi chi, cặp mắt đậu đen ngập nước kia, giống như một đứa trẻ không rành thế sự.
"Chúng ta chơi đùa đi, ai chạy nhanh thì linh đan chính là của người đó." Văn Kiều nói với đám bông trắng này.
Đám bông trắng kêu chi chi, sau khi Văn Kiều ném linh đan ra ngoài, bốn cái chân ngắn bỗng nhiên lao ra, giống mấy viên kẹo bông chạy nhanh, lao về phía linh đan ở phía trước.
Văn Kiều ngồi xổm ở nơi đó, hứng thú nhìn xem nhóm bông trắng truy đuổi linh đan.
Một viên, hai viên, ba viên..
Nàng thầm đếm linh đan mình rải ra, đột nhiên nhìn thấy một viên linh đan trống rỗng biến mất.
Bỗng nhiên đứng lên, Văn Kiều bay vút qua chỗ linh đan biến mất, lại vồ hụt, suýt chút đụng đầu vào trụ đá ở phía trước.
"Chi chi chi?"
Đám Vân Thú nghi ngờ nhìn nàng, không rõ nàng đang làm cái gì.
Văn Kiều nghi ngờ đi lòng vòng quanh chỗ linh đan biến mất, lại gõ gõ đập đập ở chung quanh, vững tin nơi này không có khe hở không gian, cũng không có pháp bảo không gian, trên mặt đất dưới mặt đất, đều không có chỗ ẩn thân, trong không khí cũng không có xuất hiện bất kỳ dao động không gian nào.
"Thật là kỳ quái.."
Văn Kiều thì thầm trong miệng, lại lấy ra một nắm linh đan, ném nó ra ngoài.
Nhóm bông trắng hưng phấn tiến về phía linh đan, sau đó vồ hụt, lập tức trợn tròn mắt.
Linh đan của bọn chúng đâu?
Có thể là vừa rồi đã lộ tẩy ở trước mặt Văn Kiều, lúc này tên trộm linh quả linh đan cũng không che giấu nữa, thế mà quang minh chính đại nuốt trọn số linh đan Văn Kiều rải ra, không có lưu cho đám Vân Thú kia, nói rõ đang bắt nạt chúng nó.
Linh đan ở trong mắt Văn Kiều, tựa như là biến mất trong không khí.
Văn Kiều sờ cằm, một lần nữa tung ra một nắm linh đan, linh đan vẫn như cũ trống rỗng biến mất.
Kế tiếp nàng lại tung ra một nắm linh quả, linh quả cũng trống rỗng mất tích.
Rất tốt, tên trộm này đến quang minh chính đại, đã không che giấu nữa, một viên cũng không lưu cho đám Vân Thú đáng thương kia.
Sau khi Văn Kiều vung xong hai loại, nàng nghĩ một lát, lấy ra một đoạn cây mía biển ném qua, cây mía biển cũng mất tích, chẳng qua rất nhanh lại bộp một tiếng xuất hiện, rơi trên mặt đất.
Văn Kiều nhặt lên cây mía biển, tiếp tục làm tán tài đồng tử.
Nàng ném toàn bộ đồ vật trên người mình, có trống rỗng biến mất, có không có biến mất, có bị trả lại nguyên vẹn, mà đồ vật bị trả về, hầu hết đều là không thể ăn..
Ngay lúc nàng sắp tổng kết ra quy luật, phù lục bị ném ra đột nhiên bị một bàn tay bắt lấy.
"Văn sư muội thật có nhã thú." Uông sư huynh nhìn thoáng qua phù lục trong tay, sau đó trừng