Cái gì gọi là thay đổi rất nhanh, chính là đây.
Trên mi mắt Túc Mạch Lan còn mang theo nước mắt, mơ hồ có mấy phần điềm đạm đáng yêu đặc biệt thuộc về nàng, nhưng vẻ ngốc ngếch trên mặt kia, có cảm giác vẫn rất vui vẻ.
Thiết bà bà lại có chút chần chờ, nếu như bà ấy nhớ không lầm, lúc trước tiểu chủ tử nói vị Ninh công tử này là đan sư cấp địa thì phải?
Năm đó, khi Thiết bà bà bị thương, mặt ngoài tứ đại gia tộc làm rất đầy đủ, đặc biệt xin đan sư cấp thiên tới trị liệu cho bà ấy, nhưng những đan sư cấp thiên đó lại không có biện pháp gì đối với thương thế của bà ấy.
Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng đan sư cấp thiên nhận được ám hiệu của tứ đại gia tộc, không nghĩ chữa khỏi cho bà ấy.
Về sau Thiết bà bà cũng từng bí mật mời đan sư mình quen biết tới, đều không ngoại lệ cũng là không có biện pháp.
Cũng bởi vì biết thương thế của bà ấy, thọ nguyên không nhiều, cho nên năm đó những người kia mới không có đặc biệt trừ bỏ bà ấy, lưu bà ấy sống tạm đến nay.
Dù sao là một bà già sớm muộn gì cũng chết, căn bản không cần hao tâm tổn trí làm cái gì.
Nghĩ tới đây, trên mặt Thiết bà bà lộ ra vẻ châm chọc.
Túc Mạch Lan vừa mừng vừa sợ: "Ninh công tử, Giải Độc đan cũng có thể giải độc trên thân bà bà sao?"
"Giải Độc đan không được." Ninh Ngộ Châu nói, thấy vẻ mặt hai người ảm đạm xuống, còn nói thêm: "Ta cần luyện loại linh đan khác."
Trong lòng Thiết bà bà khẽ nhúc nhích, muốn hỏi gì đó, đến cùng không hỏi ra, chỉ nói: "Vậy đành làm phiền Ninh công tử."
Người tu luyện đều không muốn cho người ngoài biết bí mật và bảo vật của mình, hai người này có thể từ đại lục khác đi vào Túc Tinh đại lục, từ chỗ sâu trong sa mạc Hắc Phong đi tới, có thể thấy được chỗ lợi hại của bọn họ, suy đến cùng để làm gì?
Túc Mạch Lan cực kì cảm kích, dưới sự vui mừng quá đỗi, có chút luống cuống nói: "Đa tạ các ngươi, ta thật sự không biết nên cảm tạ các ngươi như thế nào.."
Ninh Ngộ Châu đưa tay ngăn nàng, thần sắc nhàn nhạt: "Túc cô nương không cần như thế, có thể được xem phòng bảo tàng của Túc gia các ngươi, đối với chúng ta mà nói đã là thù lao cực lớn."
Cứu Thiết bà bà chỉ là tiện tay mà thôi, Ninh Ngộ Châu xưa nay luôn chú ý giao dịch công bằng, huống chi đạt được phần hải đồ kia, đã là bọn họ chiếm tiện nghi.
Mặc dù là như thế, nhưng Thiết bà bà lại không phải người thích thiếu nợ người khác, ở trong mắt bà ấy, hai người Ninh Ngộ Châu đối với Túc Mạch Lan quả thực trợ giúp rất nhiều.
Bà ấy trầm ngâm một lát, bảo Túc Mạch Lan đến phòng bảo tàng của Túc Tinh cốc, lấy một ít đồ vật Túc Tinh cốc cất giữ cho bọn họ.
"Đây đều là vật liệu luyện chế trận bàn và bày trận, tin rằng hai vị rất cần bọn chúng."
Trong lòng Ninh Ngộ Châu khẽ nhúc nhích, đến cùng không có từ chối: "Đa tạ."
Kế tiếp, Ninh Ngộ Châu kiểm tra thân thể cho Thiết bà bà.
"Chất độc trên người của ngươi đã trúng rất lâu, với tình huống thân thể bây giờ của ngươi, nếu trực tiếp trừ độc, chỉ sợ không chịu nổi, thậm chí sẽ tổn hại đạo cơ của ngươi, ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này.
Trước hết phải dưỡng tốt vết thương trên người, đến lúc đó lại giải độc."
Thân thể Thiết bà bà sẽ suy bại lợi hại như thế, cũng là bởi vì bị Vạn trưởng lão đánh một kích trước khi chết gây thương tích khi bà ấy ám sát Vạn trưởng lão vào nửa năm trước, dẫn đến chất độc đã áp chế cũng cùng phát tác.
Thương thế kia dưỡng nửa năm, cũng không thấy khởi sắc gì, Thiết bà bà cũng là lòng dạ biết rõ.
Ninh Ngộ Châu lấy ra một bình linh đan đưa cho bà ấy: "Mỗi ngày một viên linh đan, ngươi dùng nó trước, dưỡng tốt vết thương trên người lại nói."
Dặn dò Thiết bà bà một số điều cần thiết phải chú ý, sau đó Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều liền rời khỏi Sơ Vân Phong, dự định đến linh điền trong Túc Tinh cốc nhìn xem có linh thảo gì không.
Nếu muốn trị liệu cho Thiết bà bà, tất nhiên là bọn họ cung cấp linh thảo và linh dược, đây là nhận thức chung trong giới tu luyện.
Mặc dù Túc Tinh cốc xuống dốc, nhưng bởi vì ở trong hẻm núi hồi lâu, linh thảo trồng trong cốc vẫn còn có chút giá trị.
Thiết bà bà để Túc Mạch Lan dẫn đường cho bọn họ.
Túc Tinh cốc cũng không ít linh điền, trừ linh điền gần lối vào cốc, một số linh thảo tương đối trân quý đều được trồng trên đỉnh núi ngàn mây.
Trên đường, ba người gặp được vài đệ tử Túc Tinh cốc, nghe nói bọn họ phụng lệnh Thiết bà bà đến linh điền hái linh thảo, đều không dám trì hoãn bọn họ.
Thẳng đến chung quanh không còn ai, Túc Mạch Lan mới nhỏ giọng hỏi: "Ninh công tử, vết thương trên người bà bà bao lâu thì có thể tốt?"
"Phải xem tình huống khôi phục thương thế của bà ấy." Ninh Ngộ Châu không nhanh không chậm nói: "Chỉ cần vết thương trên người Thiết bà bà khôi phục được không sai biệt lắm, liền có thể giải độc, thời gian này sẽ không quá dài."
Túc Mạch Lan lập tức yên tâm.
Linh điền ở gần lối vào cốc Văn Kiều lẻn vào ngày đó, hai người đã nhìn qua, đều là một chút linh thảo cấp thấp, trong không gian đều có trồng, cũng không cần.
Khi ba người đi ngang qua chỗ gần lối vào, không khỏi ngừng chân.
Cách lối vào Túc Tinh cốc không xa có một bãi đất trống bằng phẳng, nơi này có một quảng trường rất lớn được lát bằng đá lưu ly vân văn thô to, nghe nói trước khi Túc Tinh cốc xảy ra chuyện, mỗi ngày đệ tử trong cốc đều đến đây luyện kiếm, động tác đều nhịp kia, đặc biệt có khí thế.
Trên quảng trường có mười tám cây cột đá thô to đang đứng.
Những cột đá này không biết là dùng tài liệu gì rèn đúc, từng chiếc có thạch anh xám, tạo hình vụng về, mỗi một cây cột đá cần hai người vây quanh, cột đá giống như bị người tùy ý cắt chém ra hình dạng, đường cong thô kệch chưa rèn luyện qua, mang theo một loại thú vị khó tả.
"Những cây cột kia là cái gì?" Văn Kiều hỏi thăm.
Túc Mạch Lan lắc đầu: "Ta cũng không biết, nghe bà bà nói, năm đó khi Túc Tinh cốc xây cốc, liền dựng lên mười tám cây cột ở đây, nghe nói đây là nền tảng của Túc Tinh cốc, không được tổn hại."
Túc Tinh cốc xây cốc ở đây từ thời kỳ thượng cổ, qua nhiều năm như vậy, trải qua không ít mưa gió, nhưng mười tám cây cột này vẫn trung thực trầm mặc đóng ở đây, không hề bị mưa gió ngăn ảnh hưởng.
Nguyên nhân lớn nhất là bởi vì vật liệu luyện đúc mười tám cây cột này vô cùng cứng rắn, linh khí bình thường khó mà hủy hoại bọn nó, dần dà, đám người cũng không có coi nó ra gì.
Văn Kiều tò mò, Túc Mạch Lan liền mang bọn họ tới.
Mười tám cây cột đá đứng ở thế vây quanh, ba người đi vào trong đó, phát hiện cột đá này cực cao, khi nhìn ở gần, bên trên cột đá này vẫn còn có vài vết nứt, trải qua mưa gió, tràn ngập dấu vết tháng năm, nhìn có chút cổ xưa.
Văn Kiều đi lòng vòng, phát hiện trên mỗi cây cột đá đều có vết nứt, nhịn không được hỏi: "Túc cô nương, những vết nứt này từ đâu đến? Nó sẽ vỡ ra sao?"
Túc Mạch Lan vẫn lắc đầu: "Nghe nói vết nứt này đã tồn tại rất lâu rồi, vẫn không thấy chúng nó có vấn đề gì, chắc là sẽ không vỡ ra."
Có lẽ là vật liệu của những cột đá này quả thực cứng rắn, cho dù xuất hiện vết nứt, cũng không ảnh hưởng bọn nó, đối với đệ tử Túc Tinh cốc mà nói, chỉ cần nó không vỡ ra đổ sụp là được.
Đương nhiên, hiện tại Túc Tinh cốc cũng chỉ còn trên danh nghĩa, coi như mười tám cây cột đá này cuối cùng sụp đổ, cũng sẽ không có người để ý.
Sau khi ba người nhìn xong, liền rời khỏi quảng trường.
Túc Mạch Lan dẫn bọn họ đến linh điền ở đỉnh núi gần đó.
Linh điền cần người quản lý, đặc biệt là những linh thảo quý hiếm kia, không thể rời khỏi sự chăm sóc tỉ mỉ của người tu luyện, vì vậy trong linh điền đều có đệ tử trông coi.
Túc Mạch Lan lấy ra lệnh bài Thiết bà bà cho nàng, sau khi nhìn thấy lệnh bài, đệ tử thủ linh điền không dám cản bọn họ, mở ra cấm chế xung quanh linh điền để bọn họ đi vào.
Từng khối linh điền chỉnh chỉnh tề tề hiện ra trước mắt, trong linh điền mơ hồ có mây mù bồi hồi quấn quanh, lộ ra từng tia từng tia linh tính.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nhìn xong, liền biết đây là mây mù của Túc Tinh cốc, mây mù này đã ngưng thực ở trước mắt, thậm chí mang theo một chút lực lượng kỳ lạ.
Không kịp cẩn thận cảm nhận, mây mù kia liền nhẹ nhàng lướt qua.
Sau khi Túc Mạch Lan đuổi đệ tử thủ linh điền đi, nói ra: "Túc Tinh cốc vốn là một thung lũng mây mù, nghe nói mây mù trong cốc có thể tẩm bổ vạn vật, mặc kệ là người tu luyện hay là yêu thú linh thực, nếu may mắn hấp thu được, đều sẽ có lợi."
Đáng tiếc mây mù đến vô ảnh, đi vô tung, ngẫu nhiên mới có thể chiếu cố sinh linh trong Túc Tinh cốc, muốn có được quà tặng của nó, là việc hết sức khó khăn.
Túc Tinh cốc cũng chưa từng cố bắt giữ những mây mù này, mặc cho nó tự do tới lui, mở linh điền ở trên đỉnh núi, cũng là nghĩ khiến linh thảo trân quý này có thể được mây mù tẩm bổ.
Văn Kiều vô cùng cảm thấy hứng thú đối với linh điền trên đỉnh núi, Túc Mạch Lan thấy thế, cũng không vội đào linh thảo, dẫn bọn họ chậm rãi đi dạo.
Dáng dấp và chất lượng linh thảo ở đây đều không tệ, trong lòng Văn Kiều vui vẻ, suýt chút không nhịn được muốn biến thành yêu thể, cắm rễ ở đây để giao lưu tình cảm với những linh thảo này.
Ba người đi dạo một vòng trong linh điền, Ninh Ngộ Châu không khách khí đào sạch những linh thảo cần dùng đến.
Chờ hắn đào xong, Túc Mạch