Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 278


trước sau



Edit: Jess93
Sắc mặt các cao thủ của bát đại môn phái trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi.
Trông thấy đám người tu luyện kia vẫn không biết hối cải, lộ ra vẻ mặt tham lam, chưởng môn Chân Vũ phái rốt cuộc nhịn không được quát to một tiếng: "Các ngươi chớ có quên, bây giờ tình huống ở Túc Tinh cốc là như thế nào! Thay vì nghĩ đến Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ không biết ở đâu kia, không bằng suy nghĩ nên làm sao để giải quyết khốn cục trước mắt."
"Hà chưởng môn nói rất phải." Chưởng môn Hợp Tâm môn phụ họa, hai mắt của ông ấy như thanh kiếm sắc bén, đảo qua bọn người tham lam này: "Nếu như mặc kệ không quan tâm, chỉ sợ ma khí ở đây sẽ khuếch tán ra xung quanh, Túc Tinh đại lục sớm muộn sẽ biến thành một cái động ma, tương lai còn có chỗ cho chúng ta sinh tồn sao?"
"Đúng thế."
Chưởng môn bát đại môn phái dồn dập lên tiếng, bọn họ trầm mặt, ánh mắt như có như không lướt qua ba người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế kia.
Mặc dù hiện giờ bát đại môn phái quả thật không mạnh bằng tứ đại gia tộc, nhưng vốn liếng cũng không kém, so với tứ đại gia tộc, thời gian môn phái bọn họ thành lập ở Túc Tinh đại lục lâu hơn, đã từng là dê đầu đàn tại Túc Tinh đại lục, nếu thật sự đối đầu với tứ đại gia tộc, bọn họ cũng không thua kém.
Chỉ là bọn hắn cũng không nguyện ý tạo thành hy sinh không cần thiết, mới có thể nhún nhường hết lần này đến lần khác.
Lão tổ Thân gia và Dịch gia đều trầm mặc.
Thương Dương Ma Tôn nói: "Đây chẳng phải rất tốt sao? Ma khí càng có lợi cho ma tu chúng ta tu luyện, nếu Túc Tinh đại lục biến thành một nơi ma khí tung hoành, ma tu chúng ta sẽ càng vui vẻ hơn."
Bộ dáng việc không liên quan đến mình kia của ông ta suýt chút nữa khiến cho một số người tu luyện lòng còn có chính nghĩa nhịn không được động thủ.
Mặc dù người tham lam nhiều, nhưng người tu luyện lòng mang an nguy của đại lục cũng không ít, bọn họ hộ tống người bát đại môn phái cùng nhau tới đây, nhìn thấy Túc Tinh cốc biến thành dạng này, làm sao có thể không lo lắng? Nhưng hết lần này tới lần khác Túc Tinh cốc sẽ biến thành như thế, lại là do Thương Dương Ma Tôn liên hợp với người của tứ đại gia tộc cùng nhau tạo thành, khiến cho bọn hắn muốn đòi lại công bằng cũng không dám.
Mặc dù Thương Dương Ma Tôn bị thương, nhưng tu vi của ông ta bày ra ở đó, vậy nên không có ai dám động thủ.
Các trưởng lão của bát đại môn phái không để ý tới ông ta, mà là nhìn về phía lão tổ hai nhà Thân Dịch, nghiêm túc nói: "Hai vị tiền bối, không biết các ngươi có suy nghĩ gì không?"
Hai người cảnh giới Nguyên Đế của hai nhà Thân Dịch nhìn nhau cười khổ, bọn họ có thể có suy nghĩ gì?
Bây giờ bọn họ tất nhiên là hối hận không thôi, nhưng việc đã đến nước này, hối hận đã không thể làm gì, chỉ có thể nghĩ biện pháp cứu vãn.

Bọn họ không phải Thương Dương Ma Tôn, cảm giác được trên đời này cái gì cũng có thể lợi dụng, cho dù đại lục hủy hoại, đổi một cái đại lục khác là được.
Bên trong Túc Tinh đại lục còn có gia tộc của bọn họ, con cháu đời sau của bọn họ, nhiều người như vậy, bọn họ làm sao có thể bỏ mặc được?
"Việc cấp bách nhất là phong ấn Túc Tinh cốc." Lão tổ Thân gia nói.

Nghe nói như thế, hầu hết người tu luyện ở đây không khỏi lộ ra vẻ cổ quái trên mặt.
Bọn họ đều nghĩ đến năm mươi năm trước, bởi vì ma tu công kích nên Tiêu thị muốn mang Túc Mạch Lan đi, lúc ấy khiến cho không ít đệ tử Tiêu thị tử vong, tứ đại gia tộc liên hợp các thế lực phụ thuộc bọn họ đề xuất ý kiến, vì cắt đứt khả năng Túc Mạch Lan rơi vào trong tay ma tu, tốt nhất nên phong ấn Túc Tinh cốc, lưu đày Túc Mạch Lan tới cấm địa.
Về sau việc này không giải quyết được gì, nào biết được bây giờ lại bị nhắc đến, vả lại tình huống đã hoàn toàn khác biệt.
Lúc ấy bọn họ là muốn khống chế Túc Tinh cốc, để tiện cho việc bí mật tìm ra Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, kết quả chuyện này không được thông qua, mới để cho Túc Mạch Lan lợi dụng thái độ hai nhà Tiêu Thân, mở ra đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc, bảo trụ Túc Tinh cốc.
Hiện tại, dù cho bọn hắn không nghĩ bảo trụ Túc Tinh cốc, cũng chỉ có thể kiên trì làm.
"Tình hình bây giờ, làm sao phong ấn?" Chưởng môn Chân Vũ phái hỏi thăm.
Lão tổ Thân gia nói: "Đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc đã phá, chỉ có thể để Tiêu gia bày ra đại trận phong ấn."
Tiêu gia đã từng bởi vì có một thiên tài Trận pháp sư mà quật khởi, hầu hết đệ tử Tiêu gia đều tu tập trận pháp, đối với trận pháp có chút tinh thông, trong gia tộc còn có một số bảo vật trận pháp do thiên tài Trận pháp sư năm đó lưu lại, để Tiêu gia ra tay là tốt nhất.
Lão tổ Dịch gia nói: "Đúng là như thế, kỹ năng bày trận pháp của Tiêu lão đệ không tầm thường, nếu hắn ta không có ngoài ý muốn vẫn lạc trong động ma.." Nói xong lời cuối cùng, không khỏi có chút đáng tiếc.
Sau khi đám người nghe xong đều cảm thấy có lý, chỉ có trên mặt đệ tử Tiêu thị lộ ra vẻ sợ hãi.

Đặc biệt là Tiêu Hiền Khải, làm tộc trưởng Tiêu thị, sao ông ta có thể không biết tình huống Tiêu gia? Tiêu gia vừa tổn thất một lão tổ cảnh giới Nguyên Đế, hai nhà Thân Dịch liền trắng trợn bắt nạt Tiêu gia..
Tiêu Hiền Khải nhịn không được dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Thương Dương Ma Tôn.
Thương Dương Ma Tôn làm như không thấy, tỏ rõ vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Những người khác thấy thế, nỗi lòng vừa nhấc lên lại yên lặng buông ra, tất cả bọn họ đều biết quan hệ giữa Thương Dương Ma Tôn và Tiêu thị, huyết thống là không có cách nào đoạn tuyệt, chỉ cần trong cơ thể Thương Dương Ma Tôn còn chảy dòng máu của Tiêu thị một ngày, nhân quả giữa ông ta và Tiêu thị sẽ không thể cắt đứt, ngộ nhỡ ông ta tâm huyết dâng trào, quyết định giúp Tiêu gia thì sao?
Trước mặt lợi ích, hai đạo chính ma kỳ thật không có gì khác biệt.
Lão tổ Thân gia đột nhiên nói: "Thương Dương Ma Tôn, ngươi đừng tưởng rằng ma khí ở đây khuếch tán thì sẽ có lợi đối với ma tu các ngươi! Chúng ta đều xâm nhập vào động ma Thiên ma, cũng từng giao thủ với ma đầu trong động ma, chẳng lẽ ngươi cho rằng ma tu thật sự có thể mượn ma khí này tu luyện ư? Ma tu các ngươi nói cho cùng vẫn là nhân tu, cũng không phải những ma tộc chính thống kia."
Sắc mặt Thương Dương Ma Tôn trong nháy mắt lạnh lẽo, âm trầm nhìn chằm chằm vào lão tổ Thân gia.
Ma tu xác thực không phải ma tộc, ma khí ở đây quá đáng sợ, ma tu căn bản không có cách dùng để tu luyện, đối với ma tu cũng không có ích lợi gì.
Những lời vừa rồi của Thương Dương Ma Tôn có khả năng lừa gạt một số người tu luyện dưới cảnh giới Nguyên Đế, nhưng lại không có cách nào lừa gạt lão tổ hai nhà Thân Dịch, bọn họ tự mình đi qua động ma, tất nhiên biết uy lực của ma khí trong động ma này, ngay cả ma tu đều không chịu nổi.
Lão tổ Thân gia nói ra lời này, chẳng qua là muốn ép ông ta ra tay cùng nhau phong ấn Túc Tinh cốc.
Thương Dương Ma Tôn dù mưu phản Tiêu gia, nhưng đến cùng đã từng là đệ tử xuất sắc nhất Tiêu thị, một tay trận pháp học được vô cùng tốt, nếu có thể khiến ông ta thay thế lão tổ Tiêu gia đã chết kia hỗ trợ bày trận, không thể tốt hơn.
Thương Dương Ma Tôn làm sao có thể không biết mưu kế của lão tổ Thân gia, thế nên mới tức giận như vậy.
Lão tổ Thân gia tiếp tục kích ông ta: "Năm đó diệt cả nhà Túc Tinh cốc, thế nhưng là đề nghị của ngươi, chúng ta chỉ là phối hợp với ngươi mà thôi."
Nghe nói như thế, người tu luyện ở đây lập tức xôn xao lên tiếng.
Thì ra trăm năm trước, cả tộc Túc gia bị diệt, không chỉ có ma tu tham dự, tứ đại gia tộc cũng âm thầm ra tay.
Chỉ đáng thương cho Túc gia, bọn họ nhiều đời lưu thủ tại Túc Tinh cốc, trấn áp động ma, lại rơi đến kết cục bực này, huyết mạch còn lại duy nhất, cũng bị tứ đại gia tộc khống chế, đến nay tung tích không rõ.
Túc Tinh cốc biến thành như vậy, bọn họ làm sao có thể không biết trong cốc tất nhiên đã không còn ai, cho dù có người cũng không sống nổi.

Tiêu gia nói Túc Mạch Lan trốn ở Túc Tinh cốc, ai biết có phải lúc trước Tiêu gia vì công kích Túc Tinh cốc mà tìm cớ hay không?
Lão tổ Thân gia trực tiếp làm rõ việc này, không chỉ có người tu luyện ở đây xôn xao lên tiếng, ngay cả người của bát đại môn phái cũng sắc mặt đại biến, trong đầu càng mắng không thôi.
Cuối cùng chân tướng rõ ràng, nhưng mà những người Túc gia chết oan năm đó đã không còn nữa.
Những người rốt cuộc biết được chân tướng giống như Tiêu Quân Hạo, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần mờ mịt cùng bi ai, đặc biệt là những người bởi vì tin vào lời đồn mà hãm hại Túc Mạch Lan, trong lòng đều áy náy vạn phần.
Trong đám người, Tiêu Mẫn Tâm gấp đến sắc mặt trắng bệch, nàng ta muốn nói chuyện không phải như vậy, nhưng ở trước mặt người tu luyện trong thiên hạ, lại nói không nên lời.
Nàng ta sốt ruột nhìn về phía Thân Nguyên Cẩn, lại phát hiện Thân Nguyên Cẩn luôn luôn che chở nàng ta lại ngơ ngác đứng ở đằng kia, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Trong miệng khô khốc, Tiêu Mẫn Tâm nhịn không được hoảng sợ, chỉ có một ý niệm trong đầu: Chẳng lẽ hắn hối hận rồi?
Hối hận vứt bỏ vị hôn thê Túc Mạch Lan, ngược lại yêu nàng ta? Hối hận hai người cùng nhau liên thủ tính toán Túc Mạch Lan? Hối hận năm đó không nên đối với Túc Mạch Lan như thế..
Ngay lúc lão tổ Thân gia hùng hổ dọa người, nghĩ bức Thương Dương Ma Tôn ra tay, đột nhiên từ bên trong Túc Tinh cốc truyền đến một tiếng hét giận dữ sắc nhọn, âm thanh chấn động bốn phía.
Tiếng hét kia từ bên trong Túc Tinh cốc truyền đến, một số người tu vi thấp thế mà không chịu nổi ngã trên mặt đất.
Đám người kinh hãi nhìn về phía Túc Tinh cốc, trực giác cảm thấy không tốt, giống như có thứ gì đó từ chỗ Túc Tinh cốc xuất hiện.
Chẳng mấy chốc, bọn họ liền biết đó là thứ gì.
Lúc một đám quái vật toàn thân tràn ngập ma khí màu đen bay nhanh về hướng bọn họ, đám người dồn dập tế ra vũ khí, chém gϊếŧ đám

quái vật chạy tới kia ở dưới kiếm.

Sau khi gϊếŧ chết đám quái vật kia, đám người tập trung nhìn lại, phát hiện đồ vật toàn thân tỏa ra ma khí kia, lại là người tu luyện.
Là những người tu luyện chết bên ngoài lối vào Túc Tinh cốc trước đó.
Lúc này toàn thân những người tu luyện kia tràn ngập ma khí, làn da cũng bị ma khí cải tạo thành màu đen, hai mắt đỏ tươi, như là một cái xác không hồn bị ma khí khống chế, chỉ biết một mực gϊếŧ chóc, căn bản không tính là người.
Mặc dù làn da của bọn hắn biến thành màu đen, toàn thân đều là ma khí, nhưng người của tứ đại gia tộc vẫn nhạy bén phát hiện những người tu luyện bị ma khí khống chế này là đệ tử gia tộc bọn họ.
Trong lòng của người tứ đại gia tộc đau khổ vạn phần, không nghĩ tới đệ tử gia tộc bọn họ thế mà chết thảm ở bên ngoài Túc Tinh cốc, sau khi chết còn bị ma khí cải tạo thành như vậy, thần hồn hủy diệt.
Trừ những người tu luyện đã chết kia, còn có một số ma thú, ma khí trên người chúng nó so với những người tu luyện kia càng dày đặc hơn, sức chiến đấu mạnh hơn, đều là bò ra từ trong động ma Thiên ma kia.
Ma đầu Thiên ma trong động ma kia dù thực lực cường đại, nhưng nó đến cùng bị Túc Tinh đồ trấn áp đã lâu, lực lượng bị suy yếu không ít.

Bây giờ Túc Tinh đồ rời đi, động ma tái hiện trên Túc Tinh đại lục, ma đầu kia lại bởi vì lực lượng chưa tích tụ đầy đủ nên không có cách nào rời khỏi động ma, chỉ có thể phái ra vô số ma thú, lấy ma thú làm ác, công kích bọn người tu luyện này.
Gϊếŧ sạch bọn hắn!
Tiếng hét kia hướng về bốn phía truyền đạt sát ý thấu xương, muốn tàn sát toàn bộ sinh linh trên đại lục trấn áp nó.
Ma thú nhận được mệnh lệnh điên cuồng chạy về phía đám người tu luyện kia, liều chết gϊếŧ chóc.
** *
Từ Phệ Huyết lâm trở về trấn Thiên Long, Văn Kiều và Túc Mạch Lan đều tinh ý phát hiện bọn họ rất ít gặp được người tu luyện trên đường.
"Xem ra những người kia đều tiến đến Túc Tinh cốc." Túc Mạch Lan nói, trong mắt lộ ra mấy phần lo lắng.
Túc Tinh ghé trên bờ vai Văn Kiều, thỉnh thoảng nhìn về hướng Túc Tinh cốc, cũng không yên lòng.
Bọn họ mới trở về từ Phệ Huyết lâm bên kia, trên đường không gặp được bao nhiêu người, cũng không biết tình huống Túc Tinh cốc bên kia như thế nào.

Mặc kệ là Túc Tinh hay là Túc Mạch Lan, kỳ thật bọn họ đều không bỏ xuống Túc Tinh cốc được, nếu không phải bị người bức đến nỗi này, làm sao lại chọn đi một bước này?
Văn Kiều tự nhiên cũng nhìn thấy bộ dáng của một người một khí này, nàng nghĩ một lát, phi kiếm dưới chân đột nhiên dừng lại.
Bởi vì nàng dừng lại, Túc Mạch Lan cũng dừng lại, không hiểu sao nhìn xem nàng.
Văn Kiều nói: "Đã lo lắng, không bằng đi qua nhìn một chút."
Túc Mạch Lan giật nảy mình, Túc Tinh thì hai mắt sáng lên mà nhìn nàng.
Chẳng qua ngay sau đó, một người một khí đều từ bỏ ý niệm này: "Được rồi, chúng ta ra ngoài đã lâu, vẫn nên về trấn Thiên Long trước thôi, miễn cho Ninh công tử lo lắng."
So với những người khác, đương nhiên là phu quân nhà nàng quan trọng hơn.
Văn Kiều thấy một người một khí này đều cự tuyệt, thế là cũng không có miễn cưỡng, tiếp tục lên đường.
Điều này khiến Túc Tinh và Túc Mạch Lan lại có chút thất vọng, nếu như nàng lại khuyên thêm hai câu, nói không chừng bọn họ nhịn không được cám dỗ, thật sự sẽ đồng ý tới xem thử.

Hết lần này tới lần khác nàng cái gì cũng không nói..
Vài ngày sau, các nàng trở lại trấn Thiên Long.
Bầu không khí trong trấn Thiên Long so với lúc các nàng rời đi càng tiêu điều hơn, tiến vào trong trấn, ngoại trừ người phàm thì chỉ có người tu luyện cấp thấp, cấp cao nhất là cảnh giới Nguyên Mạch, ngay cả một người cảnh giới Nguyên Không cũng không có.
Ninh Ngộ Châu đang ở nhà trọ đợi các nàng, trông thấy hai người bình an vô sự, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ.
Văn Cổn Cổn thò đầu ra từ trong túi treo bên hông Văn Kiều, trông thấy Ninh Ngộ Châu, vội vàng bò qua ôm lấy bắp đùi của hắn cọ mấy lần, kêu lên ừm ừm ừm, biểu đạt nỗi nhớ với Ninh ca ca.
Một năm không gặp, nó rất nhớ linh đan và mỹ thực của Ninh ca ca.
Ninh Ngộ Châu cũng không thèm nhìn nó một chút, dời chân sang bên cạnh, tránh đi tiểu Thực Thiết thú lấy lòng, hỏi: "Không có việc gì chứ?"
"Không có, ngược lại là Túc Tinh cốc bên kia xảy ra vấn đề rồi." Văn Kiều nói, nhìn về phía Túc Mạch Lan và Túc Tinh.
Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu: "Việc này ta biết! Bây giờ cách thời gian gió đen bên trong sa mạc Hắc Phong thối lui còn nhiều ngày, không bằng chúng ta đi Túc Tinh cốc nhìn xem tình huống một chút."
Hai mắt Túc Tinh và Túc Mạch Lan cùng sáng lên nhìn hắn.
Văn Kiều không sao cả gật đầu, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: "Nơi đó nhất định có rất nhiều người của tứ đại gia tộc, Tiêu gia có thể lại dùng tinh huyết tìm được Túc cô nương hay không?"
Bọn họ đi qua như thế, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?
Sắc mặt Túc Mạch Lan cứng đờ, vẻ mặt trở nên ảm đạm.

"Chỉ sợ hiện giờ bọn họ không rảnh tìm người." Trên mặt Ninh Ngộ Châu lộ ra nụ cười ý vị không rõ: "Hiện giờ tình hình ở Túc Tinh cốc hẳn là không tốt cho lắm."
Túc Mạch Lan và Túc Tinh đều lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Biết Ninh Ngộ Châu chưa bao giờ nói nhảm, nếu hắn đã nói như vậy, thế thì không cần lo lắng tứ đại gia tộc tiếp tục giống như chó điên theo đuổi không bỏ.
Bọn họ trả phòng, đi về hướng Túc Tinh cốc.
Vài ngày sau, bọn họ đi tới phụ cận Túc Tinh cốc.
Còn chưa tới gần Túc Tinh cốc, bọn họ đã cảm giác được ma khí như có như không tràn ngập từ bên trong Túc Tinh cốc, ép tới mức người không thở nổi.

Ngoài ra, ma khí tràn ra từ trong động ma Thiên ma kia quả nhiên bắt đầu khuếch tán ra phía bên ngoài, dần dần thay thế linh khí bên trong Túc Tinh cốc.
Nhìn thấy linh thực chung quanh bị ma khí ăn mòn, khô héo mà chết, trong lòng Túc Mạch Lan trĩu nặng.
Sắc mặt Túc Tinh cũng có chút không tốt.
Grào -- grào grào --
Mấy tiếng gào thét cao thấp không đều truyền đến, kế tiếp liền thấy mấy con quái vật toàn thân tràn ngập ma khí từ phía Túc Tinh cốc chạy tới, khí thế hùng hổ gϊếŧ về hướng bọn họ.
"Là ma thú!" Sắc mặt Túc Mạch Lan khó coi nói.
Ninh Ngộ Châu nói khẽ: "Những ma thú này hẳn là ma thú cấp thấp nhất, Liệt Nhật cung chính là khắc tinh của bọn nó.

A Xúc, dùng Liệt Nhật cung bắn gϊếŧ chúng nó."
Lúc này Văn Kiều gọi ra Liệt Nhật cung, năm ngón tay vồ lấy, cầm ra một mũi tên, mũi tên bắn nhanh ra ngoài.
Một con ma thú ở phía trước bị linh tiễn bắn trúng, ma thú kia nổ tung, biến thành một vũng máu thịt.
Kế tiếp Văn Kiều lại dựng tên lên dây, một mũi tên một con ma thú, dồn dập bắn gϊếŧ chúng nó, mỗi một con ma thú bị bắn trúng, thân thể đều sẽ nổ tung, máu thịt văng tung tóe.
Vẻ mặt ngưng trọng của Túc Mạch Lan hơi dịu lại, không khỏi nhìn Ninh Ngộ Châu một chút, thầm nghĩ người này quả nhiên thần thông quảng đại, giống như không có chuyện gì hắn không biết.
Bắn gϊếŧ ma thú xong, ba người đi qua, nhìn xuống đống máu thịt những con ma thú kia lưu lại trên mặt đất.
Chỉ thấy trong máu thịt kia tán ra ma khí màu đen, ma khí này cũng không tan biến, mà là lưu lại ở bốn phía, tiếp tục ăn mòn linh khí ở gần đó.
Túc Mạch Lan nghĩ đến gì đó, sắc mặt biến hóa.
Ngay lúc bọn hắn quan sát ma thú, một đám người tu luyện bay tới.
Khi bọn hắn nhìn thấy thi thể ma thú trên đất, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vội hỏi: "Là các ngươi gϊếŧ những ma vật này?"
Ba người Ninh Ngộ Châu ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện hóa ra là Tiêu Quân Hạo và đệ tử Chân Vũ phái, Văn Kiều và Túc Mạch Lan kém chút không kiềm được biểu cảm trên mặt.
"Đúng thế." Ninh Ngộ Châu thản nhiên nói, hỏi thăm bọn họ: "Tại sao Túc Tinh cốc lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ không ai quản sao?"
Đệ tử Chân Vũ phái từ phi kiếm nhảy xuống, nghe thấy lời của hắn, không khỏi cười khổ một tiếng.
Tiêu Quân Hạo lạnh giọng nói: "Tứ đại gia tộc đang nghĩ biện pháp, ít ngày nữa sẽ bày phong ấn ở phụ cận, không cho ma khí ở đây tiếp tục khuếch tán ra bên ngoài."
"Phong ấn hữu dụng không?" Túc Mạch Lan nhịn không được hỏi.
Mặc dù nàng cực kỳ hận tứ đại gia tộc, nhưng cũng không hi vọng bởi vì động ma mà khiến Túc Tinh đại lục hủy diệt.

Thậm chí nàng có chút hối hận khi mang Túc Tinh đồ đi, nếu Túc Tinh đồ còn lưu lại Túc Tinh cốc, Túc Tinh cốc cũng sẽ không biến thành như vậy..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện