Edit: Jess93
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của đám người, Bùi Tê Vũ giải thích rất đơn giản: "Quan hệ giữa ta và Ma Thiên môn không phải giống như ngoại giới nghĩ, ta chỉ là vật chứa môn chủ Ma Thiên môn tuyển định."
Ma tu đều là hạng người ích kỷ, đã biết vận mệnh của mình, làm sao sẽ toàn tâm toàn ý vì Ma Thiên môn? Không cản trở đã tính là tốt.
Bùi Tê Vũ cười lạnh một tiếng, một mặt khinh thường.
Túc Mạch Lan nhíu mày, hỏi: "Vật chứa gì?"
"Môn chủ Ma Thiên môn mưu toan bồi dưỡng đế vương cổ, vẫn luôn âm thầm sàng chọn một thân thể có linh căn cực tốt để làm vật chứa đế vương cổ.
Người này mặc kệ là linh tu hay ma tu, đương nhiên ma tu là tốt nhất." Bùi Tê Vũ hời hợt nói.
Chân mày Túc Mạch Lan nhíu chặt hơn.
Ma môn am hiểu cổ độc, cổ độc bình thường đều luyện ra từ trong các loại cổ, hành vi của môn chủ Ma Thiên môn cũng không tính là kỳ quái.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, thiên tài Bùi Tê Vũ được Ma môn xem trọng, hóa ra chỉ là vật chứa dưỡng cổ Ma Thiên môn chọn trúng.
Cũng thật đáng buồn đáng tiếc.
Túc Mạch Lan cảm thấy, vận mệnh giữa bọn họ thật giống nhau, mặc kệ là ma môn hay là chính đạo, đều có tính toán ích kỷ của riêng mình, Bùi Tê Vũ sẽ mưu phản Ma Thiên môn ngược lại cũng bình thường.
Trong lúc nhất thời, Túc Mạch Lan cảm giác bọn họ đều là đồng mệnh tương liên, đối với Bùi Tê Vũ không khỏi nhiều hơn mấy phần cảm giác đồng cảm.
Phát hiện thần sắc trên mặt Túc Mạch Lan biến hóa, Văn Kiều nhìn nàng một cái lại nhìn xem Bùi Tê Vũ một cái, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác cổ quái.
Tại sao nàng lại cảm thấy Bùi Tê Vũ dường như là đặc biệt nói những lời này ngay trước mặt Túc Mạch Lan?
Chờ bọn họ rời đi, Văn Kiều nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, chàng cảm thấy lời vừa rồi của Bùi công tử là thật ư?"
"Một nửa đi."
"Một nửa?" Văn Kiều không hiểu.
Ninh Ngộ Châu liếc nhìn nàng một cái, cười nói: "Nàng quên ngày đó tại sa mạc Hắc Phong, chuyện Túc Mạch Lan đột nhiên chạy tới cứu hắn sao? Bởi vậy có thể thấy được, giữa bọn họ hẳn là có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó.
Chắc hẳn lúc tại phù đảo, Bùi Tê Vũ hẳn là cũng có thể cảm giác được Túc Mạch Lan ở trên đảo, chỉ là khi đó hắn cũng không xác định."
Một nửa diễn trò, một nửa cũng bởi vì Túc Mạch Lan, thế là thuận nước đẩy thuyền, để bọn họ thoát khỏi phù đảo.
Văn Kiều giật mình: "Đúng thế, rõ ràng cách xa như vậy, chúng ta đều không có phát hiện gì, nàng đột nhiên chạy đi, có thể thấy rõ giữa bọn họ quả thật có liên hệ nào đó, có thể để bọn họ cảm giác được sự tồn tại của đối phương."
Ninh Ngộ Châu vươn tay xoa đầu của nàng, cười nói: "Cho nên, nhược điểm của Bùi Tê Vũ, là Túc Mạch Lan không thể nghi ngờ."
"Vậy vừa rồi Bùi Tê Vũ cũng là cố ý nói những lời kia?"
"Đúng thế, Túc cô nương không phải đã thay đổi ấn tượng đối với hắn sao?"
Văn Kiều: "..."
Đúng là một ma tu tâm cơ!
Bớt chút thời gian, Văn Kiều đặc biệt đến hỏi Túc Mạch Lan: "Túc cô nương, giữa ngươi và Bùi công tử, có phải là có cảm ứng đặc biệt nào đó không?"
Túc Mạch Lan: "..."
Đối mặt đôi mắt tò mò của nàng, Túc Mạch Lan gian nan dời ánh mắt, hàm hồ nói: "Có là có.."
"Này, các ngươi làm sao thiết lập cảm ứng đặc biệt? Ngươi nói cho ta, ta và phu quân ta cũng thiết lập một chút?" Văn Kiều mừng rỡ hỏi.
Vừa đi tới Bùi Tê Vũ nghe nói như thế, thần sắc quỷ dị nhìn về phía hai người, sau đó như không có việc gì đi tới, chỉ là cước bộ thả cực chậm.
Túc Mạch Lan bị nàng hỏi đến đầu đầy mồ hôi, cuối cùng thực sự gánh không được, đành phải vứt vấn đề cho Bùi Tê Vũ: "Ta không biết, ngươi hỏi hắn, là hắn làm ra!"
Thế là Văn Kiều đến hỏi Bùi Tê Vũ.
Bùi Tê Vũ há miệng muốn nói gì đó, khóe mắt liếc qua thấy Ninh Ngộ Châu nhìn qua hướng bên này, lời định nói ra lại nghẹn về: "Ta là ma chủng chuyển thế, đây là thủ đoạn ma chủng mới có thể sử dụng, cho dù các ngươi biết cũng không có cách nào."
Văn Kiều: "Thật không?"
"Thật!"
Văn Kiều thở dài, đáng tiếc nói: "Được rồi, ta đã biết."
Nàng đi trở về bên cạnh Ninh Ngộ Châu, thở dài: "Phu quân, thật đáng tiếc, xem ra chúng ta không có cách nào thiết lập liên hệ giống như bọn họ."
Ninh Ngộ Châu an ủi: "Không đáng tiếc, chúng ta không giống bọn họ, không có việc gì sẽ không tách ra, vật kia hoàn toàn không cần thiết."
Văn Kiều nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng, giữa chúng ta cũng không cần loại đồ vật này."
Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan: "..."
Không khỏi cảm thấy đâm tâm.
Phi thuyền vẫn phi hành trên đường.
Hành trình kế tiếp, vẫn gặp được không ít người tu luyện cản đường cướp bóc, những kẻ cướp dám can đảm chặn cướp bọn họ, mỗi lần đều bị Bùi Tê Vũ kéo vào hoa trong gương, trăng trong nước giải quyết, chỉ chừa cho Văn Kiều và Văn Cầu Cầu vài con tôm nhỏ, đánh chưa đủ nghiền.
Những người tu luyện bị gϊếŧ chết này, bọn họ đều dùng một mồi lửa thiêu sạch, không tiếp tục mổ thi lấy xương.
Bọn họ lại không cần dùng thi thể để luyện tà công gì đó, xương người cần đã đầy đủ, đương nhiên sẽ không phí khí lực đi làm loại chuyện này.
Từ đó cũng đó có thể thấy được, huyễn thuật của Bùi Tê Vũ đã tu luyện đến thuần thục, không thể khinh thường.
Lúc hắn vải huyễn thuật, đều là không hề có điềm báo trước, thậm chí không ai biết hắn động thủ lúc nào, người tu luyện căn bản chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào trong ảo cảnh, tự gϊếŧ lẫn nhau bên trong huyễn cảnh.
Mỗi lần thấy cảnh này, lưng Văn Kiều đều phát lạnh, thầm nghĩ may mắn bây giờ bọn họ không phải là địch nhân, nàng cũng không muốn lĩnh giáo huyễn thuật của Bùi Tê Vũ.
Sau khi được chứng kiến lực chiến đấu của hắn, Văn Kiều có chút không hiểu hỏi: "Lần trước tại sa mạc Hắc Phong, sao ngươi lại bị Ma Thiên môn truy sát đến thảm như vậy? Sẽ không phải là cố ý chứ?"
Túc Mạch Lan nghe được sững sờ, cũng hoài nghi nhìn về phía Bùi Tê Vũ.
Gân xanh trên trán Bùi Tê Vũ hơi nhảy lên, cười lạnh một tiếng, "Ta cần phải cố ý sao? Lúc ta thoát khỏi Ma Thiên môn, vừa khéo bị môn chủ đả thương." Kéo lấy thương thế nặng như vậy, dưới sự đuổi gϊếŧ của Ma Thiên môn, có thể may mắn chạy đến sa mạc Hắc Phong đã là không dễ.
Văn Kiều gật đầu, xem như tiếp nhận cách giải thích của hắn, còn nói: "Vậy chúng ta cũng coi là ân nhân cứu mạng của ngươi, nhớ kỹ báo ân đấy."
Bùi Tê Vũ: "..."
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, xem ra là không nghĩ báo ân.
Được rồi, chúng ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cần ngươi đừng lấy oán trả ơn là được." Văn Kiều một mặt hào phóng nói, ném một viên Không Minh thạch, hai mắt nhìn chằm chằm hắn: "Nếu như ngươi dám lấy oán trả ơn, ngươi sẽ như viên Không Minh thạch này.."
Không Minh thạch từ giữa không trung rơi xuống bị một bàn tay tiếp được, sau đó bị nghiền tan thành bụi phấn.
Bùi Tê Vũ: "..."
Túc Mạch Lan liếc nhìn Bùi Tê Vũ bị uy hiếp, làm như không thấy được.
Túc Tinh ghé trên bờ vai Văn Kiều, nhếch miệng cười lên, nhìn thấy ma chủng ăn quả đắng, nó liền vui vẻ, nói với Túc Mạch Lan: "Lan Lan, hắn thiếu ngươi một lần ân cứu mạng, nếu sau này hắn không tốt với ngươi, ngươi liền nguyền rủa hắn."
Túc Mạch Lan gượng cười, nguyền rủa cái gì, không cần đi.
Bùi Tê Vũ cảm thấy Văn Kiều và Túc Tinh một người một khí này tựa như hai đứa bé không rành thế sự, làm việc đơn giản lại trực tiếp, còn mang một ít ngây thơ, nhưng ai bảo phía sau bọn họ có một Ninh Ngộ Châu, hắn coi như bị tức chết, cũng chỉ có thể chịu đựng.
** *
Phi thuyền một đường tiến lên, một đường gϊếŧ qua, rốt cuộc đi tới trấn Hoàn Cốt.
Bọn họ nhảy xuống khỏi phi thuyền khi còn cách trấn Hoàn Cốt một đoạn lộ trình.
Trấn Hoàn Cốt nằm trên một bãi tha ma.
Trên bãi tha ma đều là thi cốt, có còn bảo trì hoàn hảo, có chỉ còn lại mấy cục xương, hoặc là nửa xương sọ, càng nhiều hơn chính là biến thành một đống xương vụn bột xương loại hình.
Trong đống xương vụn kia, còn có mấy bộ xương còn dính máu thịt, thỉnh thoảng có yêu cầm ăn thịt thối rữa từ trên trời bay xuống, ngậm thịt thối dính trên thi cốt cắn nuốt, phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Lại nhìn về phía trước, là một trấn nhỏ dựng lên từ xương cốt.
Lối vào trấn nhỏ, đường đi, phòng ốc..
Phóng tầm mắt nhìn tới, đều là xương cốt lít nha lít nhít, từ trước tới giờ Văn Kiều chưa từng thấy nhiều xương cốt như vậy, hơn nữa nhìn hình dạng những xương cốt kia, rõ ràng chính là xương người.
Đây là một trấn nhỏ dựng thành từ xương người.
Bốn người khoác một bộ đấu bồng đen, kéo mũ trùm, che kỹ dung mạo và thân hình của mình, chậm rãi đi tới bãi tha ma, chân giẫm lên các loại xương vụn bị nghiền nát, phát ra tiếng sàn sạt.
Có không ít người ăn mặc giống như bọn họ, bọn hắn im lặng không nói lời nào bước qua bãi tha ma, đi tới lối vào trấn.
Trước trấn Hoàn Cốt có người tu luyện mang mặt nạ ác quỷ trông coi, những người tu luyện này mặc quần áo giống như dệt từ xương cốt, buộc thật chặt ở trên người, giống như bị xương cốt nhỏ vụn bọc lấy, bộ dáng đặc biệt khiếp người.
Mỗi người tu luyện tiến vào trấn, đều sẽ lấy ra một bộ hài cốt giao cho những người mang mặt nạ ác quỷ kia, sau khi bọn họ xác nhận, mới có thể tiến trấn.
Bốn người Văn Kiều đi đến trước đầu trấn.
"Mỗi người một bộ xương người." Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Bốn người mau chóng lấy xương người đã sớm chuẩn bị ra, giao cho những người tu luyện mang mặt nạ ác quỷ kia.
Người tu luyện mang mặt nạ ác quỷ kiểm tra, sau khi xác nhận không có vấn đề, liền để bọn họ tiến vào trấn.
Lúc tiến vào trấn, Văn Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn về