Edit: Jess93
Văn Trọng Thanh nhìn nữ nhi quỳ gối trước mặt, ánh mắt phức tạp.
"Con thật sự đã quyết định?"
Văn Mị khẽ gật đầu, thần sắc kiên định: "Phụ thân, thương thế của con đã dưỡng tốt, người không cần lo lắng cho con. Với con mà nói, lưu tại gia tộc tu luyện không có nhiều bổ ích, con không muốn dừng bước tại đây. Phụ thân, Đông Lăng thực sự quá nhỏ, linh khí thiên địa mỏng manh, cùng người tu luyện Đông Lăng tranh giành một ít tài nguyên này, không bằng đi ra bên ngoài xông xáo một phen."
Văn Trọng Thanh ngẩn người, không nghĩ tới nữ nhi sẽ nói ra những lời này.
Ông ta nhìn kỹ nữ nhi quỳ thẳng trước mặt, ánh mắt lướt qua gương mặt quyến rũ vô song của nàng ta, trầm giọng nói: "Mị nhi, con có biết tại sao trên con đường tu luyện, nữ tu lại ít hơn nam tu không? Nam tử đạt được thành tựu đại đạo nhiều hơn nữ tử?"
Văn Mị chần chừ một lát, nói: "Bởi vì năng khiếu bẩm sinh của nữ tử yếu hơn nam tử, hơn nữa nữ tử cần suy tính và bận tâm quá nhiều thứ, vì nhiều nguyên nhân đều sẽ trì hoãn nữ tử tu hành, không bằng nam nhân dứt khoát thoải mái."
"Đúng là như thế." Văn Trọng Thanh tàn nhẫn nói: "Nếu bản thân con đã hiểu rõ đạo lý này, vậy con có biết nữ tử có dung mạo quá xuất chúng sẽ có kết cục gì không?"
Trong lòng Văn Mị khẽ run, ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân.
Nàng ta há to miệng, giọng điệu chua chát: "Nữ tử có dung mạo quá xuất chúng, nếu như có được vũ lực mạnh mẽ và bối cảnh hùng hậu, đương nhiên sẽ không có người nào dám ngấp nghé. Nhưng nếu không có bản lĩnh hơn người và bối cảnh đủ để che chở, dễ dàng đưa tới kẻ ngấp nghé cùng tai họa."
"Đúng vậy, con cũng hiểu rõ đạo lý này, vậy con cũng đã biết, nếu như tại Đông Lăng, với địa vị của Văn thị, không người nào dám đối với con như thế nào. Nhưng ra khỏi mảnh đất Đông Lăng này, Thánh Vũ đại lục rộng lớn, Văn gia tại Đông Lăng không đáng kể chút nào, con một thân một mình, tu vi không cao, lại có dung mạo như thế, người nào có thể che chở con?" Văn Trọng Thanh hỏi.
Văn Mị nắm thật chặt bàn tay buông xuôi ở bên người, lộ ra gân xanh.
Sao Văn Trọng Thanh nhìn không ra nàng ta không cam tâm, không khỏi thở dài, "Con là đứa bé có tư chất tốt nhất trong thế hệ này của Văn thị, cũng là đứa bé ta kiêu ngạo nhất. Nhưng căn nguyên linh lực của con là thiên phẩm hệ thủy, đối với nam tu mà nói, là lô đỉnh vô cùng tốt, nếu để cho người ta phát hiện căn nguyên linh lực của con, chỉ sợ sẽ đưa tới mầm tai họa đáng sợ cho con. Vi phụ thực sự không muốn con bởi vậy mà bị người ta phá hủy."
Văn Mị ngậm miệng không nói.
Hồi lâu, nàng ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn phụ thân, nói: "Như vậy, con sẽ phá hủy gương mặt này."
"Mị nhi!" Văn Trọng Thanh kêu sợ hãi.
Văn Mị không khỏi cười lên: "Phụ thân, như lời người vừa nói, nếu dung mạo nữ tử dễ dàng đưa tới mầm tai họa, vậy thì con không cần nó nữa. So với điều kiện mà dung mạo mang đến, con càng muốn đi trên con đường thông thiên đại đạo, tranh con đường vô tận kia, những thứ khác có hay không lại có làm sao?"
Văn Trọng Thanh nghe được run như cầy sấy, trực giác cho rằng có phải nữ nhi bị Ninh Triết Châu kích thích hay không?
Ông ta ý vị sâu xa mà nói: "Mị nhi, dù Ninh Triết Châu không có duyên với con, nhưng con chớ có bởi vậy mà nản chí, dựa vào nhân phẩm và dáng vẻ của con, tư chất căn nguyên linh lực thiên phẩm, còn sợ không tìm được song tu đạo lữ thích hợp sao? Nhất định có nam nhi tốt tùy con chọn.."
"Tại sao con nhất định phải tìm song tu đạo lữ? Không thể một mình tu luyện sao?" Văn Mị lãnh đạm hỏi.
Văn Trọng Thanh trợn mắt há hốc mồm.
Nữ nhi quả nhiên bị kích thích đến hồ đồ rồi!
Văn Mị biết bản tính phụ thân vẫn là một người tương đối truyền thống, không muốn nói quá nhiều kích thích ông ta, nếu như đã quyết định, thì sẽ không thay đổi nữa.
Sau nửa canh giờ, Văn Mị rời khỏi thư phòng Văn Trọng Thanh.
Trên đường, gặp được đệ tử trẻ tuổi thế hệ này của Văn thị trở về từ diễn võ trường, do Văn Nhàn dẫn đầu, những đệ tử Văn thị khác đi theo bên người nàng ta, nghe lệnh nàng ta.
Nhìn thấy Văn Mị, đám người dồn dập tiến lên hành lễ, miệng gọi Tứ tiểu thư.
Văn Mị là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi Văn thị, những đệ tử trẻ tuổi này nhìn thấy nàng ta, đều cung kính gọi một tiếng Tứ tiểu thư.
Sắc mặt Văn Nhàn bỗng nhiên trở nên hết sức khó coi.
Mấy ngày nay, Văn Mị đều ở trong phòng dưỡng thương, rất ít xuất hiện trước mặt người khác. Không có Văn Mị ở đây, Văn Nhàn trở thành đệ tử Văn thị xuất sắc nhất trên diễn võ trường, ánh mắt của mọi người tự nhiên tập trung đến trên người nàng ta, chỉ nghe theo nàng ta.
Nhưng mà Văn Mị vừa xuất hiện, tình huống lập tức thay đổi, Văn Ngũ tiểu thư như nàng ta chỉ có thể lui xuống vị trí phía sau.
Cũng đã bị thương, tại sao không dưỡng thương lâu một chút?
Văn Mị gật đầu với đám người, động viên vài câu, liền nhẹ nhàng rời đi.
Văn Nhàn gọi lại nàng ta, vội vàng theo sau, cười hỏi: "A Mị, thương thế của ngươi dưỡng như thế nào? Tốt rồi hả?"
"Gần như khỏi hẳn." Văn Mị nói một cách đơn giản.
Văn Nhàn không tin, nàng ta nhìn gương mặt Văn Mị, gương mặt kiều diễm quyến rũ tái nhợt vài phần, sắc môi cũng nhạt đến nhìn không thấy, gần giống với Văn Kiều vẫn luôn bệnh liệt giường trước đây.
Nghĩ đến Văn Kiều, trong lòng Văn Nhàn lại tiếc nuối một trận.
Mặc dù Văn Kiều là ma bệnh đã định sống không quá hai mươi, tốt xấu cũng gả cho Ninh Ngộ Châu, dựa vào địa vị Ninh Ngộ Châu ở trong lòng Thành Hạo đế, chỉ cần lôi kéo được Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, để Ninh Ngộ Châu nói tốt vài câu với Thành Hạo đế, giúp Tam phòng bọn họ nói chuyện. Chỉ cần Tam phòng bọn họ được Thành Hạo đế ủng hộ, còn không lấy được Văn gia sao?
Nhị phòng không có tiền đồ, nơi nào so được Tam phòng bọn họ?
Trong lòng Văn Nhàn tức giận bất bình, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần, nói tới nói lui cũng âm dương quái khí, châm chọc Văn Mị có tiếng không có miếng, lịch luyện tại Lân Đài Liệp Cốc không chỉ không mang tài nguyên gì về cho gia tộc, ngược lại để gia tộc trị liệu dưỡng thương cho nàng ta, hao phí không ít linh đan.
Bước chân Văn Mị dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta.
"Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai?" Văn Nhàn đúng lý hợp tình.
Năm nay lịch luyện tại Lân Đài Liệp Cốc, bởi vì có người tu luyện từ bên ngoài gia nhập, rất nhiều người vô tội chết thảm, ngay cả Văn gia cũng không ngoại lệ, lần này đệ tử lịch luyện tử thương hơn phân nửa, tổn thất nặng nề. Chẳng qua Văn Nhàn lại hết sức may mắn, không có trực tiếp gặp được những người tu luyện tới từ bên ngoài kia, còn để cho nàng ta may mắn mang về không ít tài nguyên, đạt được sự khích lệ của các trưởng lão.
Điều này khiến Văn Nhàn vô cùng đắc ý.
Quả nhiên vẫn là Tam phòng bọn họ lợi hại.
Văn Mị thở dài, đột nhiên nói: "Ngũ muội, ngươi yên tâm, Đông Lăng quá nhỏ, ta chướng mắt, sau này cũng sẽ không cùng ngươi tranh Văn gia. Nếu như ngươi có thể đảm nhiệm vị trí tộc trưởng Văn gia, tùy thời hoan nghênh ngươi đi tranh thủ, ta sẽ không cùng ngươi tranh giành."
"Cái gì?"
Văn Nhàn nghi ngờ nhìn nàng ta, cho rằng mình nghe lầm.
Văn Mị không để ý đến nàng ta nữa, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của nàng ta xem như cổ vũ, quay người rời đi.
Văn Nhàn nghi ngờ nhìn nàng ta, không hiểu lời này của Văn Mị là có ý gì, còn tưởng rằng nàng ta lấy chính mình tìm niềm vui.
Mãi đến hơn nửa tháng sau, Văn Nhàn nghe nói Văn Mị đi rồi, rời khỏi Đông Lăng, chẳng biết đi đâu, nàng ta mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Văn Mị lúc trước, đồng thời cũng tỉnh ngộ, ngày đó Văn Mị nói những lời kia là tạm biệt, cũng là châm chọc -- ít nhất nàng ta cho là như vậy, không tin Văn Mị có lòng tốt đến thế.
Nhưng mà Văn Mị đã rời đi, nàng ta muốn tìm người cũng tìm không được.
** *
Một nét cuối cùng vẽ xong, lá bùa hiện lên một trận linh quang rực rỡ, một lá phù lôi bạo cấp hoàng thượng phẩm được chế thành.
Đặt phù chế xong ở một bên, Ninh Ngộ Châu vuốt vuốt cần cổ có chút cứng đờ bởi vì quá tập trung, quay đầu tìm Văn Kiều, phát hiện người cũng không ở trong phòng.
Hắn buông cảm giác ra, nghe được một trận thanh âm nặng nề truyền đến từ sát vách, giống như tiếng vật nặng đập ở trên tường.
Ninh Ngộ Châu đứng dậy, đi đến sát vách.
Sát vách là một phòng luyện công có không gian khá lớn, lúc trước xây phủ, Ninh Ngộ Châu đặc biệt vì chính mình quy hoạch, mặc dù lúc ấy còn không thể tu luyện, nhưng hắn có thể tập một chút võ thuật của người phàm để cường thân, rèn luyện thân thể cho việc tu luyện sau này.
Cửa phòng luyện công khép hờ, Ninh Ngộ Châu đẩy cửa đi vào, liền bị lá cây phất vào mặt.
Hắn có chút kinh ngạc, đẩy ra dây leo chặn ở cửa, thăm dò đi vào xem xét, phát hiện tình huống trong phòng luyện công còn tệ hơn so với tưởng tượng, theo tầm mắt hắn, nhìn thấy Văn Kiều đang kéo một đám dây leo đuổi theo một con thỏ
nhỏ khắp nơi, hùng hùng hổ hổ chạy theo.
Tốc độ yêu thỏ thực sự quá nhanh, tuy rằng bây giờ nó vì Văn Kiều đã cố gắng thả chậm tốc độ, nhưng với tu vi cảnh giới Nguyên Minh Văn Kiều vẫn không thể đuổi kịp, cho dù có dây leo Thạch Kim Mãng hỗ trợ ngăn chặn đường đi của yêu thỏ khắp nơi, vẫn bị con thỏ nhỏ linh hoạt đó trốn thoát, ngược lại sau khi dây leo cứng rắn công kích thất bại, sẽ đánh vào vách tường và mặt đất, lưu lại từng dấu vết rạn nứt.
Nếu không phải lúc trước xây phòng luyện công này, có gia cố thêm trận pháp, chỉ sợ lúc này đã bị một người một thỏ phá hủy.
Yêu thỏ phát hiện Ninh Ngộ Châu đầu tiên.
Yêu thỏ nhìn thấy Ninh Ngộ Châu, liền biết luyện đan sư đưa linh đan tới, hai chân đạp dây leo bay tới, phóng qua chỗ Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu kém chút bị yêu thỏ đụng bay ra ngoài, lui về phía sau mấy bước.
Làm một người tu luyện có đầu óc linh hoạt hơn so với thân thể yếu kém, Ninh Ngộ Châu không có cách nào dùng vũ lực nghiền áp yêu thỏ, chỉ có thể dùng linh đan đến uy hiếp.
"Lần sau còn như vậy, phạt ngươi không được ăn linh đan trong một tháng."
Yêu thỏ: "..."
Văn Kiều thấy yêu thỏ đụng vào Ninh Ngộ Châu, biết sức lực yêu thỏ này lớn, tranh thủ thời gian chạy tới, quan tâm hỏi: "Người không sao chứ? Có bị thương hay không? Văn Thỏ Thỏ, mau đến xin lỗi ca ca ngươi."
Yêu thỏ nhìn nhìn nàng, nhảy lên bả vai nàng, ngồi xổm ở đó dùng đôi mắt hồng ngọc ngập nước nhìn hắn, bộ dáng sám hối.
Ninh Ngộ Châu nháy mắt, ánh mắt từ con yêu thỏ kia chuyển sang trên người cô nương hai gò má đỏ bừng.
Hắn chần chờ hỏi: "A Xúc, Văn Thỏ Thỏ và ca ca là.."
Trong tay Văn Kiều còn kéo dây leo Thạch Kim Mãng, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn, giọng nói trong veo mềm mại: "Văn Thỏ Thỏ là tên của nó, vốn dĩ ta muốn lấy cho nó vài cái tên, Văn Con Thỏ, Văn Tiểu Thỏ, Văn Đại Thỏ.. Đáng tiếc nó đều không thích, cuối cùng mới định ra cái tên Văn Thỏ Thỏ này. Còn có, nó gọi ta là tỷ tỷ, vậy người chính là ca ca nha, không phải sao?"
Ninh Ngộ Châu: "..."
Trong lúc nhất thời Ninh Ngộ Châu không biết nên nói cái gì, hắn phát hiện mình không có chú ý một hồi, tiểu thê tử dường như phát sinh biến hóa gì đó, mà loại biến hóa này hết sức kinh người.
Chẳng hạn như lúc này tiểu cô nương mang theo đoạn dây leo Thạch Kim Mãng kia, loại dây leo này không chỉ cứng rắn, mà còn nặng nề như kim loại, nhưng tiểu cô nương lại dễ dàng mang theo một đoạn dài, đuổi theo thỏ nhỏ chạy khắp nơi, không hề chảy mồ hôi gì cả. Thậm chí khuôn mặt thêm mấy phần ửng đỏ, mặc dù vẫn là bộ dáng nhu nhu nhược nhược, nhưng lại thêm mấy phần xinh xắn đáng yêu.
Tiểu cô nương đứng ở đằng kia, trên đỉnh đầu có một con yêu thỏ được đặt tên là Văn Thỏ Thỏ, một người một thỏ đều dùng một loại ánh mắt đáng yêu nhìn hắn, Ninh Ngộ Châu nhìn thấy không hiểu sao liền tha thứ bọn họ -- giống như mặc kệ bọn họ làm chuyện gì, cũng có thể tha thứ.
Mặc dù hắn không biết rốt cuộc mình muốn tha thứ cái gì.
Ninh Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng, đè xuống cảm xúc khó hiểu trong lòng, cười hỏi: "Vừa rồi cả hai đang làm gì vậy?"
"À.. Tu luyện." Văn Kiều nhỏ giọng nói, khóe mắt nhìn thoáng qua phòng luyện công đổ nát, có chút xấu hổ.
Ninh Ngộ Châu đi vào phòng luyện công, vốn là muốn tìm một chỗ ngồi xuống, phát hiện nơi này không có một chỗ nào còn hoàn hảo.
Văn Kiều tiện tay ném nhánh dây leo Thạch Kim Mãng qua, cũng thúc đẩy nó sinh trưởng, nhánh dây leo Thạch Kim Mãng liên tục mọc ra, rất nhanh liền tạo thành hình dáng có thể ngồi. Văn Kiều dắt tay áo Ninh Ngộ Châu cùng nhau ngồi xuống, ngượng ngùng nói: "Nhánh dây leo Thạch Kim Mãng này là ta tách ra từ trong không gian của người, ta phát hiện dùng nó làm vũ khí tốt hơn so với kiếm."
Ninh Ngộ Châu thấy được một loạt thao tác này của nàng, vô cùng thành thạo tùy ý, liền biết nàng đã tìm được phương pháp chiến đấu thích hợp nhất với mình, vứt bỏ những vũ khí khác, lấy linh thực làm vũ khí, có thể công có thể thủ.
Ban đầu Văn Kiều đúng là muốn luyện kiếm.
Nàng gọi yêu thỏ đến đây, chính là muốn để yêu thỏ làm bồi luyện, nhưng mà đẳng cấp yêu thỏ này thực sự quá cao, thực lực cả hai chênh lệch cách xa, yêu thỏ cũng sẽ không khắc chế, Văn Kiều căn bản không đụng tới một sợi lông của yêu thỏ, ngược lại bị nó thừa cơ quật ngã xuống đất, ôm chân nàng dùng lực cọ, không khác gì lúc còn ở động phủ của yêu tu.
Yêu thỏ vẫn cho rằng nàng là mầm non nhỏ không thể động đậy lúc trước.
Dưới tình thế cấp bách Văn Kiều vung ra một nhánh dây leo Thạch Kim Mãng cất trong túi trữ vật, đồng thời theo bản năng thúc đẩy nó sinh trưởng, để nó nhanh chóng sinh trưởng ra nhánh dây leo, bao lấy yêu thỏ đang ôm chân nàng mà cọ.
Yêu thỏ sơ sẩy một cái, liền bị dây leo Thạch Kim Mãng bọc thành quả cầu, treo ở giữa không trung, phí đi rất nhiều sức lực mới tránh thoát.
Văn Kiều phát hiện có thể thực hiện chiêu này, liền bỏ kiếm, đổi sang dùng dây leo Thạch Kim Mãng làm vũ khí, đuổi theo yêu thỏ chạy khắp nơi, vừa đuổi theo vừa ngăn lại, đánh mãi đến bây giờ.
Trong không gian gốc dây leo Thạch Kim Mãng sinh trưởng vô cùng tốt, Văn Kiều nóng lòng không đợi được, liền lấy một đoạn, định dùng làm thanh kiếm, nào biết được kiếm còn chưa làm thành, lại phát hiện dây leo Thạch Kim Mãng rất thích hợp dùng để làm vũ khí, đặc biệt là lúc thúc đẩy sinh trưởng ra một đống dây leo lớn, dùng để trói con thỏ rất thuận tiện đấy.
Nghe xong Văn Kiều kể lại, Ninh Ngộ Châu cười nói: "Xem ra sau này phải tìm cho nàng một số hạt giống dây leo cao cấp mới được."
Văn Kiều mừng rỡ nhìn hắn: "Nếu có thì càng tốt hơn."
Tiếp theo hắn xoa bóp cánh tay nhỏ bé của nàng, thực sự nhìn không ra cổ tay non mịn không chịu nổi dường như dễ dàng bẽ gãy này lại có thể cầm lên nhánh dây leo Thạch Kim Mãng nặng như vậy.
Văn Kiều sờ mũi một cái: "Có thể là sau khi ta chuyển hóa thành yêu thể, khí lực trở nên lớn hơn đi."
Nàng có thể cảm giác được biến hóa của mình, không chỉ có thân thể trở nên tốt hơn, khí lực cũng biến lớn, cảm giác đối với linh thực càng nhạy bén, dây leo Thạch Kim Mãng ở trong tay nàng, giống như một bộ phận cơ thể, khống chế nó dễ như trở bàn tay, để cho mình sử dụng.
Tiếp theo, Ninh Ngộ Châu kiểm tra thân thể cho nàng, lại làm thí nghiệm, chứng thực suy đoán của Văn Kiều.
Sau khi hoàn toàn chuyển hóa thành yêu thể, quả thực tốt hơn so với thân thể con người.
Ninh Ngộ Châu suy nghĩ, cảm thấy Văn Kiều hoàn toàn có thể ngụy trang thành phương thức chiến đấu của người tu luyện có căn nguyên linh lực hệ mộc, chỉ cần che giấu thật tốt, sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận bán yêu của nàng.
Yêu thỏ thấy phu thê bọn họ đang làm chuyện của mình, không để ý tới nó, đột nhiên nhảy qua chỗ Văn Kiều, nhảy lên đầu nàng, cuộn mình giống một đống tuyết làm ổ ở nơi đó.
Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn nó một chút, đối diện với cặp mắt đỏ của yêu thỏ, sau đó xách nó lên ném ra ngoài.
Yêu thỏ kiên nhẫn nhảy trở về, bám lấy Văn Kiều.
Đây là mầm non nhỏ của nó.
Văn Kiều thấy khuôn mặt tươi cười của Ninh Ngộ Châu giảm đi mấy phần, không hiểu sao có chút chột dạ -- mặc dù nàng cũng không biết tại sao mình chột dạ, vội vàng kéo yêu thỏ xuống, lời lẽ chính nghĩa nói: "Văn Thỏ Thỏ, hiện tại ta rất bận, không thể tùy tiện ôm chân của ta, không tiện."
Không ôm chân vậy thì làm ổ trên đầu.
"Đầu cũng không thể!"
Chỗ nào có thể?
"Chỗ nào cũng không thể."
"..."
Ninh Ngộ Châu nhìn một người một thỏ này, phát hiện bọn họ giao lưu không hề có chướng ngại chút nào, nhịn không được suy đoán, chẳng lẽ sau khi chuyển hóa yêu thể, chướng ngại ngôn ngữ giữa thực vật và động vật rốt cuộc đã phá vỡ?