Edit: Jess93
Xích Tiêu Tông ở khu vực phía tây trung ương đại lục, nằm trong dãy núi cây rừng trùng điệp xanh mướt.
Từ Thiên Đan Cốc bay về phía Xích Tiêu Tông, với tốc độ của pháp khí phi hành, cần thời gian nửa tháng.
Sau khi rời khỏi Thiên Đan Cốc, pháp khí phi hành của Tần Hồng Đao liền bay về phía dãy núi cây rừng trùng điệp xanh mướt của Xích Tiêu Tông.
Đi được vài ngày, lúc đi ngang qua một chỗ hoang vu, pháp khí phi hành đột nhiên bị công kích.
Pháp khí phi hành lắc lư kịch liệt, rốt cuộc là linh khí cấp thiên, cũng không bị tổn thương quá lớn, chẳng qua người bên trong pháp khí phi hành đều cảnh giác lên.
Văn Kiều mở cửa ra, thân hình như gió, trên vai mang theo một con yêu thú màu trắng, bởi vì nàng chạy quá nhanh, toàn thân yêu thỏ bay lên, giống như một quả cầu trắng treo trên bả vai nàng.
Ninh Ngộ Châu không nhanh không chậm đi ở sau lưng nàng.
Đi tới một chỗ tương tự đại sảnh ở phía trước pháp khí phi hành, Văn Kiều nhìn thấy Thịnh Vân Thâm mặt mũi tràn đầy lửa giận, cùng Tần Hồng Đao đang xách theo đại đao của nàng ta, chuẩn bị ra ngoài làm thịt người.
"Tần tỷ tỷ, bên ngoài như thế nào rồi?" Văn Kiều hỏi.
Tần Hồng Đao cười nói: "Không có việc gì, chính là vài tên đạo tặc không có mắt tới cướp của bà cô này. Các ngươi không cần lo lắng, ta ra ngoài dạy bọn họ làm người như thế nào, một hồi liền trở về."
Văn Kiều vội vàng nói: "Ta cũng đi."
Thịnh Vân Thâm giật nảy mình, liên tục không ngừng nói: "Mẫn muội muội, để sư tỷ đi là được, sư tỷ ta là người Bách Nhân Trảm, đến nhiều người hơn nữa cũng không sợ."
"Ai là Bách Nhân Trảm!" Tần Hồng Đao dùng chuôi đao gõ vào gáy sư đệ một cái, cười mắng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Văn Kiều một chút, không có từ chối yêu cầu của nàng: "Được, cùng đi, chúng ta đi đánh đám cháu rùa không có mắt kia một trận, dạy bọn họ đạo lý làm người."
Văn Kiều mừng rỡ đáp một tiếng, vung tay lên, một chiếc roi dài màu thạch kim xuất hiện trong tay.
Nàng nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, chúng ta và Tần tỷ tỷ ra ngoài đánh nhau, các ngươi chờ đợi ở đây."
Văn Thỏ Thỏ cũng phát ra một đạo khí âm với hắn, biểu thị phụ họa.
Ninh Ngộ Châu cười cười với nàng, ấm giọng nói: "Đi thôi, đừng bị thương."
"Được rồi, yên tâm đi." Văn Kiều đáp một tiếng, cùng Tần Hồng Đao nhảy ra khỏi pháp khí phi hành, nhìn tấm lưng kia thêm mấy phần vui sướng, ít đi lão luyện thành thục bình thường.
Thịnh Vân Thâm há to miệng, thấy Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt nhìn chằm chằm bên ngoài, nhịn không được nói: "Ninh công tử, vừa rồi ngươi thực sự không nên để cho nàng ra ngoài. Dám cướp bóc trên đường, bình thường đều là kẻ liều mạng, Mẫn muội muội tu vi còn thấp, ngộ nhỡ bị thương làm sao bây giờ?"
"Không có việc gì, có Tần cô nương ở đó." Ninh Ngộ Châu mỉm cười: "Huống chi ta tin tưởng A Xúc."
Ánh mắt Thịnh Vân Thâm chuyển qua bên ngoài pháp khí phi hành, vẫn còn lo lắng.
Nếu như là các sư đệ sư muội khác theo Đại sư tỷ cùng đi đánh người, hắn ta tự nhiên không lo lắng. Nhưng bề ngoài Văn Kiều thật sự là quá có tính lừa gạt, cộng thêm ngoại trừ một trận chiến với Mộ San tại bên ngoài trấn Thương Ngô, cực kỳ hiếm thấy nàng ra tay, khiến ấn tượng Thịnh Vân Thâm đối với Văn Kiều vẫn giữ tại tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu cần bảo vệ, nàng có thể thắng Mộ San, đó là bởi vì Mộ San thực sự quá cùi bắp.
Đám bên ngoài kia là những kẻ liều mạng chuyên cản đường cướp bóc, không biết có bao nhiêu người tu luyện vô tội uổng mạng trong tay bọn hắn, Mộ San sao có thể so với bọn hắn?
Giữa lúc Thịnh Vân Thâm lo lắng, Tần Hồng Đao và Văn Kiều đã đối đầu đám người tu luyện cướp bóc kia.
Đám người tu luyện cản đường cướp bóc này có tổng cộng mười người, Văn Kiều nhìn không thấu tu vi của tất cả bọn họ, trên chân điều khiển đủ loại linh khí, đứng ở giữa không trung. Cầm đầu chính là một đại hán vạm vỡ với bộ râu quai nón rậm rạp, tu vi của hắn ta sâu không lường được, chỉ đứng ở nơi đó, đã cho người ta một loại áp lực đáng sợ.
Tần Hồng Đao không có tế ra trường đao của nàng ta, mà là tùy tiện lấy một thanh kiếm, chỉ vào đại hán vạm vỡ kia: "Đến cướp bóc?"
Đại hán vạm vỡ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng dày đặc, rõ ràng không có đem hai nữ tu để vào mắt.
Trong mắt của bọn hắn, nữ tu đều là yếu đuối, cho dù lợi hại, nhưng bị giới hạn bởi điều kiện bẩm sinh, nữ tu cùng cấp luôn luôn yếu hơn nam tu. Tu vi Tần Hồng Đao và hắn ta tương đương, đều là tu vi cảnh giới Nguyên Linh, đại hán vạm vỡ căn bản không đặt nàng ta ở trong lòng. Lại nhìn chiếc pháp khí phi hành sau lưng các nàng, ngoại hình hết sức xinh đẹp, vừa nhìn chính là loại đồ vật cực tốt được các nữ tu rất thích sử dụng.
Giống loại vật này, đại đa số là có hoa không quả, nhưng không chịu nổi nữ tu lại ưa thích, giá cả trên thị trường vẫn cao không hạ, nếu như đặt bán trong chợ đen, cũng là một khoản tiền phi nghĩa rất lớn.
Nữ tu và pháp khí phi hành xinh đẹp, chính là đối tượng cướp bóc tốt nhất trong mắt bọn hắn.
"Các huynh đệ, bắt lấy hai ả nữ tu này, pháp khí phi hành chính là của chúng ta!"
Giọng nói đại hán vạm vỡ như chuông đồng, cười ha ha, tế ra một cây đại chùy, công kích về phía Tần Hồng Đao.
Tần Hồng Đao cũng cười, nàng ta xuất sư lâu như vậy, có không ít người phách lối ở trước mặt nàng ta, chẳng qua kết quả cuối cùng đều là quỳ ở trước mặt nàng ta khóc gọi bà cô.
Chân Tần Hồng Đao giẫm lên một thanh linh kiếm, ngự khí mà đi, bay vút lên, lấy một loại tốc độ cực nhanh bay về phía trước, xuyên qua đám người tu luyện cướp bóc kia.
Nơi nàng ta đi qua, đám người tu luyện cướp bóc kia căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngực đau xót, người lập tức từ trên linh kiếm ngã xuống đất, cả người đều ngơ ngác.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, Tần Hồng Đao đã đi tới trước mặt đại hán vạm vỡ kia, cùng hắn ta giao thủ.
Người ngã trên mặt đất vội vàng vọt lên, đang muốn đi giúp lão đại của bọn họ, đột nhiên dây leo thô to lao ra từ dưới đất, nhao nhao đem bọn hắn trói lại.
"Đây là cái gì?"
Đám người tu luyện bị trói thành bánh chưng càng ngạc nhiên.
Chẳng qua phản ứng của bọn hắn cũng không chậm, rất nhanh liền biết là ai làm, lại là do nữ tu cảnh giới Nguyên Minh bị bọn họ xem nhẹ ngay từ lúc mới bắt đầu.
Thật sự là do khí thế Tần Hồng Đao quá mạnh mẽ, Văn Kiều đứng bên cạnh nàng ta hoàn toàn không được người ta để ý đến.
Hơn nữa Văn Kiều chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Minh, căn bản không được đám người tu luyện này xem là đối thủ, đương nhiên sẽ không để nàng ở trong lòng. Nào biết chính vì lần xem nhẹ này, khiến bọn hắn ngã chổng vó như bây giờ.
Văn Kiều cũng không thèm để ý bọn hắn nghĩ gì, thừa dịp Tần Hồng Đao đập bọn hắn xuống khỏi linh khí, nhanh chóng thúc đẩy một đoạn dây leo Thạch Kim Mãng sinh trưởng, đem bọn hắn trói lại trước, sau đó tiêu diệt từng bộ phận.
Tu vi của nàng thấp không sao cả, có thể đánh từng tên từng tên nha, luôn có thể đánh bại.
Văn Kiều xách theo một người tu luyện, nắm lại bàn tay trắng nõn nà, đánh một quyền xuống.
"..."
Lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người tu luyện khác bị trói bỗng giật mình.
Ngoại trừ đại hán vạm vỡ kia, trong những người tu luyện này tu vi thấp nhất cũng đã đạt cảnh giới Nguyên Vũ, trong đó còn có hai người cảnh giới Nguyên Không, nếu không phải lúc Tần Hồng Đao đập bọn họ xuống thuận tiện đả thương bọn họ, chỉ sợ Văn Kiều căn bản không trói được những người này.
Hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Không lập tức giận dữ, ngưng tụ linh lực, lúc sắp thoát khỏi sự trói buộc của dây leo Thạch Kim Mãng, Văn Thỏ Thỏ ẩn núp trong bóng tối cũng ra tay.
Bây giờ Văn Thỏ Thỏ đã lên cấp tám tương đương với người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, thực lực so với hai người cảnh giới Nguyên Không kia còn cao hơn một cấp, yêu thỏ xông thẳng tới trước mặt bọn họ cào thật mạnh, trong nháy mắt khiến bọn hắn da tróc thịt bong, máu tươi bắn tung toé. Tiếp theo hai móng vuốt của Văn Thỏ Thỏ cào qua cào lại trên đầu bọn hắn, nương theo vô ảnh trảo chính là từng sợi tóc màu đen bay múa.
Chờ đến khi Văn Thỏ Thỏ nhảy ra, hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Không kia đã hơi thở yếu ớt, treo trên dây leo Thạch Kim Mãng nửa chết nửa sống, hơn nữa hai cái đầu trọc sáng loáng kia cũng hết sức rõ ràng.
Thịnh Vân Thâm trong phi hành khí xem cuộc chiến trợn mắt há hốc mồm. Hắn ta cứng họng, thật lâu sau mới nói: "Ninh công tử, Văn Thỏ Thỏ nó.."
"Nó thích cào đồ vật, thích nhất là cào lông tóc." Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt nói, tóc con người cũng tương đương với lông thú, không có vấn đề gì.
Thịnh Vân Thâm vội vàng che ba ngàn sợi tóc đen trên đầu của mình, may mắn lần trước Văn Thỏ Thỏ nhảy đến trên đầu của hắn ta, không có vung móng vuốt đối với đầu tóc của hắn ta.
Bên ngoài cuộc chiến vẫn còn tiếp tục.
Lúc Tần Hồng Đao rốt cuộc đánh bại đại hán vạm vỡ kia, Văn Kiều vẫn còn tiếp tục đánh người, đánh từng người bị dây leo Thạch Kim Mãng trói lại, Văn Thỏ Thỏ ngồi xổm ở một bên, vừa ôm một viên linh đan cực phẩm liếm láp, vừa nhìn người nào dám không nghe lời đánh lén, nó liền tung một vuốt thỏ lên đỉnh đầu, cào đến bọn họ hoài nghi nhân sinh.
Văn Kiều đánh tới đánh lui, đột nhiên đã đột phá rồi.
Linh khí thiên địa điên cuồng tràn vào trong cơ thể nàng, tu vi vẫn luôn bị áp chế rốt cuộc nghênh đón cơ hội, hàng rào cảnh giới Nguyên Minh đỉnh cao bị đánh vỡ, thành công thăng lên cảnh giới Nguyên Vũ, thẳng đến tu vi cảnh giới Nguyên Vũ trung kỳ mới ổn định lại.
Tần Hồng Đao
nhìn thấy vui vẻ, không khỏi nói: "Mẫn muội muội, rất có khả năng."
Văn Kiều mang theo một nam nhân bị nàng đánh thành đầu heo, ngẩng đầu nhìn lại, vứt nam nhân trong tay trên mặt đất.
Tần Hồng Đao mang theo đại hán vạm vỡ kia tới, nhìn tình huống Văn Kiều một chút, phát hiện mặc dù nàng vừa đột phá, nhưng tu vi rất ngưng thực, cũng không có loại cảm giác phù phiếm vì cưỡng ép đột phá kia, có thể thấy được tu vi của nàng là thật sự nâng lên.
Đại hán vạm vỡ bị Tần Hồng Đao đánh bại sống không bằng chết, cuối cùng khóc ròng ròng, kém chút không có ôm chân nàng ta hô to bà cô cầu xin tha thứ. "Tiên tử, chúng ta chỉ là muốn cướp bóc, cướp ít nguyên tinh sống tạm, cũng không có ác ý, chúng ta thề.."
Tần Hồng Đao cười cười: "Các ngươi thề với ta vô dụng, ta không tin tưởng các ngươi. Các ngươi gặp được chính là ta, nếu là người có thực lực không đủ, chỉ sợ đã sớm bị các ngươi giết chết. Kẻ giết người, người vĩnh viễn phải giết, các ngươi phải nhớ kỹ đạo lý này."
Dứt lời, Tần Hồng Đao không nói lời vô ích nữa, dứt khoát phế kinh mạch của bọn họ.
Sau khi bị phế kinh mạch, một đám người từ người tu luyện biến thành người bình thường không thể tu luyện, cho dù hối hận không thôi cũng đã muộn.
Cho dù như thế, Tần Hồng Đao cũng không buông tha bọn họ, ép hỏi rõ ràng thế lực phía sau bọn họ và vị trí hang ổ, sau đó cùng Văn Kiều một mẻ hốt gọn bọn giặc cướp và đồng bạn của chúng, một đường đánh tới nơi ở của bọn hắn.
Tiếp theo, các nàng thuận tay tiêu diệt một số giặc cướp chiếm cứ tại phụ cận, tránh khỏi tai họa cho người tu luyện vô tội khác.
Văn Kiều đánh một trận thoải mái, một đường theo sát Tần Hồng Đao.
Tần Hồng Đao vốn còn có chút bận tâm nàng tu vi quá thấp, sẽ bị người tu luyện khác làm bị thương, suy nghĩ có nên lập lại chiêu cũ hay không, đánh bị thương những tên giặc cướp ven đường có nguy cơ uy hiếp, lưu cho nàng luyện tập. Về sau phát hiện có Văn Thỏ Thỏ lược trận, Văn Kiều chỉ cần một đường xông pha chiến đấu, một đôi nắm đấm đánh khắp thiên hạ là được.
Điều này khiến nàng ta cũng buông tay buông chân, cho đến khi dọn dẹp sạch sẽ đám giặc cướp ở vùng này, bọn họ mới tiếp tục xuất phát.
*
Trở lại pháp khí phi hành, Thịnh Vân Thâm nhìn có chút sợ, sợ cộc cộc đi qua đón tiếp hai vị nữ anh hùng diệt cướp trở về.
"Mẫn muội muội, chúc mừng ngươi đột phá nha."
Văn Kiều hé miệng cười một tiếng với hắn ta, cười đến nỗi Thịnh Vân Thâm đã sợ lại nhịn không được nhìn thêm một chút, thực sự là tiểu cô nương cười lên khiến lúm đồng tiền nở rộ, thật đáng yêu.
Tiểu cô nương đáng yêu như thế, tại sao đánh người liền lưu manh như vậy chứ?
Ngược lại là Ninh Ngộ Châu biểu hiện vô cùng đáng tin cậy, cho mỗi người một viên Bổ Linh đan.
Văn Thỏ Thỏ phát hiện mình vậy mà không có, lập tức phát ra tiếng kêu vang dội, cho đến khi Ninh ca ca cũng cho nó một viên linh đan, nó mới vui vẻ nhét vào túi trong má.
Sau khi Văn Kiều nhận lấy, cũng không thèm nhìn trực tiếp ném vào trong miệng.
Sắc mặt Tần Hồng Đao cứng lại, hai mắt trợn to: "Đây là Bổ Linh đan cực phẩm cấp huyền?"
Bổ Linh đan là linh đan có thể bổ sung linh khí cho người tu luyện bất cứ lúc nào, thời điểm luyện đan sư sáng tạo ra loại linh đan này, cũng không hạn chế cấp bậc của nó, từ cấp hoàng đến cấp huyền, cấp địa, cấp thiên đều có, cấp càng cao, hiệu quả bổ sung linh khí càng tốt.
Đây cũng là bởi vì tu vi của người tu luyện khác biệt, lượng linh khí cần bổ sung cũng khác nhau, giống người tu luyện cấp cao, cần Bổ Linh đan cấp cao khác, nếu là Bổ Linh đan cấp hoàng, có thể có bao nhiêu linh khí? Nuốt một đống lớn cũng bổ sung không đủ lượng linh khí cần thiết, trong lúc chiến đấu chẳng phải là rất bất lợi?
Tần Hồng Đao nhìn Bổ Linh đan cấp huyền trong tay, đột nhiên hỏi: "Đây là Ninh công tử luyện?"
Ninh Ngộ Châu vẫn bộ dáng nhã nhặn kia, lúc đôi mắt ôn nhuận như ngọc nhìn người khác, sáng trong vô hại, nhìn tựa như một người có tính tình rất tốt, nhưng ở trong mắt hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao, lại sâu không lường được.
Mới bao lâu chứ? Vậy mà đã có thể luyện ra đan cấp huyền không nói, còn luyện ra đan cực phẩm cấp huyền, cho dù hắn là một luyện đan sư thiên tài, cũng quá yêu nghiệt rồi?
Chỉ có Văn Kiều đương nhiên, không hề cảm thấy phu quân nhà nàng yêu nghiệt như thế có cái gì không đúng.
Sau khi nói ra tình huống đi diệt cướp lúc trước, Ninh Ngộ Châu lập tức dắt Văn Kiều trở về phòng nghỉ ngơi.
Hai ánh mắt của sư tỷ đệ nhìn theo bọn họ rời đi, đột nhiên Tần Hồng Đao đập vào lưng sư đệ mình một cái, vỗ mạnh đến mức hắn ta nhe răng trợn mắt, nói ra: "Sư đệ, lúc trước ta vì cứu ngươi, quyết định lấy ngựa chết làm ngựa sống đi mời Ninh công tử, không nghĩ tới.. Sư đệ lần này độc ngươi trúng được rất tốt."
Thịnh Vân Thâm lập tức uất ức: "Đại sư tỷ, sao ngươi có thể nói như vậy chứ? Lúc trước bộ dạng ta xấu xí như vậy, tốt chỗ nào?"
Tần Hồng Đao sờ sờ đầu của hắn ta, cười ha ha hai tiếng.
Quả nhiên ngốc người có ngốc phúc.
** *
Sau khi dắt Văn Kiều trở về phòng, Ninh Ngộ Châu kiểm tra thân thể của nàng, phát hiện không có thương tích gì, mặc dù có bị thương ngoài da, chỉ cần một viên linh đan cực phẩm lập tức có thể giải quyết, không tính là tổn thương.
"Lần này diệt cướp như thế nào?" Ninh Ngộ Châu hỏi.
Hai mắt Văn Kiều sáng lóng lánh nhìn hắn: "Những người tu luyện kia có vẻ rất lợi hại, lúc đầu Tần tỷ tỷ còn đả thương bọn hắn giao cho ta luyện tập, về sau thấy Văn Thỏ Thỏ có thể giúp đỡ, nàng cũng không tiếp tục ra tay."
Văn Kiều thích đánh nhau, trước kia đánh với yêu thú, nhưng rất ít đánh với người tu luyện.
Lần này diệt cướp, rốt cuộc bổ sung chỗ thiếu sót chiến đấu với người tu luyện, khiến cho nàng vô cùng vui vẻ.
Vẻ mặt Ninh Ngộ Châu ôn hòa nhìn nàng mặt mày hớn hở nói về chuyện cùng Tần Hồng Đao tiêu diệt ổ giặc cướp kia, yên lặng lắng nghe, cũng không cắt ngang nàng.
Sau một lần tiêu diệt bọn cướp, con đường kế tiếp dường như thái bình rất nhiều.
Nhưng mà, cũng không biết có phải do chiếc pháp khí phi hành này thực sự quá rêu rao hay không, lúc cách Xích Tiêu Tông còn một nửa đoạn đường, bọn họ bị mai phục lần nữa.
So với lần đầu tiên quang minh chính đại cướp bóc, lần này người cướp bóc mai phục kỹ xảo càng thuần thục, cả chiếc pháp khí phi hành bay ra ngoài, đập vào một dãy núi.
Tần Hồng Đao nổi trận lôi đình bay ra ngoài, không nói hai lời bắt lấy những tên mai phục kia đánh ngay lập tức.
Văn Kiều theo sát phía sau, phát hiện tốc độ Tần Hồng Đao quá nhanh, căn bản không có cơ hội cho nàng và Văn Thỏ Thỏ ra tay. Bởi vậy có thể thấy được, lần trước gặp được ăn cướp, Tần Hồng Đao còn tính là thủ hạ lưu tình, ít nhất còn cho đối phương cơ hội nói nhảm.
Tần Hồng Đao đã kéo tất cả những người mai phục ra khỏi chỗ ẩn thân, không bỏ sót một người nào.
Nhưng đáng tiếc chính là, sau khi bắt được người đánh một trận tơi bời, còn chưa kịp hỏi rõ ràng lai lịch và mục đích của bọn hắn, những người tu luyện này liền thất khiếu chảy máu chết rồi.
Sắc mặt Tần Hồng Đao lập tức trở nên nghiêm túc.
Ninh Ngộ Châu và Thịnh Vân Thâm cũng đi ra từ trong pháp khí phi hành.
Ninh Ngộ Châu khom người, kiểm tra từng người tu luyện đã chết trên mặt đất, nói ra: "Thức hải của bọn họ đã hủy, nguyên nhân chết là lạc ấn gì đó khắc ở trong thức hải bọn họ."
"Ác độc như vậy?" Thịnh Vân Thâm kinh sợ nói: "Sư tỷ, loại biện pháp khống chế người này, có phải rất giống Ám Ảnh Lâu hay không?"
Tần Hồng Đao nhíu mày: "Chúng ta cũng không có thù oán gì với Ám Ảnh Lâu."
"Cũng không nhất định phải là Ám Ảnh Lâu, cũng có thể là những người khác tới Ám Ảnh Lâu mua mạng của chúng ta nha. Sư tỷ, ngươi nói có phải là kẻ đã gây ra án mạng tại Dương Hương Trang hay không?" Thịnh Vân Thâm suy đoán, sau khi hắn ta trúng độc, đối phương liền chạy mất dạng.
Dựa theo tính cách độc ác của người kia, sẽ đến Ám Ảnh Lâu mua mạng của bọn hắn, tuyệt không ngoài ý muốn.
Tần Hồng Đao khẽ gật đầu: "Cũng có khả năng này."