Một tòa tiểu viện phía tây phủ Đức Dũng Hầu, khi sắc trời còn hơi tối, bên ngoài cửa nách truyền đến ba tiếng gõ cửa, lão bộc cảnh giác kiễng mũi chân, mở chốt cửa, kéo ra một khoảng nhỏ, đôi mắt mờ cẩn thận quan sát ngoài cửa.
Ngoài cửa một hán tử cao lớn mặc bộ quần áo vải thô vạt áo ngắn đang đứng, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, mày ngang mắt hổ, đôi môi mím chặt, một tay mang theo một cái túi.
Trên tóc hắn hình như còn có hơi nước, trên râu cũng đọng vài giọt nước, chắc là dậy sớm chờ ở ngoài thành, thừa dịp cửa thành mở liền vào thành, mới có thể vào canh giờ này xuất hiện ở ngoài cửa Hầu phủ.
Lão bộc vừa thấy người tới, lập tức nhận ra đúng là ca ca ruột của Nhị phu nhân nhà mình, cũng chỉ có hắn mới vào canh giờ này gõ cửa nách ở Tây viện, cánh tay toàn da bọc xương của lão nhanh chóng chạy ra mở cửa lớn.
"Cữu lão gia, ngài đã tới, mau vào đi, lão nô lập tức đi thông báo cho phu nhân."
"Không cần đâu."
Đại hán đưa túi vải lớn trong tay cho lão bộc, đôi tay lão bộc tiếp nhận túi hán tử đưa, trong tay nặng trĩu, không khỏi vui vẻ nói, "Cữu lão gia, nếu không thì ngài vào uống chén trà nghỉ chân một chút đi."
Hán tử cao lớn lau hơi nước trên mặt, nhìn sắc trời dần sáng, "Không được, chợ sáng đã mở, gian hàng cũng không thể vắng người."
"À à, vậy cữu lão gia ngài đi thong thả."
"Ừm."
Hán tử cao lớn sải bước đi xa, lão bộc mới cẩn thận đóng cửa, vui sướng giao túi vải lớn cho nhà bếp, Vương bà tử ở nhà bếp mở túi ra, thấy bên trong có một chân sau của một con lợn còn có tim, gan, ruột non, nàng cười đến những nếp nhăn trên mặt đều gấp thành một đóa hoa.
Tay chân nhanh nhẹn xử lý ổn thỏa, rồi không ngừng chạy tới chủ viện, ở bên ngoài mành, vui mừng hồi báo, "Phu nhân, cữu lão gia vừa đưa tới một thịt chân sau của một con heo, còn có một ít tim gan ruột non, nô tỳ đã xử lý tốt."
"Ha ha," bên trong truyền đến một tiếng cười sang sảng của nam nhân, "Tốt, đại cữu ca đưa thịt đến đúng lúc, vào lúc cơm trưa liền nấu thịt om, chân giò hầm, lại thêm một món gan lợn xào."
Ngay sau đó một giọng nói của phụ nhân lại vang lên, "Thêm món thịt viên nữa."
"Vâng, Nhị phu nhân."
Vương bà tử thấy chủ tử trả lời, quay chân đi xuống, Nhị phu nhân hào phóng, có thịt ngon thức ăn ngon bọn họ cũng có thể hưởng lây, nếm thử vài miếng.
Quý phủ hiện tại là Đại phòng Thế tử phu nhân quản việc bếp núc, mỗi ngày thức ăn đưa tới cũng chẳng nhiều lắm, ngay cả Tam phòng con vợ cả bên kia cũng cãi vã vài lần, chủ tử cũng không đủ ăn, huống chi hạ nhân như bọn họ, may mắn nhà mẹ đẻ Nhị phu nhân thường xuyên tiếp tế, Nhị phòng bọn họ ngày qua ngày cũng đã không tồi.
Phía sau rèm cửa trong phòng ngủ, Nhị phu nhân Đinh thị từ trên giường đứng dậy, ngồi vào bàn trang điểm, trừng mắt nhìn trượng phu thiếu chút nữa chiếm hơn phân nửa cái giường, một cái chăn gấm, một đống thật lớn.
Trên bức tường đối diện treo hai cái dao sáng bóng, một cái là dao róc xương, một cái là dao chặt thịt, Đinh thị liếc mắt nhìn trượng phu, "Hôm qua San cô nương còn la hét đòi ăn, hôm nay đại ca thiếp liền đưa thịt tới đây, ngược lại lo cháu gái thèm ăn."
Nam Nhị Gia cười rộ lên, xốc chăn gấm lên, mặc quần áo xuống giường, ngẩng đầu nhìn hai con dao trên tường, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm, khuôn mắt đầy thịt híp mắt lại thành một đường, "Mấy ngày nay ăn đến nỗi trong miệng vẫn còn thịt chim nhàn nhạt, vẫn là đại cữu ca biết rõ lòng ta."
Đinh thị cắm một đóa châu hoa lên trên đầu, hờn dỗi, "Hừ!"
Ngoài cửa có một vị thiếu nữ đang đứng, chừng khoảng mười lăm tuổi, nàng không tinh tế xinh đẹp như những cô nương tiểu thư đương thời, ngược lại toàn thân đều là thịt mũm mĩm, da mặt trắng như hoa đào hồng phấn, như đậu hũ non trơn bóng, một chút lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Nghe thấy tiếng nói bên trong, nàng gõ gõ cửa, "Cha nương, hai người dậy rồi sao?"
Thiếu nữ tên là Nam San, là trưởng nữ Nam Nhị Gia và Đinh thị, ở trong phủ đứng thứ ba, bởi vì Nam Nhị Gia vốn là thứ xuất, đích nữ như nàng còn kém hơn một ít so với thứ nữ dòng chính.
Đại nha đầu Lưu Hương của Đinh thị mở cửa ra, mỉm cười hành lễ với nàng, "Tam tiểu thư, phu nhân đã dậy."
Nàng "lạch bạch" chạy vào, thấy cha mỉm cười nhìn mình, vui vẻ mà kéo tay ông, "Cha, hôm nay San Nhi được ăn thịt viên hả?"
Nam Nhị Gia chọc cái mũi bụ bẫm của khuê nữ, "Có, sâu nhỏ tham ăn."
Hai cha con cười tương tự nhau, mặt mày giống nhau không khác tẹo nào, mắt phượng mũi cao, môi đỏ hơi cong lên, chỉ tiếc trên mặt có hơi nhiều thịt một chút, làm ngũ quan nguyên bản tinh xảo biến dạng.
Nam San không thuận theo, làm nũng nói, "Nữ nhi là sâu nhỏ tham ăn, cha là sâu lớn tham ăn."
"Oa, vậy Lang Nhi là cái gì?"
Một thân mình nho nhỏ tròn vo chạy vào, chui đầu vào trong lòng Đinh thị, đôi mắt nhỏ tròn xoe bất mãn nhìn phụ thân và tỷ tỷ.
Đinh thị nhéo thịt trên mặt nó, "Con nha, là sâu nhỏ nhỏ tham ăn."
Nam Lang năm tuổi vỗ tay, hoan hô nói, "Oa, được ạ, cha là sâu lớn tham ăn, tỷ tỷ là sâu nhỏ tham ăn, Lang nhi là sâu nhỏ nhỏ tham ăn, a? Vậy nương là cái gì?"
Nam Nhị Gia vươn tay ôm lấy nhi tử từ trong lòng thê tử, đùa giỡn một câu, "Nương con là sâu mẹ tham ăn."
Đinh thị lớn lên chắc nịch, không giống phụ nhân mảnh mai như gió hiện nay, xét tướng mạo, cũng không tính là mỹ nhân, mày rậm mắt to, mặt đầy anh khí, nàng nghe trượng phu nói, làm động tác kéo tay áo.
Nam Nhị Gia làm ra bộ dáng sợ hãi, ôm nhi tử chạy