Ý tưởng tốt đẹp là thế, nhưng nửa đêm lần nữa bị đói tỉnh lại, ngửi thấy mùi thịt như có như không, nàng xoay người ngồi dậy, hai mắt nhìn trăng bạc nhô lên cao ngoài cửa sổ, cuối cùng con sâu đói chiến thắng lý trí, hai chân không nghe sai khiến đi về phía ngoài chùa.
Địa phương, cùng nướng thỏ, bên cạnh đống lửa không ngoài dự liệu đương nhiên vẫn là nam tử tuyệt sắc làm người ta sợ hãi than kia.
Cái khác chính là, bên chân nam tử có một con hổ lớn sặc sỡ đang nằm.
Nam San nghĩ bóng dáng ngày đó thấy trong rừng cây chỉ sợ chính là nó, đại hổ vốn đang híp mắt, nghe thấy tiếng bước chân người thì khẽ hé mắt liếc nhìn nàng một cái, lại nhắm mắt dưỡng thần, ngoan ngoãn như con mèo lớn.
Đêm lạnh như nước, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng phiến lá đong đưa.
"Ùng ục"
Bụng Nam San kêu lên không đúng lúc, nàng xấu hổ cười, tay mập xoa bụng, nam tử vươn cánh tay thon dài lấy con thỏ từ trên giá xuống, xé xuống nửa bên, đưa cho nàng.
Lão hổ kia "xoát" cái mở mắt ra, như chuông đồng trừng nàng, trong miệng kêu "hừ hừ".
Một bàn tay khác của nam tử sờ đầu nó, "Chờ lát lại nướng cho mày một con."
Âm thanh réo rắt có chút trầm thấp như nước suối sơn cốc chảy vào lòng người, sảng khoái như nếm được bát băng lạnh lẽo.
Đại hổ sặc sỡ như nghe hiểu mà nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu nhìn một nửa thịt thỏ khác, nam tử đặt thịt trước mặt nó, nó há miệng ngậm lấy, ánh mắt như đang thị uy nhìn Nam San.
Tay nàng cầm thịt thỏ, ngơ ngác đứng đấy, thì ra đây là đồ ăn của lão hổ, nàng đây có tính là đoạt thức ăn trước miệng cọp không!
Tiếng một người một hổ nhai thịt vang lên trong bóng đêm, hai mắt nam tử hạ xuống, không nhìn thấy vẻ mặt, bàn tay như ngọc vuốt ve lông hổ, con vật thoải mắi híp mắt thành một đường, thỉnh thoảng dùng dư quang liếc trộm nàng.
Trong lòng nàng cười một tiếng, con hổ này thật là tinh quái, trong mắt kia rõ ràng là khoe khoang khiêu khích, dường như đang khoe khoang độc chiếm ưu ái của chủ tử với nàng.
Mùi thịt nướng trong miệng chân thật như vậy, nàng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn trăng sáng trên bầu trời, lại nhìn nam tử đối diện, thầm nghĩ, giấc mơ này thật sự rất thật, nếu không phải ngày đó ban ngày không tìm thấy chút dấu vết nào, nàng căn bản sẽ không hoài nghi tính chân thực của chuyện này.
Ăn xong thịt, nàng cẩn thận đi tới gần người và hổ, như lấy lòng nhẹ giọng hỏi, "Cám ơn thịt thỏ của công tử, tiểu nữ ạo muội quấy rầy, xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?"
Nam tử nâng mí mắt, nàng nhìn mà đỏ bừng mặt, nam nhân này đẹp như vậy làm cái gì? Làm hại nàng trái tim lớn tuổi rồi lại bắt đầu ngo ngoe nảy mầm.
"Lăng" (Líng)
Lâm? (Lín)
"Lâm công tử, chào huynh."
Nàng cười ngây ngốc, trong lòng khe khẽ vui sướng, thì ra công tử tuấn tú họ Lâm.
Nam tử trả lời xong mí mắt lại cụp xuống, lông mi dài dưới ánh trăng tạo thành cái bóng hình quạt, đẹp đẽ không giống người thật, nàng dịch qua, ngồi xổm bên cạnh lão hổ.
Đại hổ dời đến vị trí bên cạnh, ý bảo nàng ngồi lại đây, trong lòng nàng vui vẻ, dù sao cũng cùng ăn một con thỏ, tên này coi nàng như người một nhà, phần tình cảm lập tức hiện ra.
Ánh mắt nam tử dường như tìm tòi nghiên cứu mà nhìn con hổ bên cạnh, lại nhìn nữ tử tự nhiên vươn tay vuốt lông hổ, mùi hương thoang thoảng trên người nữ tử chui vào mũi, làm hắn không có chút phản cảm.
U tối trong đôi mắt hẹp dài càng sâu, cô nương này là người đầu tiên có thể đến gần nó từ lúc chào đời tới nay.
Nam San cũng không biết những việc này, nàng một lòng nghĩ đây chỉ là giấc mơ, trong mơ có thể không cần cố kỵ, không cần nói cái gì nam nữ đại phòng, cũng không cần suy nghĩ quy củ điều luật trong thế tục.
Lão hổ được bàn tay mũm mĩm của nàng vuốt thoải mái, híp mắt hưởng thụ, bóng đêm dày đặc, vạn vật ngủ say, gió thổi nhè nhẹ, có chút thoải mái ẩn giấu, dường như trộm được thời gian.
Nàng hắng giọng nói, "Công tử, huynh là thần tiên hay là hồ tiên?"
Thần tiên? Hồ tiên?
Thấy nam tử hình như đăm chiêu nhìn nàng, nàng ngây thơ cười, "Ta đoán công tử là hồ tiên hả, chỉ có hồ tiên mới có tướng mạo như vậy, thần tiên rất nhiều đều không đẹp lắm, như thổ địa công gì đó, Chung Quỳ gì đó."
Thổ địa công? Chung Quỳ?
Là ai?
Mỹ nam tử nhăn mày, hắn chưa bao giờ nghe qua, trong miệng nữ tử này sao lại toàn từ ngữ kỳ quái? Tay hắn khẽ run, trong mắt chợt lóe ánh sáng, lẳng lặng nhìn gương mặt mập mạp vui mừng của nàng.
Người đại hổ ấm áp, Nam San dán chặt vào nó, nhìn gương mặt