Đến giờ ăn trưa, chúng tú nữ đều phải ăn ở Trân Tú các, cả Nam Cẩn và Mạnh Bảo Đàm tôn quý cũng không ngoại lệ, mọi người ngồi xuống theo thứ tự dưới sự dẫn dắt của cung nữ.
Đồ ăn được phân cho các tú nữ đều giống nhau, một mặn một canh, một bát cơm nhỏ.
Lúc ăn cơm, bên trong lặng ngắt như tờ, cả tiếng nhai nuốt cũng nhỏ không thể nhỏ hơn, Nam San nhìn mặt tường ngăn hoa hồng lá xanh nền màu đen phía đông, bức tường tựa lưu li phản quang, nội tâm nàng khẽ động, lén nhìn Nam Cẩn, thấy đối phương dường như cũng nhìn ra huyền cơ, cử chỉ càng thêm ưu nhã.
Bức tường này có lẽ cùng loại với kính thủy tinh hiện đại, người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, người bên ngoài nhìn chỉ thấy một mảnh đen sì.
Nàng đoán không sai, trong mặt tường kia là đương kim Đế Hậu, hai bên trái phải là Hiền phi và Hộ Quốc phu nhân, đứng sau là Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử.
Thu hết dáng vẻ của các tú nữ vào mắt.
Rất nhanh có tú nữ ăn xong, Nam San nhìn cơm canh trước mặt nàng ấy, tựa như chưa động hề gì, lại nhìn tú nữ khác, cũng có mấy người gác đũa.
Còn đang ăn cũng chỉ ưu nhã dùng đũa bạc gắp mấy hạt cơm bỏ vào miệng, nàng nhìn bát đĩa sắp sạch trơn trước mặt mình, ngu ngơ một chút, tiếp đó vùi đầu càn quét.
Có người nhìn nàng với ánh mắt khinh thường, tam tiểu thư phủ Đức Dũng hầu là quỷ đói đầu thai à?
"Vị tỷ tỷ này, có thể chuẩn bị cho ta một phần cơm canh nữa không, một phần ta ăn không đủ no."
Nam San nghe ra tiếng Khương Diệu Âm, cung nữ hầu hạ kia tuy kinh ngạc nhưng cũng không để các tú nữ chịu đói, bên trên cũng không nói không cho bọn họ ăn no, nàng yên lặng lui xuống.
"Ta cũng muốn một phần."
Cung nữ trừng lớn đôi mắt, việc lạ hàng năm đều có, năm nay cực kì nhiều, chưa bao giờ nghe nói tú nữ không đủ ăn, nhìn xem đồ ăn trước mặt những người khác, gần như chưa hề động đũa.
Khương Diệu Âm cười với Nam San, hai người chạm mắt nhau, cung nữ kia không nói cái gì, lập tức đi xuống chuẩn bị, tất cả tú nữ đều nhìn hai người.
Vì thế dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người ăn hết một phần cơm.
Vẻ mặt Đế Hậu sau tường rất vi diệu, trong kinh lại có khuê nữ ăn khỏe như vậy, người mập kia cũng dễ nói, người đen gầy kia cũng ăn khỏe như vậy thật khiến người ta giật mình.
Trong mắt Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử phía sau lại tràn đầy không thể tin, vừa xấu vừa ăn khỏe, người như vậy sao có thể qua sơ tuyển?
Vẻ ngoài Đại hoàng tử thiên về âm nhu, tướng mạo giống mẫu thân Hiền phi nương nương, hắn lại không quan trọng, dù sao năm ngoái hắn đã thành thân, lần này chỉ là chọn hai trắc phi, cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp sắc, trắc phi nói khó nghe chỉ là thiếp thất, hai nữ tử này chắc chắn không thể làm trắc phi của hắn. (âm nhu: nữ tính >< dương cương: nam tính)
Tứ hoàng tử tuấn lãng giống bệ hạ, hắn không có ý nghĩ gì với nữ tử khác, không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí chính phi của hắn chính là biểu muội Bảo Đàm, chọn lựa chẳng qua là mặt ngoài thôi, về phần trắc phi, nghe ý mẫu hậu phải đợi biểu muội sinh được đích tử rồi mới nạp vào phủ, trước mắt ngược lại cũng không vội.
Hắn đưa mắt tìm kiếm, trong sảnh nhiều quý nữ như vậy, một chút là có thể nhận ra biểu muội, dung mạo muội ấy xuất sắc, lại dịu dàng hào phóng, làm người ta có thiện cảm.
Nhưng lại không phải không phải người hắn ngưỡng mộ trong lòng, nữ tử đứng bên cạnh biểu muội, thanh lãnh diễm lệ, đạm như phong lan, từ nhỏ tài danh lan xa, được xưng thi từ song tuyệt, ánh mắt hắn nóng rực lên, nữ tử như thế bảo người ta làm sao không yêu.
Bàn tay trong tay áo nắm lại, vì nàng, đến lúc chỉ hôn sẽ dựa vào lí lẽ biện luận với mẫu hậu, đón nàng vào phủ.
Đại hoàng tử cũng nhìn Nam Cẩn, nữ tử tài mạo song toàn xưa này được nam nhân theo đuổi, trong mắt hắn hiện ra vẻ chiếm hữu, hướng về phía Hiền phi mẫu thân mình chớp mắt, Hiền phi nhìn theo ánh mắt nhi tử, sau đó hạ mắt.
Hắn khẽ mỉm cười, mẫu phi ngầm đồng ý, tài nữ phủ Đức Dũng hầu sẽ vào phủ của hắn, còn về phần hai nữ tử đen mập kia, theo mẫu phi lén lộ ra, sợ là chuẩn bị cho Tam hoàng đệ, Tam hoàng đệ không gần nữ sắc, trong phủ đều là nam tử, trong kinh đã có lời đồn người này thích Long Dương (thích con trai), phụ hoàng là ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa.
Lỡ may ánh mắt Tam hoàng đệ độc đáo, thích cô nương loại hình kì lạ, nói không chừng hai nữ tử thô tục đang vùi đầu ăn kia lại lọt vào mắt hắn.
Đại hoàng tử nhếch mép, chỉ bằng điểm này, Tam hoàng đệ đã không được chọn làm trữ quân.
Đối thủ của hắn trước nay chỉ có Tứ hoàng đệ, chính phi của Tứ hoàng đệ là biểu muội hắn, Mạnh gia hùng cứ triều dã, muốn thắng hắn không phải chuyện dễ.
Nhưng dưới hoàng quyền, từ trước đến nay đều là ngươi chết ta sống, gió tanh mưa máu, không hợp lực liều một lần, ai cũng không biết cuối cùng hươu chết về tay ai, ai nắm giang sơn.
Hộ Quốc phu nhân nhăn mày, hai nữ tử kia quá kì cục rồi, ăn hết những hai phần cơm, thô tục như vậy sao có thể qua sơ tuyển, bà ta nhìn về phía Đế Hậu thăm dò.
Tướng mạo Hoàng Hậu và Hộ Quốc phu nhân có ba phần tương tự, thoạt nhìn đều là nữ tử mạnh mẽ già đời, nàng nhìn về phía cô mẫu mình, tay phải bưng cái chén khẽ nâng