Sau khi ba tỷ muội Nam San về Hầu phủ, lấy Lư thị cầm đầu mọi người đứng đón ở cửa, đại môn Hầu phủ rộng mở, Đinh thị và Nam nhị gia đứng ngay sau Lư thị, bên cạnh là thế tử và Ngụy thị.
Lư thị nhìn thấy Nam San, hai mắt rưng rưng, "San Nhi của tổ mẫu về rồi, nửa tháng không gặp, gầy đi không ít."
Xác thật, nàng gầy đi, cũng đẹp lên, mặc dù so với nữ tử khác vẫn đẫy đà, nhưng thịt mũm mĩm lại có nét đẹp ngây thơ, nếu không phải ngũ quan tương đồng, cho dù ai cũng không nhận ra nàng là cô nương béo thường bị người ta nhạo báng trước kia.
Vẻ mặt Ngụy thị phức tạp nhất, ai cũng không ngờ cô nương Nhị phòng này thế mà có thể lên làm chính phi của hoàng tử, vẻ mặt nàng vừa vui vừa oán.
Cẩn tỷ nhi phong tiệp dư, tuy ngoài dự đoán, nàng vui mừng, nhưng Vinh Thái đế năm nay đã trung niên, hoàng tử thành niên có ba vị, cho dù nữ nhi lập tức mang thai long duệ, về sau phú quý cũng hữu hạn.
So với Ngụy thị sắc mặt phức tạp, Phù thị có thể nói chính là khó coi đến cực điểm, cùng là bốn tỷ muội vào cung ứng tuyển, ba người còn lại đều có thu hoạch, chỉ có Nam Uyển của nàng, hai tay trống trơn, không vớt được chút chỗ tốt.
Mấu chốt là còn hôn sự Tưởng gia phiền lòng kia, không tốt lại rơi vào đầu Uyển Nhi, bảo nàng làm sao có thể nặn ra nụ cười.
Nam tam gia lại khác, nụ cười của hắn rất chân thành tha thiết.
Bất luận cô nương nào vào mắt quý nhân đều là từ Hầu phủ, người làm thúc thúc như hắn cũng vẻ vang.
Trái ngược với tâm tư khác nhau của mọi người, hai vợ chồng Nam nhị gia và Đinh thị chỉ có lo lắng và đau lòng, Nam San biết suy nghĩ của cha mẹ, cho bọn họ ánh mắt an ủi, khóe mắt lơ đãng lướt qua bóng dáng gầy gò cô đơn trên gác cao.
Đúng là tổ phụ.
Nam San cười với ông, cách rất xa, nàng không thấy rõ nét mặt tổ phụ, nhưng từ dáng người giữ vững không đổi của ông, ông cũng không lạnh lùng như bình thường.
Nàng cẩn thận nhìn Lư thị bên cạnh, Lư thị vừa lúc quay đầu, cười nói, "Năm đó ta còn chưa gả đến Hầu phủ, đã nghe thấy tài danh và mỹ danh của cha con, đều nói hắn có phong thái của phụ thân, được xưng Tiểu Sùng lang, dáng dấp Nam San giống cha, gầy đi quả nhiên không tầm thường."
Nghe được hai chữ Sùng lang, Nan San vô ý thức ngẩng đầu nhìn nam tử cao lớn, chỉ là trên lầu các đã không có một bóng người.
Lòng nàng đầy nghi vấn, nghe giọng tổ mẫu có vẻ không oán hận tổ phụ.
Hai tổ tôn thân thiết kéo nhau đi trước, Ngụy thị không muốn thấy một mình Nam San giành hết đắc ý, mở miệng nói, "San tỷ nhi xuất cung có gặp qua tiệp dư nương nương không, không biết thân thể nương nương có khỏe không."
Nam San đang muốn mở miệng, Nam Anh phía sau cướp lời, "Thưa mẫu thân, lúc xuất cung, nữ nhi và tam muội muội tứ muội muội muốn tới tạm biệt đại tỷ tỷ, nhưng người Thúy Hoa cung nói nương nương không quen khí hậu, có chút không khỏe, không thể gặp khách."
Ngụy thị vừa nghe nóng nảy, "Cái gì? Cẩn tỷ nhi bị bệnh, đã tìm hiểu rõ ràng bệnh gì chưa?"
"Cái này nữ nhi không biết."
Nam Anh hơi cúi đầu, Ngụy thị lúc này mới có thời gian đánh giá thứ nữ ngày thường không đáng chú ý, thấy dung mạo nàng điềm đạm, eo đứng thẳng, tuy rằng cúi đầu như trước kia, nhưng nàng cảm giác được thứ nữ trước mặt cũng không còn có thể mặc người coi khinh.
Nàng tiến lên dang tay ôm Nam Anh, "Anh tỷ nhi của ta thật có phúc, tuy nói trắc phi cũng là thiếp, nhưng hoàng gia thì khác, trắc phi cũng là lá ngọc."
Chữ thiếp cắn rất nặng, Nam Anh nhìn thẳng ánh mắt của nàng, "Mẫu thân dạy bảo phải, thiếp hoàng gia tất nhiên là quý giá, đại tỷ hiện giờ phong nương nương, là phúc khí của Hầu phủ chúng ta."
Mặt Ngụy thị cứng đờ, Cẩn tỷ nhi của nàng nói dễ nghe là tiệp dư, nhưng cũng chỉ là thiếp thất.
Mẫu nữ đối đáp ngôn từ sắc bén khó lường, Vân di nương đứng đằng sau vùi đầu càng thấp, bởi vì Nam Anh ban cho Đại hoàng tử làm trắc phi, nàng làm mẹ đẻ cũng được đặc cách cho phép đứng trước đám nha đầu.
Chờ trở tiểu viện của mình, Vân di nương lúc này mới dám kéo tay nữ nhi, "Nhị tiểu thư, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, lúc này vẫn nên nịnh nọt phu nhân, đợi xuất giá rồi vạn sự đại cát."
"Nương, con có chừng mực."
"Nhị tiểu thư, nàng là mẹ cả, chỉ cần một ngày con còn là cô nương Nam gia, thứ nữ của nàng thì nàng có biện pháp đối phó với con."
Nam Anh sầm mặt lại, gật đầu thật mạnh.
Vân di nương thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ như trút được gánh nặng, nàng thở dài, phu nhân tính tình hẹp hòi, không muốn thấy người khác tốt hơn mình.
Ngụy thị lúc này lại đau đầu khó chịu, Phù thị ngồi bên dưới khóc lóc thảm thiết, "Đại tẩu, ta mặc kệ, hôn sự Tưởng gia, tam phòng chúng ta tuyệt không nhận."
Nàng vừa tức vừa đau đầu, "Tam đệ muội, việc này cha chồng cũng đồng ý, bảo ta như thế nào cho phải, trong bốn tỷ muội, ba người đều bị bệ hạ tứ hôn, tự nhiên là không thể hối cải, hiện giờ cũng chỉ có Uyển tỷ nhi chưa đính thân, này..."
"Ta mặc kệ, rõ ràng là hôn sự của đại tỷ nhi lại rơi xuống đầu Uyển Nhi chúng ta, đại tẩu, đừng ức hiếp người khác như vậy."
Phù thị lau nước mắt, lại nói, "Đại tẩu, tẩu nghĩ cách lui hôn sự này đi.
Lui?
Lấy tính tình ngu xuẩn của Tưởng phu nhân, làm sao có thể nói thông được?
Ngụy thị đối xử với tam phòng không giống nhau, tam phòng và thế tử là một mẹ đẻ ra, nàng tự nhiên phải bận tâm, hơn nữa Cẩn Nhi đã bị lưu lại trong cung, việc này lan truyền ra ngoài bất lợi cho nữ nhi.
Cúi đầu suy nghĩ, trấn an Phù thị, "Tam đệ muội, muội về trước đi, ta lại nghĩ cách."
Nghe được nàng nói như vậy, Phù thị vốn đang định tranh cãi nữa, mắt thấy thế tử đại bá đi vào, lập tức lau nước mắt, tâm bất cam tình bất nguyện cáo lui.
Tâm trạng Nam Hoành Đào rất tốt, đại nữ nhi phong đế phi, nhị nữ nhi trở thành trắc phi Đại hoàng tử, hắn làm cha cũng thơm lây, nói câu khoác lác không biết ngượng, mình hiện tại cũng coi như là quốc thích.
Hắn