Ngày thứ hai phân nhà, nhị phòng bắt đầu thu dọn đồ dạc, hôm qua Hầu gia đã nói, nhị phòng phải dọn ra ngoài, ngoài được chia một tòa nhà để ở, cộng thêm năm trăm lượng bạc, còn lại không có cái gì, đối với cách chia này, Ngụy thị xem như tương đối vừa lòng.
Hạ nhân nhị phòng cũng không nhiều lắm, đều là một ít cô nhi lão bộc, không có bối cảnh không có quan hệ, mới có thể bị phái đến Tây Khóa viện làm việc, hiện giờ nhị phòng phải dọn đi, những phòng khác cũng không cần mấy người này, Ngụy thị dứt khoát tặng nhân tình, giao khế ước bán thân của mấy người này cho Đinh thị.
Đinh thị cũng không khách khí với nàng ta, nhận lấy khế ước bán thân, mắt Ngụy thị đảo vòng vòng, nói, "Nhị đệ muội, San tỷ nhi sắp xuất giá, cha chồng đã bàn giao, phải lấy ra một phần của hồi môn trong công quỹ, đợi lát ta kêu hạ nhân chuyển nhưng cái rương đó tới."
Chờ một lát Đinh thị thấy những cái rương này, thở dài, nàng đã nói sao Ngụy thị có thể tốt như vậy, chuẩn bị của hồi môn cho San tỷ nhi, lật mở 24 cái rương bày trong viện nhìn xem, đều chỉ chứa một nửa.
Chất lượng loại hình trang sức cũng không tốt, trang sức vàng cũ kĩ, phần lớn đều là trang sức bạc cho đủ số, nhìn một đống vải dệt, chỉ có một hai cuộn là kiểu đang thịnh hành, còn lại đều là loại vải màu sắc lỗi thời, không biết hàng ứ đọng lấy từ đâu ra.
Chẳng trách Ngụy thị phái người đưa tới mà không nói cái gì, nếu thật sự để nhị phòng bọn họ chiếm hời, nàng ta tất nhiên sẽ nói mấy lời chua ngoa, nhìn mấy thứ này, rõ ràng là theo lệ vốn có trong phủ mà.
Ngụy thị chuẩn bị dựa theo thân phận nữ nhi thứ tử của San Nhi, không hề kiêng dè nàng sắp sửa gả cho Tam hoàng tử.
Nam San cũng thấy mấy thứ này, ngược lại không quá để ý, con người Ngụy thị, nếu đột nhiên lấy lòng, chuẩn bị hẫu lễ, nàng ngược lại phải cảnh giác liệu phía sau có hậu chiêu gì không, nhưng bà ta chỉ tùy ý sắp xếp, ngược lại làm người ta yên lòng.
Vì thế bảo người chuyển rương về, không cần thì phí, "Nương, tính tình đại bá nương chẳng lẽ nương còn không rõ, sợ là nếu tổ phụ không lên tiếng, mấy thứ này cũng chẳng đến lượt chúng ta, phải thoả mãn thôi."
Đinh thị gật đầu, nghĩ lại cũng phải, lấy tính tình móc tiền giữa kẽ ngón tay kia của Ngụy thị, bảo nàng ta chảy máu, quá khó.
Mọi người đều vội vàng tặng đồ, lưu luyến chia tay, thằng bé Lang ca nhi cũng đưa rất nhiều đồ của mình cho Nam Lạc, một bao đầy, thằng bé cõng trên lưng, đi lung la lung lay trông có chút buồn cười, Vạn di nương là thiếp thất, không tiện lộ diện, lặng lẽ phái bà tử tặng hạ lễ dời đến chỗ ở tốt.
Làm Nam San ngoài ý muốn chính là, Cảnh ca nhi đại phòng chỉ tùy tiện nói hai câu, dù sao đều là đường huynh muội trưởng thành, hắn phải tránh hiềm nghi, cũng không có gì muốn nói, ngược lại Đường ca nhi luôn không hợp nhau với nàng, không được tự nhiên tặng một cây kiếm gỗ đào.
"Nè, tặng cho tỷ, miễn tỷ lại nói đệ không biết lễ nghĩa, không biết yêu quý huynh đệ tỷ muội."
Thiếu niên nhăn mặt, ra vẻ cực kì không kiên nhẫn, Nam San muốn trêu hắn, "Mấy ngày không gặp, Đường ca nhi tiến bộ rồi nha, nhưng vì sao gọi ta là nè, đệ không phải nên gọi ta là tam tỷ tỷ sao?"
"Tỷ... đừng quá đáng."
Nam San thấy cổ hắn đỏ hết cả lên, cũng từ bỏ, nhận kiếm gỗ đào, nhìn bộ dạng hơi xấu, chắc là tự khắc, nàng ngược lại không chê, dù sao cũng là tấm lòng của người khác, đặt trong phòng trấn trạch cũng được.
Thấy nàng nhận lấy, Nam Đường thở phào nhẹ nhõm, rất không được tự nhiên nhanh chóng chạy xa.
Các tỷ muội khác cũng đưa tới một hai hạ lễ khác nhau, Nam Uyển không biết trúng gió gì, nằng nặc đề nghị huynh đệ tỷ muội gặp nhau, bày một bàn tiệc tiễn nàng.
"Tam tỷ tỷ, trước kia tỷ muội chúng ta ở nhà, đi lại nhấc chân là được, trước mắt tỷ phải theo nhị thúc dọn ra ngoài phủ, muốn gặp mặt không tiện như vậy nữa rồi, thừa dịp còn ở trong phủ, chúng ta ngồi nói với nhau mấy lời."
Nam San đang muốn mở miệng, Nam Anh đã tiếp lời, "Lời này của tứ muội muội có chút không ổn, tỷ muội chúng ta một nhà, muốn gặp nhau tự nhiên dễ dàng, chắc hẳn tam muội muội cũng rất hoan nghênh chúng ta tìm muội ấy chơi, tam muội muội, muội nói phải không?"
"Tất nhiên rồi, đến lúc đó các tỷ muội đến nhà ta làm khách, ta rất hoan nghênh."
Chung Khấu Châu cười nói, "Đây chính là muội nói đó, đến lúc đó đừng có chê ta hay đến, giận ta."
"Không đâu, biểu tỷ muốn đến, ta nhất định sẽ quét dọn sạch sẽ tiếp đón."
"Xem cái miệng này, hôm nay ăn đường hả."
Nam Đường nghe biểu tỷ nói như vậy, theo bản năng nhìn miệng Nam San, thấy miệng nàng đỏ hồng chúm chím, hơi có ánh nước, giống như quét một lớp mật, hắn cúi đầu, có chút không dám nhìn nữa.
Chỉ mới mấy tháng, tam... tỷ tỷ trở nên làm người ta không dám nhìn thẳng.
Cảnh ca nhi là trưởng tử Hầu phủ, thói quen ổn trọng, bảo hắn đùa giỡn với mấy đệ muội, thực sự có chút không làm được, hắn hàn huyên vài câu liền lấy cớ đọc sách, rời khỏi bữa tiệc.
Hắn vừa đi, Lang ca nhi và Lạc ca nhi lập tức thả lỏng, ăn không ngơi tay, miệng dính đầy mỡ, mặt Côn ca nhi tam phòng đầy khinh thường, quả nhiên đều là thứ xuất chẳng được tích sự gì như lời nương.
Nam San lưu tâm quan sát một chút, thầm thở dài, chênh lệch đích thứ không phải điều nàng có thể thay đổi, kỳ thật lại nói, kể cả mấy đường tỷ muội bọn họ cũng chỉ là mấy đứa trẻ choai choai, mọi người đều khoảng hơn mười tuổi.
Nàng cười một chút, ngầm bực mình quan tâm quá nhiều, dứt khoát đặt sang một bên, chợt nghe thấy Nam Uyển nói, "Về sau tam tỷ tỷ gả đến phủ Tam hoàng tử, cũng đừng quên những tỷ muội chúng ta, ngăn không cho tới nhà."
"Tứ muội muội, muội đang khó xử tam muội muội rồi, tam muội muội gả vào hoàng gia, mọi chuyện phải làm theo quy củ của hoàng gia, chúng ta tuy là tỷ muội, nhưng không phải muội tới cửa là tới, muội nói như vậy không phải làm khó tam muội muội sao?"
Lên tiếng lại là Nam Anh, Nam Uyển bị nàng nói mặt cứng đờ, tàn nhẫn trừng mắt một cái, chế nhạo một câu.
"Tuy nhị tỷ tỷ cũng vào cửa hoàng gia, nhưng dù sao cũng là trắc phi, muốn ra ngoài sợ là phải theo quy củ nhỉ."
Mặt Nam Anh trắng bệch, Chung Khấu Châu vội giải vây, "Mọi người đều là tỷ muội, vì sao nói mấy lời tổn thường hòa khí, mọi người về sau đều phải gả vào nhà chồng, không thể tự tại như nhà mẹ đẻ, đâu thể muốn thế nào thì thế đó, trước mắt thừa dịp còn chưa lấy chồng, đúng là lúc vui vẻ, chớ nói mấy lời mất hứng."
Hai tỷ muội quay đầu, xem như bỏ qua, Nam San thầm bật cười, chỉ là mấy đứa trẻ hơn mười tuổi, sao lại lắm tâm tư như vậy.
Cuối cùng, yến hội kết thúc qua loa, ngoài Lang ca nhi và Lạc ca nhi lăn lộn bụng tròn vo, ai cũng cảm thấy bữa tiệc này quả thực chính là làm điều thừa.
Qua mấy ngày, nghe nói nhà mới đã dọn xong, nhị phòng vui mừng dọn đến nhà mới, Ngụy thị làm bộ làm tịch tới hỗ trợ, kỳ thật cũng chỉ là tới thăm dò thực hư, thấy nhị phòng xác thật chỉ có một ý dụng cụ, của hồi môn của Đinh thị không đầy mười rương, yên tâm hẳn.
Đinh thị thấy dáng vẻ của nàng ta, lại nghĩ đến của hồi môn đưa tới, có chút buồn bực, lấy hai con dao mổ lợn trên tường xuống, đặt thật mạnh vào rương, dọa Ngụy thị giật mình, vội vàng cáo từ.
Rẽ một ngã rẽ, tới viện của Lư thị, Lư thị đang kêu người mở khóa nhà kho, sửa sang lại của hồi môn, từng hàng rương gỗ đỏ chưa bao giờ mở ra được nâng ra bên ngoài, nhìn dáng vẻ cố hết sức của đám hạ nhân, Ngụy thị không khỏi đỏ mắt.
Đám hạ nhân nâng mấy cái rương này cố hết sức, không biết trong đấy có thứ tốt gì không, thật làm người ta đỏ mắt, năm đó nàng ta gả chồng cũng không phô trương như vậy, thật là hời cho nhị phòng.
Nhà mẹ đẻ nàng về sau mới phong Bá, tổ tiên không có nội tình, bạc thì có, nhưng một ít trân phẩm, không phải có bạc là mua được, chỉ có thể mua nhiều đồ trang sức một chút để bày cho đủ, khi xuất giá, thật vất vả mới gom đủ 72 rương của hồi môn, phần lớn đồ vật bên trong nhìn thì đẹp, lợi ích thực tế có một ít, kì trân dị bảo lại không có.
May mắn nàng gả tới Hầu phủ không bao lâu, Lư thị ẩn cư nơi Phật đường, nội trợ rơi vào đầu nàng, mấy năm nay, ngoài sáng trong tối vơ vét được không ít, hơn nữa Hầu phủ có nội tình, nàng một bên vớt bạc, một bên từ từ tích cóp của hồi môn cho Cẩn tỷ nhi.
Tuy nói Cẩn tỷ nhi vào cung, của hồi môn lúc trước chuẩn bị không sử dụng đến, nhưng ở trong cung chuẩn bị cũng phải tốn bạc, phần lớn đồ vật đều đổi thành tiền bạc, lén đưa vào cung.
Nàng lại không có nữ nhi khác, của hồi môn của mình chỉ có thể cho con mình, mấy đứa con trai cưới vợ tự nhiên lấy tiền trong công khố, vốn riêng của mình không thể vô cớ lợi cho người khác, đặc biệt là thứ nữ.
Ngày chuyển nhà, Nam thị cũng tới đưa tiễn, không còn ghét bỏ như ngày xưa, kéo tay Nam San, chỉ thiếu nước nước mắt lưng tròng, "San tỷ nhi, các ngươi chuyển nhà đi, cô mẫu rất không nỡ, tình cảm của ngươi và Châu tỷ nhi đừng vì về sau ở xa mà nhạt phai dần."
Nam San bị nàng nắm chặt, cả người không được tự nhiên, "Cô mẫu yên tâm, biểu tỷ và ta chắc chắn thường lui tới."
"Vậy là tốt rồi, cô mẫu biết mà, San tỷ nhi là người có phúc, cũng trọng tình nghĩa."
Nam San nể mặt mũi Chung Khấu Châu, nở nụ cười, cô mẫu này thật là kiếm lợi cho mình, trước kia chướng mắt nhị phòng bọn họ đủ kiểu, mình vừa được ban hôn, thái độ quay phắt một cái, cho tới nay, nàng và Chung Khấu Châu đều thân thiết, về sau không cần người khác nói, tự nhiên cũng sẽ thường liên hệ.
Chờ xe ngựa nhị phòng đi xa, mặt Nam thị nhạt đi, nhìn nữ nhi như hoa như ngọc bên cạnh mình, vẻ mặt không cam lòng.
"Châu nhi, ngày ấy con cũng gặp qua Tam hoàng tử, có đúng giống trong lời đồn, tài hoa xuất chúng, tư nghi bất phàm?"
Chung Khấu Châu thu hồi ánh mắt, "Đúng vậy, nương, tam biểu muội là người có phúc, con thấy Tam hoàng tử rất bảo vệ muội ấy, có lẽ về sau tam biểu muội gả qua sẽ không khổ sở."
Tâm tư Nam thị xoay mấy lần, "Châu nhi, con và San tỷ nhi quan hệ tốt, nếu sau này hai tỷ muội có thể ở trong một phủ thì không thể tốt hơn."
"Nương..."
"Châu nhi, nương vì tốt cho con, tính tình San tỷ yếu đuối, các con lại thân thiết, về sau tỷ tỷ muội muội, không phải càng tốt hơn sao?"
Chung Khấu Châu gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, "Nương, việc này cũng không thể nhắc lại, bằng không, con nào có mặt mũi đi tìm tam biểu muội chơi."
"Con bé này, sao lại ngốc như vậy, đại cữu cữu con ngoài miệng đáp ứng, nhưng lại không có hành động gì, ta là một quả phụ không tiện ra ngoài đi lại, trông cậy vào đại cữu mẫu của con, đó chính là người ngoài mặt một kiểu trong lòng một kiểu, càng không có gì hi vọng, tuy nghe nói tính tình Tam hoàng tử không tốt, đáng quý là hoàng tử, tướng mạo tốt, hơn nữa hoàng phi lại là San tỷ nhi, các con..."
"Nương, nương đừng nói nữa, con không ngốc." Chung Khấu Châu bình ổn