Tin tức Nam Cẩn phong hoàng quý phi lập tức chiêu cáo thiên hạ, mấy người vui mừng mấy người sầu, thân mẫu đại hoàng tử Hiền phi đang ở trong phòng loay hoay tỉa hoa, nghe nói thánh chỉ, trực tiếp cắt đôi nụ hoa thành hai.
Trong hậu cung Loan quý phi vốn là chỉ dưới hoàng hậu, tự dưng nhảy ra một hoàng quý phi chèn ép thì đâu cam tâm, ôm tiểu hoàng tử đi tới đi lui trong phòng, mặt đầy hận ý.
Nữ tử trong cung tự nhiên ghen ghét, làm mẫu thân hoàng quý phi mới sắc phong, Ngụy thị lại là người phấn khởi nhất.
Cẩn Nhi quả nhiên biết tranh đua, không uổng công nàng nuôi dưỡng như châu như bảo, mới vào cung không đến nửa năm, vừa hoài long tự đã được phong hoàng quý phi, chỉ dưới một mình hoàng hậu, trước mắt hoàng hậu đang trong lãnh cung, nếu là... Nàng thầm nghĩ lớn mật, chỉ thiếu chút nữa, nữ nhi có thể trên vạn người.
Nếu sinh được long tử, đương kim bệ hạ đang độ xuân thu đỉnh thịnh, khẳng định có thể nhìn tiểu hoàng tử trưởng thành, đến lúc đó, thiên hạ này... không thể nó trước được là của ai.
Nàng nóng lòng, vui vẻ thu thập đồ đạc vào cung, tam phòng cũng nghe được tiếng gió, hết xin lại xỏ để Nam Uyển cùng nàng tiến cung.
Phù thị tươi cười hớn hở, cười thấy răng không thấy mắt, "Đại tẩu, đại tỷ nhi chúng ta được phong hoàng quý phi, lại có mang long tử, chuyện vinh quang cửa nhà như thế để Uyển Nhi chúng ta đi gặp cũng tốt, để nó có thể dính chút ánh sáng của hoàng quý phi."
Nam Uyển cũng ngoan ngoãn đứng một bên, cười nói, "Đại bá mẫu, trước kia lúc còn ở nhà, đại tỷ tỷ cùng Uyển Nhi thân thiết nhất, trước mắt đại tỷ tỷ thành hoàng quý phi, Uyển Nhi rất vui mừng, muốn gặp mặt chúc mừng đại tỷ tỷ."
Ngụy thị thấy nàng bám víu, vốn không vui lắm, nhưng lại nghĩ để Uyển tỷ nhi xem phong cảnh hiện giờ của nữ nhi cũng tốt.
Vì thế nàng tươi tắn hơn, có chút đắc ý, "Vậy Uyển Nhi đi cùng ta, hoàng quý phi của chúng ta bây giờ thân phận tôn quý, Uyển Nhi đừng gọi đại tỷ tỷ như ở trong phủ, phải xưng là hoàng quý phi, trong cung nhiều lễ nghĩa, mọi chuyện đều phải nhìn sắc mặt nương nương mà hành sự."
Nam Uyển thấy nàng đồng ý, cũng không so đo cái giọng khoe khoang của nàng, ngoan ngoãn trả lời, "Vâng, Uyển Nhi nghe đại bá mẫu."
Chờ đến lúc đó các nàng mới phát hiện, Nam Cẩn không chỉ triệu kiến các nàng, còn triệu kiến Nam San.
Nam San mặc chính bào tử kim của hoàng tử phi, trên đầu phượng thoa đá quý, hơn nữa dáng người thướt tha, hoa mỹ bức người, nàng chậm rãi từ trong xe ngựa xuống dưới, giữa hoa cẩm lý trên chân nạm một viên trân trâu long nhãn rất lớn, như ẩn như hiện theo động tác của nàng.
Nam Uyển nhìn y phục của mình, so sánh hai người, trong lòng ghen ghét.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, từ sau lần trước ầm ĩ, đây là lần đầu tiên Nam San nhìn thấy Nam Uyển, nghe nói đường muội này rất gần gũi với phe tứ hoàng tử phi.
Nam San liếc nhìn nàng một cái, châm biếm một tiếng, Mạnh Bảo Đàm sợ là hiện tại không quan tâm nổi nàng, Mạnh gia trò này tiếp nối trò kia, danh vọng không bằng trước, Nam Uyển muốn leo lên cây đại thụ Mạnh Bảo Đàm, trước mắt sợ là không được.
Nam Uyển không được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, Nam San quay đầu, cười với Ngụy thị, Ngụy thị lập tức thân thiết tiến lên, miệng nói, "San tỷ nhi nay đã khác xưa, đại bá mẫu cũng không dám nhận."
"Xem đại bá mẫu nói, nếu nói bất đồng, theo San Nhi thấy, hoàng quý phi mới là người đứng đầu tỷ muội chúng ta."
Nghe nàng nói thức thời, Ngụy thị đắc ý cười rộ lên, ánh mắt Nam Uyển phía sau càng thêm tối tăm.
Mấy người được cung nữ dẫn dắt, đi vào Khang Nhạc cung, vấn an Nam Cẩn, miệng xưng hoàng quý phi.
Nam San là hoàng tử phi, tự nhiên lễ nghĩa không giống bọn họ, Nam Uyển quỳ dưới đất nhìn nàng nhàn nhã mà đứng, lại tức giận, hàm răng cắn chặt muốn chết.
Ngụy thị nhìn nữ nhi trân bảo càng xinh đẹp quý giá, vẻ mặt vinh hạnh, "Hoàng quý phi nương nương, gần đây ăn uống tốt không?"
"Mọi người mau mau đứng dậy, nhọc mẫu thân quan tâm, cung nhân hầu hạ rất tốt, chẳng qua bụng dạ kén ăn, ăn uống không tốt lắm."
Nam San ngồi ở bên dưới, Ngụy thị cũng được ban ngồi, duy có Nam Uyển chỉ có thể đứng phía sau Ngụy thị, theo tầm mắt của Nam San, vừa lúc đối diện ánh mắt oán độc lại trốn tránh của nàng.
Nam Cẩn ngồi ghế trên phảng phất lại về thời gian trong phủ, nàng vẫn là đại tiểu thư cao cao tại thượng, đám muội muội phía dưới chỉ làm nền cho nàng.
Chẳng qua tam muội muội tầm thường nhất, sau khi gả vào phủ tam hoàng tử, không một tin đồn không tốt nào lộ ra, vốn đang cho rằng gả cho tam hoàng tử trời sinh tính tàn bạo, cuộc sống của tam muội muội sẽ rất là khổ sở.
Nhưng từ sau lần gặp qua tam hoàng tử, nàng liền biết tất cả đồn đại đều là giả, một người tướng mạo xuất chúng, sao có thể là người tàn nhẫn khát máu, sợ đều là Mạnh hoàng hậu giở trò, phái người ở sau lưng ác ngôn đả thương người.
Lời đồn không tốt làm khuê tú trong kinh bị dọa nghe tiếng sợ vỡ mật, tự dưng tiện nghi Nam San.
Tam muội muội này thật làm nàng nhìn bằng con mắt khác, trước kia ở trong phủ, chất phác lại kiệm lời, hiện tại tựa như biến thành người khác, nàng ngồi ở đó, tuy rằng cái gì cũng không có làm, lại có thể nhìn ra bình tĩnh thong dong hơn hẳn người thường.
Nghe nói nhị thúc trước kia béo như lợn cũng biến thành nam tử tuấn mỹ.
Xem ra, nhị phòng trước kia ở Hầu phủ đều là giả vờ.
Nam Cẩn rất dễ hiểu chuyện này, trước kia cũng đọc qua không ít tiểu thuyết xuyên không, thứ tử thứ nữ gì đó đều là người mang mặt nạ khiêm tốn, một khi phân nhà ra ngoài thì biến thành nhân trung long phượng.
Có lẽ nhị phòng cũng là người như vậy, trước kia là nàng không chú ý thôi.
Lúc Nam Cẩn đánh giá Nam San, Nam San cũng không tiếng động đánh giá nàng, Nam Cẩn này cũng có chút bản lĩnh, dỗ hoàng đế xoay vòng, vừa mang thai liền tấn làm hoàng quý phi, thủ đoạn lợi hại.
Đôi mắt Ngụy thị không đủ xem, trước kia cảm thấy Thúy Hoa cung tráng lệ huy hoàng, hiện tại xem ra, Khang Nhạc cung này mới là khí phái hoàng gia chân chính.
Mắt nàng lòng nàng đầy vui mừng, "Nương nương, Khang Nhạc cung này lớn thật."
Ánh mắt Nam Cẩn hơi đắc ý, "Đều là bệ hạ vì để ta an thai, toàn bộ đồ đạc bố trí một lần nữa."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, vào trong tai Ngụy thị lại là đại hỉ, trong mắt Nam Uyển càng không cam lòng, cùng là tỷ muội Hầu phủ, tất cả mọi người thăng chức rất nhanh, chỉ bỏ lại một mình nàng.
Lúc này Nam San cũng nhìn ra, Nam Cẩn triệu các nàng tiến cung chính là vì khoe khoang.
Nàng đơn giản ngậm miệng, nghe các nàng khoe khoang, khen ngợi, cũng may người ngoài tiến cung, không thể ở lâu, canh giờ vừa đến, cũng phải cáo từ rời cung.
Ngụy thị lưu luyến không rời, Nam Uyển lân la lề mề, muốn lưu lại thêm chút, nhưng bất đắc dĩ canh giờ không đợi người, chỉ có thể rời đi.
Nam Cẩn gọi Nam San, "Tam muội muội, mẫu thân ta và tứ muội muội theo quy định trong cung phải xuất cung, nhưng tam muội muội là hoàng tử phi, thật ra không cần tuân thủ những quy củ này, không bằng ở lâu thêm một lúc, tỷ muội chúng ta nói thêm mấy lời tri kỷ."
Mình có thể nói mấy lời tri kỷ gì với nàng chứ, Nam San thầm mắng, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể lưu lại, xem xem Nam Cẩn rốt cuộc muốn nói cái gì.
Nam Cẩn chậm rì rì nói, "Nhớ từ trước chúng ta ở trong phủ, mấy tỷ muội thường hay tụ tập bên nhau, cảnh tượng khi đó thật làm người ta hoài niệm."
Nam San cúi đầu, có cái gì mà hoài niệm? Không phải là nghe ngươi khoe khoang thi từ, nàng chẳng hoài niệm chút nào.
"Hoàng quý phi, ta ra ngoài lâu rồi, nếu tam hoàng tử biết, sợ là không vui, ngươi cũng biết tính tình hắn... Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi."
Cảm xúc hoài niệm Nam Cẩn ấp ủ nửa ngày bị nàng cắt ngang, có chút không vui, "Tam muội muội, nam nhân không thể chiều, tam hoàng tử tuy là hoàng tử, nhưng ngươi cũng là một hoàng tử phi, lúc nên kiên cường không thể thoái nhượng."
"Ồ."
"Đặc biệt là trái phải rõ ràng, nội trợ hiền phải khiến nam nhân tốt lên, thay hắn trấn cửa ải nhân sinh, trước mắt trong kinh lời đồn sôi nổi, đều nói Mạnh gia đã bị bệ hạ trách phạt, sợ là sẽ bị ghét bỏ, ngươi chớ có suy nghĩ này, trúng bẫy của người ta."
"Ồ."
"Tứ hoàng tử là chính thống, đích hoàng tử, từ xưa đích thứ không thể so, bệ hạ chỉ đưa hoàng hậu đến lãnh cung, nhưng không phế hậu, ngươi phải đánh bóng đôi mắt, dưới tình thế cấp bách, đứng đứng sai bên."
"Ồ, hoàng quý phi, đứng bên gì, bên nào, ta không nhìn thấy?"
Nam Cẩn nói đến miệng khô lưỡi nóng, nghe Nam San hỏi lại, thiếu chút nữa sặc chết, nhìn vẻ mặt mê mang của nàng, trong lòng thầm mắng, quả nhiên nàng nghĩ quá nhiều, cái gì biến thành người khác, không phải là ngu xuẩn kia sao.
Đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không hiểu, sao có thể nghe hiểu cái khác, mệt nàng còn tưởng rằng ngu xuẩn này trước kia là giả vờ.
"Thôi, ngươi nghe không hiểu cũng không quan trọng, về sau nếu tam hoàng tử có chuyện gì, ngươi phải kịp thời cho ta biết, ví dụ tam hoàng tử thân thiết với ai, nói những cái gì,