Trên đường phố phồn hoa, người đi đường ít dần, giờ đã là lúc chạng vạng, các quán trà lâu quán rượu đều đã châm đèn lồng ở cửa, rực rỡ huy hoàng.
Phu thê tam hoàng tử ngồi trong xe ngựa, lặng im không nói.
Nam San suy nghĩ tâm tư trượng phu, lấy lại ngôi vị hoàng đế là tất nhiên, nhưng dường như hắn chẳng để bụng mấy, mỗi ngày ngoài ở bên nàng thì là tập võ.
Vừa rồi nghe hắn nói chuyện với Mạnh quốc công, rõ ràng là đã có tính toán, vì thế nàng nhẹ giọng hỏi, "Phu quân, chàng định đoạt lại ngôi vị hoàng đế như thế nào?"
Lăng Trọng Hoa cặp nách nàng, ôm nàng vào lòng, "Nếu trong triều đều là thứ hoàng tử, như vậy chỉ có thể lập trưởng, hoặc là người có năng lực."
Nam San ôm lấy cổ hắn, hôn một cái lên mặt hắn, "Cách này rất tốt, chúng ta muốn danh chính ngôn thuận, khiến người khác tâm phục khẩu phục, chàng đã có đối sách, có cần ta giúp gì không?"
Lăng Trọng Hoa thấy nàng nóng lòng muốn thử, mắt phượng lấp lánh như ngôi sao, không khỏi bật cười, "Không cần, nàng cứ chờ làm hoàng hậu là được."
Nam San le lưỡi, tiến sát lòng hắn, không khỏi nghĩ đến Mạnh hoàng hậu lúc trước vào lãnh cung, gần đây lại thả ra, muốn phế sợ là có chút khó, hơn nữa Vĩnh Thái đế tuổi tác cũng không quá cao, chờ hắn băng hà không biết ngày tháng năm nào.
"Phu quân, Mạnh hoàng hậu không được lòng bệ hạ, kéo nàng ta xuống ngựa thật ra không khó, chẳng qua con nuôi kia của chàng thoạt nhìn còn tinh thần lắm, sợ là sống được mấy chục năm nữa, chàng cứ chờ sao?"
"Ai nói ta phải chờ?"
"Không đợi thì chàng muốn như thế nào, chẳng lẽ chàng muốn...?" Nam San làm động tác cắt cổ.
"Cái đó không cần, Lăng Thành Phong không phải huyết mạch Lăng gia, năm đó, ta còn có chút việc chưa bàn giao cho hắn."
"Phu quân, chàng còn để lại một tay, vậy hắn rốt cuộc là người nhà nào, không phải là chàng tùy tiện nhặt thật chứ?"
"Nhặt thật mà, có điều là một cô nhi, cha là thợ săn trong núi."
Nam San khẽ nhếch môi, con thợ săn lại làm đế vương, cũng không biết là đời nào đốt nhang khói, "Chuyện thế gian, có nhân thì có quả, có lẽ chàng giao ngôi vị hoàng đế cho hắn, thay đổi vận mệnh của hắn, cho nên mới có thể mượn thân phận con hắn sống lại lần nữa."
Mắt Lăng Trọng Hoa nghiêm nghị lên, ánh mắt sâu thẳm.
Nói đến, không phải không có khả năng này, lúc trước hắn đã đăng cơ mấy năm, hậu cung trống rỗng, dưới gối không con, đại thần trong triều liều chết dâng sớ, khuyên hắn nạp phi.
Giang sơn không thể không người nối nghiệp, hắn từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với nữ tử, hơn nữa trong lòng có người, sao có thể nạp phi sinh con, vừa lúc một mình xuất cung, ở trong rừng nghe tiếng trẻ con khóc, chợt nảy ý tưởng, điều tra rõ thân phận, thấy cha nó chết trong nhà cỏ, ôm đứa trẻ hồi cung, lập làm thái tử.
Nếu không phải hắn ra tay, một đứa trẻ bị bỏ trong rừng, không lâu sẽ bỏ mạng.
Hắn cứu người một mạng, cho nên mới có thể lấy thân phận đứa con trọng sinh trở về.
Hắn im lặng, nàng cũng không mở miệng, tâm tư hai người đều hơi trầm, thật lâu sau, nàng kéo đề tài, "Theo chàng, Mạnh quốc công có giúp chúng ta không?"
"Không cần hắn giúp, hắn là người thông minh, tự nhiên biết nên làm như thế nào."
Trên thực tế, Mạnh Tiến Quang chưa bao giờ nghĩ tới tòng long chi công gì đó, Mạnh gia với ông chỉ là trách nhiệm.
Ông rõ tâm tư những người Mạnh gia khác, từ trước ông cũng nghĩ như thế, Mạnh gia ở trên tay hắn đứng hàng đệ nhất môn phiệt trong kinh, dựa vào liên hệ chặt chẽ với hoàng gia, đảm bảo trăm năm vinh quang.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là tuổi tác lớn dần, càng thêm cảm thấy cô tịch, không biết hao phí hơn nửa cuộc đời là vì cái gì, đặc biệt gần đây trong phủ bị lộ ra gièm pha, làm lòng tràn đầy mệt mỏi.
Biểu hiện gần đây của tứ hoàng tử cũng làm ông rất thất vọng, chỉ một khóa khăn trắc trở hắn đã muốn phân rõ quan hệ với Mạnh gia, ngày sau thật sự kế nghiệp, Mạnh gia sợ là cũng không lấy được chỗ tốt gì.
Thôi, mặc bọn họ lăn lộn đi.
Vừa rồi chuyện trà lâu thật sự ngoài dự đoán, trước kia thật là coi thường tam hoàng tử, vốn tưởng rằng là một hoàng tử tính tình có chút quái lạ, nhưng hôm nay nhìn thấy, rõ ràng là một con rồng ẩn mình giấu dốt, khí phách hiện ra, không thể khinh thường.
Thần thái của hắn rất giống tiên đế.
Mạnh Tiến Quang đầy bụng tâm tư đi trên đường cái, không hề muốn trở về phủ Trấn Quốc công, phủ Quốc công kia dù rộng lớn lại không có người ông muốn gặp, người ông muốn gặp đã dần dần xa cách mình.
Rốt cuộc từ khi nào, Sùng Khởi bắt đầu không nóng không lạnh với ông?
Sau lần mình thừa dịp rượu say thêm can đảm, từ phía sau ôm lấy người đứng ở bên cửa sổ, nương diện mạo thứ tử Hầu phủ, gián tiếp tỏ tâm ý với đối phương, có phải Sùng Khởi không nghe được ý tứ trong lời nói, cho rằng ông có suy nghĩ bậy với nhi tử mình, giận ông?
Trời đất chứng giám, lúc ấy ông uống rượu, thật vất vả mới có dũng khí, nhưng lại sợ quá mức đường đột nên mới vòng vo, có phải Sùng Khởi hiểu lầm ông, cho nên mới càng ngày càng không thích ông.
Nhưng lúc trước, Sùng Khởi rõ ràng cũng đã không thích ông rồi, mỗi lần gặp không nóng không lạnh, căn bản không giống khi còn ở Quốc Tử Giám, hai người thân như huynh đệ.
Vì cái gì chứ?
Là bọn họ đều đã thành thân, cho nên mới thay đổi sao?
Sùng Khởi trời sinh tính thanh cao, nhất định là đoán được tâm tư xấu xa của ông, mới đối xử xa cách với ông.
Ông đâu còn cách nào, trái tim này không chịu khống chế, ngoài Sùng Khởi thì không chứa được bất kì ai, chỉ cần có thể thường xuyên gặp mặt, ông đã cảm thấy mỹ mãn.
Mạnh Tiến Quang che trái tim đau đớn, bất tri bất giác lại đi đến bên ngoài hầu phủ, vách tường cao cao chặn lại, ngăn cách ông ở bên ngoài, không nhìn được tình huống bên trong, nhưng ông biết, trong mặt tường này chính là viện của Sùng Khởi.
Trong viện truyền ra tiếng đàn như nước chảy, hẳn là Sùng Khởi đang đánh đàn, ông đơn giản ngồi dựa vào góc tường, nhắm hai mắt nghe tiếng đàn quen thuộc.
Từ tiếng đàn nghe ra, tâm trạng hôm nay của Sùng Khởi không tốt lắm, trong lòng Mạnh Tiến Quang tràn đầy lo lắng, không biết Sùng Khởi lại gặp phải chuyện gì phiền lòng.
Trong viện, Nam Sùng Khởi đang ngồi trước cây đàn, đôi tay thuần thục gảy huyền cầm, một khúc kết thúc, Phương ma ma hầu hạ ông đi vào.
"Hầu gia, thế tử phu nhân gần đây thường xuyên ra ngoài."
Mắt Nam Sùng Khởi loé ánh sáng lạnh lẽo, "Nàng lại đi ra ngoài làm gì?"
"Bởi vì hoàng quý phi trong cung, trong phủ nhận được rất nhiều thiệp, thế tử phu nhân thường ra ngoài, nô tỳ nghe nói, thế tử phu nhân hình như thích đàm luận triều sự với người khác, đặc biệt là chuyện lập trữ."
"Ngu xuẩn, không biết sống chết, Hầu phủ này... mặc kệ nàng đi."
Ông đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, bên ngoài bóng cây lắc lư, xem ra nổi gió rồi.
Phương ma ma khoác một cái áo choàng lên vai ông, "Hầu gia, phu nhân ở chỗ nhị phòng, nghe nói sống cũng không tệ lắm, nhị gia muốn tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm, đang vùi đầu khổ đọc."
"À."
"Mặt khác, tam tiểu thư gả vào phủ tam hoàng tử cũng không có tin tức không tốt truyền ra, người khác đều nói tam hoàng tử rất coi trọng tam tiểu thư."
Nam Sùng Khởi lúc này mới quay đầu, "Nó là người có phúc."
Phương ma ma vui mừng cười, "Tướng mạo tam tiểu thư có phúc, tuy rằng thoạt nhìn ngây thơ, trong lòng lại sáng như gương, lại nói tiểu thư thiện tâm, tất có phúc báo."
"Ngươi nói không ít lời hay cho nó."
"Nô tỳ nói thật, ngay cả quốc công gia cũng nhìn tam tiểu thư với con mắt khác."
Mặt Nam Sùng Khởi lạnh xuống, "Hắn là người ngoài, nhìn với con mắt khác thì như thế nào."
Phương ma ma mở miệng muốn nói, lại ngậm lại.
Hầu gia và Mạnh quốc công, nàng nhìn cũng không được tự nhiên, mấy năm nay, càng không được tự nhiên, lại nói, hình như Mạnh quốc công đã một thời gian không có tới nhà.
Nghe nói gần đây Mạnh gia xảy ra không ít chuyện, lại bị hoàng đế cấm triều, hầu gia ngoài miệng không nói, nhưng nàng biết, kỳ thật trong lòng ông rất lo lắng.
Nhưng nàng là nô tỳ, sao có thể quản được chuyện của chủ tử.
Bên ngoài Mạnh Tiến Quang nghe tiếng đàn chặt đứt, thở dài, nhìn bóng đêm, lúc này, sợ là Sùng Khởi đã sắp lên giường đi ngủ rồi, không biết gần đây hắn sống có tốt không.
Ông đứng lên, phủi bụi đất, hơi cúi người, biến mất trong bóng đêm.
Lại nói bên kia phu thê Nam San về phủ, thừa dịp Lăng Trọng Hoa đến phòng tắm, Đỗ ma ma bưng chén thuốc tiến vào, "Hoàng tử phi, nhân lúc còn nóng uống đi."
Nam San uống một hơi cạn sạch, thuốc Khương Diệu Âm kê rất có hiệu quả, sau khi uống tinh thần tốt lên không ít.
"Một rương thuốc khác đưa đến Nam phủ chưa?"
Đỗ ma ma cung kính nói, "Đã đưa qua, nhị gia rất là vui mừng, vừa lúc dùng tới."
Nam San cười, "Vậy là tốt rồi, cha ta vội vàng cày cuốc, tự nhiên sẽ thức đêm khổ đọc, lần này cố gắng tất nhiên sẽ mệt nhọc, đúng là nên bồi bổ."
"Hoàng tử phi nói rất đúng, năm sau nhị gia nhất định cao trung."
"Mượn lời tốt lành của ma ma."
Cha nàng năm đó được xưng là Tiểu Sùng Lang, nghĩ đến tài học sẽ không quá kém, chẳng qua bỏ bẵng nhiều năm, học lại vất vả chút, nàng cũng hy vọng hắn có thể cao trung.
Một rương dược liệu quý giúp nam tử bổ thận đưa đến Nam phủ, xác thật có tác dụng lớn,