Sau khi Nam Cẩn sinh non, tự nhiên phải bồi bổ thân thể, không thể buồn bực nhức đầu, chuyện trong cung giao cho Hiền phi và Loan quý phi cùng xử lý, thừa dịp triều kiến, rất nhiều mệnh phụ thế gia sôi nổi lấy lòng Hiền phi.
Hiền phi muốn rèn sắt khi còn nóng, hiện giờ tứ hoàng tử đã không phải đích hoàng tử, lớn nhỏ có thứ tự, vị trí thái tử chắc chắn của hoàng nhi nàng, nhưng dạo này tâm trạng bệ hạ không tốt, cũng không phải thời cơ tốt nhắc chuyện lập trữ, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, hai mẫu tử thường bàn luận đối sách, đại hoàng tử ra vào cung càng thêm thường xuyên, có mấy lần thậm chí đụng phải Loan quý phi và Hiền phi đang xử lý công việc.
Sớm có người lưu tâm báo chuyện này cho Nam Cẩn, Nam Cẩn tâm niệm vừa động, đứng dậy xuống giường, bảo cung nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu, mặc vào chính phục hoàng quý phi, họa tiết chim phượng đỏ rực bay lượn trên nền vải gấm đỏ rực xinh đẹp quý giá uốn lượn trên mặt đất, vạt váy dùng chỉ vàng thêu viền, như một cánh hoa buông thõng sau lưng.
Trên tay nàng đeo hộ giáp màu vàng nạm đá quý, nhìn bản thân trong gương, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn phấn má trước gương, tự mình trăng điểm.
Không bao lâu, nữ tử trong gương như biến thành một người khác, cái trán trơn bóng mi liễu cong cong, mắt sáng môi đỏ, xinh đẹp bức người, lại cài một cây trâm phượng tám đuôi, trong miệng chim phượng ngậm đá quý đỏ rực.
Vịn tay cung nữ, lạnh mặt, đứng dậy tiến về lãnh cung.
Mạnh hoàng hậu không lâu trước đây mới nghe được tình cảnh Mạnh gia, không biết trong lòng nên hận ai, nàng thấp thỏm lo âu, nếu lời đồn đại là thật, nàng là nữ tử do thúc tẩu tư thông sinh ra sao có thể mẫu nghi thiên hạ, lần này bị phế chỉ sợ khó có thể phục hồi.
Nàng nhìn căn phòng mới ở một thời gian trước đó không lâu, rách nát như cũ, tiếng chuột chít chít trong xó xỉnh cũng có thể nghe được, không khỏi khóc to tiếng được tiếng mất.
Nam Cẩn kéo thân thể suy yếu, vịn tay cung nữ, đẩy cửa gỗ, mắt lạnh nhìn nàng.
"Hoàng hậu, ngươi cũng có ngày hôm nay, bản cung hỏi ngươi, vì sao hại con ta."
Mạnh hoàng hậu thấy là Nam Cẩn, lập tức ngừng khóc, như vớ được cọng rơm cứu mạng, "Hoàng quý phi, ngươi tới đón ta ra ngoài đúng không, chuyện trên cung yến không phải bản cung làm, thật sự không phải bản cung."
Không phải nàng, vậy sẽ là ai, trong mắt Nam Cẩn hiện lên hận ý.
Vốn dĩ sinh non là nàng cố ý, nàng muốn dùng đứa bé trong bụng kéo hoàng hậu xuống đài, bởi vì thái y bắt mạch nhận chỗ tốt của nàng, lặng lẽ nói cho nàng, trong bụng là nữ nhi.
Nữ nhi ở xã hội nam quyền là cao nhất không có tác dụng lớn, nàng muốn chính là hoàng tử, hoàng tử có thể làm nàng bước lên địa vị cao, nếu là nữ nhi, vậy chớ trách nàng nhẫn tâm.
Nhưng ai biết sinh ra lại là nam thai.
Là ai hại nàng, trăm phương ngàn kế thông đồng thái y.
Còn có bài thơ kia, sao nàng có thể để bài thơ thương cảm xuất hiện trên cung yến, nhất định là người khác động tay động chân, sẽ là ai chứ?
Mạnh hoàng hậu thấy nàng như suy tư gì đó, "Hoàng quý phi, thật sự không phải bản cung, ngươi cầu xin với bệ hạ giúp ta, lần trước ngươi đã nói với bản cung, chúng ta vốn chính là một phe, ngày sau không thể thiếu chỗ tốt của ngươi."
Nam Cẩn lạnh lùng nhìn nàng, "Bản cung? Mạnh thị, một phế hậu còn dám tự xưng bản cung, Mạnh gia các ngươi hiện giờ tự thân khó bảo toàn, nào còn ai nhớ hoàng hậu như ngươi, lại nói ngươi cầu xin bản cung cũng vô dụng, hiện giờ ta không có quyền lực, ngươi có biết, bản cung sinh non cần bồi bổ cơ thể, hiện tại cùng giải quyết hậu cung chính là Loan quý phi và Hiền phi."
"Vậy nhất định là tiện phụ Hiền phi giở trò, hoàng quý phi, ngươi cầu xin bệ hạ thả ta ra ngoài, chúng ta cùng nhau đối phó nàng ta."
Mạnh miệng thật, Mạnh thị nhiều năm cũng không đấu lại Hiền phi, có thể thấy được là người vô năng, "Hiện giờ bản cung ốc còn không mang nổi mình ốc, trong cung Loan quý phi có thêm một vị mỹ nhân, quyến rũ hồn vía bệ hạ, bản cung có muốn cầu xin giúp ngươi trước mặt bệ hạ cũng vô ích."
Mạnh thị tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong mắt oán độc, Nam Cẩn không để ý tới nàng, trực tiếp rời lãnh cung, trở lại Khang Nhạc cung, gọi một cung nhân, thì thầm một hồi.
Chờ cung nhân rời đi, môi nàng nở nụ cười lạnh lùng, lành lạnh mà nhìn cửa.
Vĩnh Thái đế cái tuổi này dễ bực bội nhất, may mắn Loan quý phi đưa một cung nữ bên cạnh lên long sàng, nàng và Nam Cẩn thanh cao khác nhau, kiều mị tận xương, đặc biệt là trên giường, mềm mại như không xương, tùy ý lăn lộn.
Từ khi có mỹ nhân này, Vĩnh Thái đế ban đêm nghỉ ở chỗ Loan quý phi.
Trong hậu cung vô tình nhất, hoặc là gió đông áp gió tây, hoặc là gió tây áp gió đông, ai được sủng ái, các cung nhân liền tôn người đó.
Hoàng hậu bị phế, hậu cung vô chủ, Loan quý phi và Hiền phi tuy rằng cùng quản lý hậu cung, ngoài mặt thân thiết, nhưng ngầm lại phân cao thấp, ai không muốn bước lên hậu vị, mẫu nghi thiên hạ.
Hiền phi có đại hoàng tử, Loan quý phi có tiểu hoàng tử, nhưng tiểu hoàng tử còn nhỏ, sao có thể so với đại hoàng tử trưởng thành.
Trong triều đã gần như hiện ra xu thế nghiêng về một bên, trong lúc nhất thời, đại hoàng tử thành người được chọn cho vị trí thái tử chạm tay là bỏng, chờ năm sau khôi phục lâm triều, trước mặt Vĩnh Thái đế chính là một đống tấu sớ xin lập đại hoàng tử làm thái tử.
Vĩnh Thái đế giận dữ, hắn sầm mặt, mình còn đang khỏe mạnh, mấy thần tử này cả ngày nghĩ lập thái tử, đến tột cùng là có ý gì, đến tuổi này dễ bực bội, những người này còn tới ngột ngạt.
Loan quý phi xem mặt đoán ý, đưa cho cung nhân một ánh mắt, không bao lâu, cung nhân ôm tiểu hoàng tử tới, tiểu hoàng tử có thể bập bẹ nói mấy chữ đơn giản, bị người chọc cười thì vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Vĩnh Thái đế thấy tiểu nhi tử mềm mại, tâm trạng tốt hơn, cuối cùng nở nụ cười, "Hiển Nhi, gọi phụ hoàng nào."
Tiểu hoàng tử học vẹt theo, "Không... Vương." (fǔ: phụ, bú: không)
Loan Quý Phi nhân cơ hội ngồi bên cạnh Vĩnh Thái đế, "Bệ hạ, hôm qua Hiển Nhi còn gọi thành tiếng, hai chữ phụ hoàng thần thiếp nghe rất rõ."
Mỹ nhân mới phong cũng mỉm cười phụ hoạ, giọng nói ngọt ngào mềm mại, "Quý phi tỷ tỷ không nói dối, hôm qua thần thiếp cũng nghe thấy, bệ hạ, tiểu hoàng tử ngày ngày nhớ ngài ạ."
Vĩnh Thái đế cực kỳ vui vẻ.
Ngày kế lâm triều, Khương thủ phụ dâng sớ nói trong khoa cử năm ngoái, đại hoàng tử chèn ép cử tử không muốn gia nhập môn hạ, liên hợp với Hàn thủ phụ, làm rối kỉ cương khoa cử, nhận tiền hối lộ.
Từng vụ từng việc, nói có sách mách có chứng, không cho phép đại hoàng tử cãi lại.
Đại hoàng tử kêu oan uổng, nói có người hãm hại hắn, những việc này đều là một mình Hàn thủ phụ làm, có điều đại hoàng tử phi họ Hàn, người khác đổ tội danh này lên đầu hắn.
Vĩnh Thái đế tức giận ném sổ con lên đầu hắn, Hàn thủ phụ mới cáo lão, đại hoàng tử đã có thể qua cầu rút ván, đẩy hết tội danh lên đầu ông ta, làm lòng người lạnh ngắt, có thể thấy được chút ít.
Thiên tử giận dữ, chúng thần im như ve sầu mùa đông, đại hoàng tử bị đập sưng đầu, không dám thở mạnh, trong lòng tứ hoàng tử rất thoải mái.
Sau khi hạ triều, Vĩnh Thái đế lạnh mặt đi về phía cung Loan quý phi, bởi vì quá mức tức giận, hắn ra lệnh cưỡng chế thái giám đi theo xa xa, còn chưa đi đến cung Loan quý phi, liền nghe được có hai cung nữ ôm tiểu hoàng tử chơi đùa bên ngoài.
Tiểu hoàng tử chơi mệt mỏi, đã ngủ rồi, hai cung nữ đang muốn ôm hắn về điện.
Một vị trong đó nói, "Tiểu hoàng tử thật xinh đẹp, cái mũi đôi mắt thật giống đại hoàng tử."
"Huynh đệ tương tự, hết sức bình thường."
"Cũng phải, hôm qua đại hoàng tử thấy tiểu hoàng tử còn trêu đùa, tiểu hoàng tử ngày thường cũng không thích người khác ôm, lại cực thích đại hoàng tử, dù sao thì huyết mạch tương liên, xương cốt đều thân."
Mặt Vĩnh Thái đế nháy mắt âm trầm, đại hoàng nhi giống Hiền phi, tiểu hoàng tử lại giống đại hoàng tử, huynh đệ khác mẹ giống nhau, sao có thể nói nghe được.
Hắn sầm mặt, nhìn hai cung nhân