Mạnh thị được thả ra lãnh cung, vẻ mặt không thể tin tưởng, đã nhiều ngày không được ngủ ngon, sắc mặt nàng ta vàng vọt, hơn nữa quần áo hơi nhàu nhĩ, mùi cũng không dễ ngửi, cả người trông hết sức chật vật, đâu thể nhìn ra không lâu trước đây vẫn là một hoàng hậu tôn quý.
Nàng ta còn tưởng rằng mình phải chết già trong lãnh cung, ai ngờ lại được thả ra, lòng mừng rỡ như điên, liên thanh hỏi tiểu cung nữ đưa nàng ta ra, "Là bệ hạ muốn khôi phục phân vị cho bản cung, đón bản cung hồi cung?"
Tiểu cung nữ không nói lời nào, cúi đầu dẫn đường.
Lòng nàng ta tràn đầy vui mừng mà nghĩ có phải bệ hạ niệm cũ tình, nhớ tới vợ cả, muốn khôi phục danh phận của mình, chờ nàng trở lại hậu vị, nhất định phải khom lưng cúi đầu, kéo lấy trái tim bệ hạ, thấy tiểu cung nữ càng ngày càng dẫn lệch đường, căn bản không phải đường tới cung điện của hoàng hậu, nàng chợt dừng bước, đầu óc mới phản ứng lại, bệ hạ đã là thái thượng hoàng, tân đế là tam hoàng tử, sao nàng có thể là chủ hậu cung.
Nhưng nghĩ lại, bệ hạ có thể đón nàng ra, nhất định là không so đo hiềm khích trước đây, nàng là đích mẫu, tam hoàng tử đăng cơ, nàng cũng là đích thái hậu, trong lòng lại thoải mái không ít.
Chờ tới An Xương cung, mới phát hiện mọi chuyện vốn không phải như vậy, là bởi phượng chỉ của đương kim hoàng hậu, nàng mới có thể ra khỏi lãnh cung, hơn nữa cũng không phải thái hậu, chỉ là một thái phi.
Mạnh thị thất vọng rất nhiều, nhưng rồi lại yên tâm, tuy mất hậu vị, ngược lại cung có cái danh thái phi, tốt hơn ở trong lãnh cung nhiều, sau khi tân đế đăng cơ, bản thân Hoán Nhi khó bảo toàn, trong mắt các cung nhân đâu còn có tiên hoàng hậu này, thức ăn đưa tới lãnh cung vừa nguội vừa cứng, thỉnh thoảng còn thiếu một hai bữa.
Trong An Xương cung, mọi người giật mình khi nhìn thấy Mạnh thị, sắc mặt thái thượng hoàng đang thưởng thức mỹ nhân khiêu vũ đại biến, tiểu cung nhân tuyên đọc khẩu dụ của hoàng hậu, sắp xếp Mạnh thị ở một gian phòng cách chỗ Mạnh Cẩn không xa.
Hiện giờ trong An Xương cung có hai Mạnh thái phi, để phân biệt, xưng là đại Mạnh thái phi và tiểu Mạnh thái phi.
Đại Mạnh thái phi đi thăm tiểu Mạnh thái phi, hai người cùng là Mạnh thái phi hai mặt nhìn nhau, đều hơi mất tự nhiên, ai có thể nghĩ đến các nàng lại là hai cô cháu, nhìn sử sách trước kia, tỷ muội đều là hậu phi thì nhiều, nhưng hai cô cháu cùng hầu hạ một vị đế vương thì rất hiếm.
Thái thượng hoàng có phản ứng thế nào người ngoài không biết, Nam San lại rõ ràng, thái thượng hoàng tức giận dựng râu trợn mắt, chửi ầm lên, mắng bệ hạ, cũng mắng cung nhân hầu hạ, nhưng lại không có cách nào, đại Mạnh thái phi xác thật không có lỗi nặng, trừ phi hắn phế cả Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn là tài nữ, lại hiểu chuyện biết điều, hắn cũng hơi luyến tiếc, chỉ có thể nuốt cơn giận này.
Chờ Mạnh Cẩn khỏe lại, một lần nữa câu lại tâm thái thượng hoàng, trong An Xương cung một mảnh yên bình, đại Mạnh thái phi bị tiểu Mạnh thái phi thu phục, hai người thống nhất mặt trận, nghe nói ở chung rất hòa hợp.
Nghe Đỗ ma ma tới báo, Nam San châm biếm một tiếng, "Không hổ là nữ tử Mạnh gia, cô cháu cùng hầu một người, tỷ muội cùng hầu một người, cũng không cảm thấy kinh ngạc."
Kỳ thật nàng muốn nói là nhị phòng Mạnh gia, nếu nói nữ tử Mạnh gia thì nàng cũng phải, nghĩ đến, luận huyết thống, nàng và Mạnh Cẩn vẫn là đường tỷ muội không cùng chi, sắc mặt có chút không tốt.
Đỗ ma ma không biết ẩn tình bên trong, nghĩ đến chính phi và trắc phi trong phủ Thành Vương đều là nữ tử Mạnh gia, thầm nghĩ trong lòng, nương nương nói không sai, người Mạnh gia hành sự quả nhiên không câu nệ tiểu tiết.
"Nương nương, sau lần tiểu Mạnh thái phi đưa tin lần trước, trong phủ Thành Vương vẫn không có hồi âm, nô tỳ phái người nhìn chằm chằm, thư bị Thành vương phi giấu nhẹm, không đưa đến tay Thành Vương, Thành vương phi đọc thư xong lại không nổi giận, cũng không hồi âm."
"Thành vương phi và tiểu Mạnh thái phi lúc khuê trung là bạn thân, tâm tính hai người ngược lại có nhiều chỗ giống nhau, người sai người trông chừng chặt một chút, không thể lơi lỏng."
"Vâng."
Đỗ ma ma lui xuống, Nam San một mình ngồi trên giường, vòng tới vòng lui, nàng cũng là người Mạnh gia, thở dài, may mắn bên ngoài không phải, bằng không thành chuyện gì chứ, nàng không muốn liên quan gì đến người Mạnh gia.
Nàng dựa nghiêng trên giường, trong cung không có phi tần, tự nhiên không có người quấy rầy, hoàng hậu vô cùng tự tại, nghĩ đến nam nhân của mình, trong lòng ngọt ngào.
Rồi lại nghĩ đến xưa nay rất ít khi nghe được đế vương trong hậu cung chỉ có một người, dù hoàng đế không muốn, các đại thần cũng sẽ thay hắn nghĩ đến, trong hậu cung tân đế chỉ một mình nàng, độc sủng hậu cung, trong kinh bao nhiêu người nhìn chằm chằm, tự nhiên muốn chia một chén canh, sợ là qua không bao lâu, trong triều sẽ có thần tử chủ trương tuyển tú.
Nam San đoán không sai, trên triều đình, Lăng Trọng Hoa mắt lạnh nhìn Thường đại học sĩ dâng tấu, Thường đại học sĩ đang tấu nói hậu cung chỉ một mình hoàng hậu, các cung hư không vô chủ, vì giang sơn xã tắc, mong tân đế mở rộng hậu cung, tuyển tú chọn phi.
Thường đại học sĩ vốn thuộc phe đại hoàng tử, phụ thân Thường trắc phi trước kia, đại hoàng tử biếm làm thứ dân, quân cờ thứ trưởng nữ này đã mất tác dụng, tân đế đăng cơ, đích nữ nhà hắn không kịp lần tuyển tú trước, hiện tại tuổi lại vừa lúc.
Ôm tâm tư giống vậy còn có Trình thái phó, đại nữ nhi của hắn lần trước tuyển tú bị đưa ra khỏi cung, vô cùng mất mặt, vội vàng gả ra ngoài kinh, hôn sự của nữ nhi phía dưới nhiều ít đều bị ảnh hưởng, nhị nữ nhi mới vừa tròn mười bốn, nếu tân đế tổng tuyển cử, tuổi tác vừa đủ.
Hầu tước đại thần khác cũng có lòng ủng hộ, rất nhiều nhà đều có nữ nhi, hậu cung chỉ có một mình hoàng hậu, bốn phi vị trống không, càng miễn bàn phân vị khác, đương nhiên hy vọng tân đế tuyển tú.
Nếu có thể trúng tuyển, trong cung tạm không con, tân đế không đến hai mươi, về sau chuyện trong cung do ai thì xem tạo hoá của người đó.
Mấy ngày trước trong cung thả ra một lượng lớn cung nữ, không biết tân đế có dụng ý gì, liệu có phải muốn đổi một loạt người mới, lấp đầy hậu cung.
Kế tiếp lại có mấy đại thần tán thành.
Lăng Trọng Hoa mắt lạnh nhìn bọn họ, gương mặt dưới miện quan như ngưng ra một tầng sương lạnh, "Thường đại nhân, trước mắt kỳ thi mùa xuân sắp tới, ngươi ăn lộc của vua, lại không biết chia sẻ với vua, ngược lại muốn nhúng tay hậu cung, có dụng tâm gì vậy."
Thường đại học sĩ quỳ bụp, "Bệ hạ... Hoàng tự là gốc rễ của vương triều, hậu cung chỉ có mình hoàng hậu, đâu thể khai chi tán diệp vì hoàng gia, cành lá không tươi tốt, hưng thịnh đâu ra?"
Lăng Trọng Hoa đi xuống điện, đứng trước mặt hắn, nhìn chằm chằm mũ quan hắn, nhấp môi, nở nụ cười tàn khốc, "Khai chi tán diệp, có ích lợi gì?"
Ngữ khí lạnh băng làm toàn thân người ta phát lạnh, có chút lành lạnh không giận tự uy, các đại thần trong điện không khỏi nghĩ đến trước kia từng nghe nói tam hoàng tử thủ đoạn tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường, phàm là nữ tử tới gần đều không có kết cục tốt, càng thêm sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống.
Xem ra bọn họ không nhớ lâu, nhìn thấy đế vương hùng dũng oai phong thì quên những lời đồn trước kia về hắn.
Hắn chậm rãi đi qua, nhìn lướt mọi người, "Các vị công thần hoặc tổ tiên che chở hoặc khoa cử, có thể đi vào đại điện này làm quan, có thể thấy được đều là có bản lĩnh, người làm đế vương củng cố giang sơn, người làm thần tử chia sẻ giúp đế vương, giang sơn xã tắc, dân sinh việc vặt mới là chuyện các người nên bận tâm, hậu cung của trẫm, không nhọc các vị lo lắng."
Chúng thần cùng nói tuân chỉ, đặc biệt Thường đại học sĩ sợ hãi nhất, đầu cúi thấp nhất.
Lăng Trọng Hoa trở lại trên điện, vén vạt áo ngồi trên long ỷ, "Trẫm noi theo Đức Chính đế, cả đời hoàng tổ phụ chỉ có một vị hoàng hậu, sau khi Văn Nhàn hoàng hậu quy tiên cũng chưa từng tục hậu nạp phi, thiên hạ Lăng Triều xét thấy vững như bàn thạch, ngược lại nhìn lại lịch sử, hoàng đế mất nước có người nào không phải trầm mê hậu cung, hoàng tử trong cung tương tàn, cuối cùng rơi vào cảnh nước mất nhà tan."
Các đại thần cúi đầu càng thấp, đồng loạt hô bệ hạ anh minh.
Cuối cùng, Thường đại học sĩ bị phạt nửa năm bổng lộc.
Cái thần tử khác lúc rời cung cũng không dám nghị luận nhiều, bọn họ xem như đã hiểu, Huệ Nam đế khác Vĩnh Thái đế, ngược lại rất giống Đức Chính đế, không ham nữ sắc, thủ đoạn lôi đình, sẽ không dễ dàng bị người khác đưa đẩy, trở về ra lệnh cưỡng chế phu nhân trong phủ, nữ nhi tới tuổi mau chóng tìm nhà chồng, đừng nhớ thương trong cung, vọng tưởng ngày tháng phú quý.
Trong Chính Dương cung, Nam San nghe được chuyện xảy ra trên triều, trong lòng ngọt ngào, chờ Đỗ ma ma rời khỏi đây, nàng cười hì hì nói với đại hổ, "Nghe thấy chưa, hắn nói về sau độc sủng một mình ta."
Đại hổ trừng lớn mắt nhìn nàng, Nam San nhướng mày, "Nói với mày cái này mày cũng không hiểu, nhân gian hiếm có chân tình, có một chân tình còn hơn vô số vàng bạc, nói, mày là hổ đực hay hổ cái, trưởng thành chưa, đã đến thời kỳ động dục chưa, có muốn tìm hổ cái làm bạn không?"
Nói xong, nàng ngắm giữa hai chân sau của đại hổ, đầu tiên đại hổ ngây ra, sau đó gầm một tiếng, chạy ra thật xa, như lửa thiêu mông mà chạy ra cửa, thiếu chút nữa đụng ngã Đỗ ma ma canh giữ ở bên ngoài, Đỗ ma ma vỗ ngực đang đập thình thịch, may mắn hiện tại đã quen thuộc, nếu