Hôm sau, an bài thỏa đáng nữ quyến Thẩm gia tiến cung yết kiến.
Thẩm Vũ Tầm là người Tây Sơn, đại tuyển dân gian năm ba Vĩnh Thái tiến cung, dung mạo xinh đẹp, bị Vĩnh Thái đế nhìn trúng, phong làm mỹ nhân, ân sủng không ngừng, nhưng người này lại ru rú trong nhà, buồn bực không vui, cho dù sinh hoàng tử cũng không thấy vui mừng, cuối cùng vào năm tam hoàng tử năm tuổi thì tự sát mà chết.
Nàng là con gái út nhà Lâm viên ngoại trong thành Sơn Tây, nguyên danh Thẩm Ngọc Dao, sau khi tiến cung đổi tên, Thẩm viên ngoại là hương thân địa phương, gia cảnh khá giả, ngày thường thích làm việc thiện, thương hại kẻ yếu, cứu giúp người khác, năm đó đại tuyển dân gian, dung mạo Thẩm Ngọc Dao như thiên tiên, Thẩm viên ngoại vốn không muốn để nữ nhi tiến cung, nhét cho quan phủ địa phương không ít bạc, nhưng quan phủ không thiếu bạc, chỉ thiếu cơ hội một bước lên trời, lấy tư sắc Thẩm Ngọc Dao, tiến cung nhất định có thể vào mắt thánh nhân.
Quan phủ làm sao buông tha cơ hội này, Thẩm Ngọc Dao trúng cử, dựa vào tư sắc, tự nhiên một đường qua cửa vào kinh.
Ai ngờ vừa vào trong cung sâu như biển, hơn nữa sau khi tiến cung thì đổi tên, người Thẩm gia chỉ là hương khôn, trong kinh thế gia quý tộc khắp nơi thì chỉ như con kiến, căn bản không hỏi được chuyện của nàng ở trong cung, thoáng cái nhiều năm, cũng không có chút tin tức, khoảng thời gian trước trong cung thả ra không ít cung nhân, còn có cung nữ lớn tuổi, nhưng không thấy bóng dáng nữ nhi.
Vừa nói tên, mấy cung nữ lớn tuổi đều nói trong cung không có cung nữ tên Ngọc Dao.
Trong lòng Thẩm viên ngoại biết nữ nhi ắt dữ nhiều lành ít, đau lòng khóc lớn.
Ai ngờ, quanh co, tân đế đăng cơ, trong kinh phái người tới phủ Tây Sơn, mới biết được nữ nhi xác thật mất sớm, nhưng lại may mắn sinh được long tử, long tử chính là tam hoàng tử, đương kim bệ hạ.
Người Thẩm gia vui mừng, cả nhà đi theo thị vệ tân đế phái tới vào kinh.
Thẩm lão phu nhân có gương mặt hiền từ, nho váy kết hợp dây đai màu lam sẫm phối với hộ giáp màu son, búi tóc vấn gọn, giữa mày mơ hồ có thể thấy được lúc trẻ là người xinh đẹp, con dâu Khổng thị, diện mạo đoan chính, có vẻ hơi khẩn trương, tay chân hơi run, cháu gái Thẩm Nhược Mai, váy hồng thắt đai màu xanh lục, sơ Thùy Vân Phân Sao kế, khoảng mười bốn tuổi, môi anh đào đôi mắt đẹp, nhìn kỹ, có hai ba phần tương tự Lăng Trọng Hoa, tự nhiên là mỹ nhân hiếm thấy.
Từ nhỏ lớn lên ở phủ Tây Sơn, Thẩm gia cũng chỉ là phú hộ, vàng bạc gặp qua không ít, kỳ trân dị bảo lại không thấy nhiều, Thẩm Nhược Mai chưa bao giờ gặp qua nơi nào tráng lệ huy hoàng như thế, nhìn thấy Nam San mũ phượng chính bào, mũ phượng trên đầu Nam San điểm xuyết lớn nhỏ không dưới trăm viên đá quý, nàng không khỏi lẩm bẩm ra tiếng, "Hoàng hậu nương nương thật xinh đẹp."
Nam San dịu giọng, "Thẩm biểu muội cũng là mỹ nhân hiếm có, theo bản cung thấy gương mặt có hai ba phần tựa bệ hạ, quả nhiên là biểu huynh muội."
Thẩm lão phu nhân vội vàng lên tiếng, "Đảm đương không nổi lời khích lệ của nương nương, bệ hạ phượng tử long tôn, Mai nhi chỉ là cô nương tầm thường, sao có thể sánh với bệ hạ."
"Lão phu nhân chớ có khẩn trương, đều là người một nhà, nói chút việc nhà mà thôi, không cần quá mức câu nệ."
Nàng vừa nói xong, liền thấy Khổng thị dường như thở phào một hơi, người cũng không căng thẳng nữa, Thẩm biểu muội ở trong nhà có lẽ được nuông chiều, mang theo chút ngây thơ không rành thế sự, tuy rằng cung kính đứng thẳng, đôi mắt lại không ngừng ngắm đông ngắm tây, nghe thấy Nam San khen xinh đẹp, trên mặt nổi rặng mây đỏ, yêu kiều xấu hổ.
Bởi nàng có một chút giống phu quân của mình, ánh mắt Nam San xem nàng không tự giác có thêm một ít thân mật, Thẩm Nhược Mai khi nào gặp qua cung điện xa hoa lộng lẫy như thế, trong ánh mắt lộ ra khiếp sợ và tán thưởng, không may chạm mắt với Nam San, nàng ấy xấu hổ nhanh chóng trốn tránh.
Nam San hơi mỉm cười, "Thẩm biểu muội không cần gò bó, sau này không có việc gì, có thể thường vào cung chơi đùa."
Thẩm lão phu nhân liên tục tạ ơn, bệ hạ phong bọn họ là Hầu phủ, lại ban cho bọn họ tòa nhà đã là ban ân rất lớn rồi, cả nhà dàn xếp ổn thoả ở kinh thành, bà tư tâm nghĩ, vừa lúc ở trong kinh tìm một người trong sạch cho Mai nhi.
Bệ hạ và nương nương có ơn với Thẩm gia, bọn họ càng phải tri ân thủ lễ, không thể làm ra việc khiến người ta ghét bỏ, thấy thái độ Nam San cũng không phiền chán, xác thật thiệt tình đối xử, chậm rãi yên lòng.
Nam San tán gẫu với các nàng vài câu, hỏi chuyện mấy ngày nay, rồi bảo cung nhân tiễn bọn họ xuất cung.
Phía trước, Lăng Trọng Hoa cũng tiếp kiến xong nam đinh Thẩm gia, trở lại Chính Dương cung, Nam San trêu ghẹo hắn, "Vừa rồi nhìn thấy biểu muội Thẩm gia, tướng mạo có vài phần tương tự chàng, đúng là một mỹ nhân, về sau cũng không biết hời cho công tử nhà ai trong kinh."
Lăng Trọng Hoa liếc nhìn nàng một cái, nghĩ đến vừa rồi gặp mặt người Thẩm gia, nam nhân Thẩm gia thoạt nhìn cũng hiểu biết lễ nghĩa, trong lời nói cũng không tâm cơ và dã tâm gì, như thế rất hợp ý hắn.
Nam San thấy hắn trầm tư, hỏi, "Sao thế, nam đinh Thẩm gia như thế nào?"
Lăng Trọng Hoa ngồi bên cạnh nàng, "Không hiểu biết nhiều, ngược lại cũng an phận."
"An phận là được, càng an phận, phú quý càng an ổn, nghĩ đến Thẩm Vũ Tầm ở dưới chín suối cũng có thể nhắm mắt, chúng ta không thẹn với lương tâm."
Hay một câu không thẹn với lương tâm.
Chiếm thân thể con người ta thì phải cố gắng hoàn thành lễ hiếu, mới có thể không thẹn với trời đất, an ủi người chết trên trời có linh thiêng.
Tân đế đăng cơ, nên phong thì phong, nên thưởng thì thưởng, rất nhanh đến kỳ thi mùa xuân, Nam nhị gia dưới ánh mắt dõi theo của Đinh thị mà vào trường thi, trong đám người bên ngoài trường thi, Đinh Phượng Linh cẩm y hoa phục đang lấy lòng mà giao đồ đã chuẩn bị cho Tưởng Bá Xương, Tưởng Bá Xương bất đắc dĩ nhận lấy.
Đinh Phượng Linh cười sang sảng, "Tiểu nữ chúc Tưởng công tử hạ bút nở hoa, nêu danh bảng vàng."
Tưởng Bá Xương xách cái giỏ của nàng đưa, xốc vải bố lên thấy bên trong là gạo tẻ đã rang kĩ và vừng mè giã thành bột, lại thêm một bình đường tuyết sa, thần sắc khẽ nhúc nhích, Đinh cô nương này nhìn thì cẩu thả, tính tình đanh đá, không nghĩ tới còn có chỗ cẩn thận.
Trong lòng hắn cảm động, trước khi vào trường thi, đồ ăn và đồ dùng khảo thí của thí sinh phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, rất nhiều thứ sẽ bị ăn bớt, hai đồ ăn này thì khẳng định qua cửa, trong hào xá chỉ cần thêm chút nước ấm là có thể ăn, cũng tiện tiết kiệm thời gian.
Nghĩ vậy, hắn nói với Đinh Phượng Linh, "Đa tạ ý tốt của Đinh tiểu thư."
Đinh Phượng Linh rất vui vẻ, Tưởng công tử nhận đồ của nàng, không uổng công nàng vẫn luôn dây dưa, hắn không để ý tới thì nàng cứ quấn lấy, sau đó dần dần hắn cũng không mâu thuẫn như lúc mới bắt đầu, hiện giờ còn mang thức ăn của nàng vào trường thi, có thể thấy được trong lòng vẫn có nàng.
Đến giờ trường thi mở cửa, Long Môn vừa mở ra, các cử tử xếp hàng vào bàn, giám khảo ở cửa lục soát từng người, Đinh Phượng Linh nhìn từ xa xa, Tưởng công tử ngọc thụ lâm phong, hạc trong bầy gà, xuất sắc hơn các cử tử cùng vào trường thi rất nhiều, trong lòng nàng vui rạo rực, hai mắt ẩn tình, đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc, đúng là biểu tiểu thư Nam gia lúc trước Chung Khấu Châu.
Tầm mắt hai người giao nhau, Chung Khấu Châu hơi không được tự nhiên, thần sắc có chút mất mát, vừa rồi thấy Tưởng công tử và Đinh cô nương ở cùng nhau, có phải bọn họ... Nàng lắc đầu, cười nghẹn ngào, sắc mặt khôi phục, nhìn theo trượng phu của mình tiến vào trường thi.
Đinh Phượng Linh chen qua, thấy Chung Khấu Châu búi tóc kiểu phụ nhân, hơi sửng sốt, "Chung tiểu thư, nhiều ngày không gặp, cô đã thành thân rồi, còn chưa chúc mừng cô nữa."
Chung Khấu Châu vuốt tóc mai, "Đa tạ Đinh tiểu thư, sau khi ta với cữu tổ mẫu về huyện Tùng Dương, gả cho con trai huyện lệnh địa phương, nhà chồng họ Hồng, lần này vào kinh là cùng phu quân đi thi."
"Thì ra là thế."
Đại phòng và tam phòng Nam gia đều dọn đến Mạnh phủ, Nam thị tự nhiên cũng là nữ nhi Mạnh gia, Chung Khấu Châu không còn là biểu tỷ của biểu muội, biểu muội hiện giờ đã là hoàng hậu, nàng không dám nói chuyện này, hai người nói chút chuyện khoa cử.
Chung Khấu Châu thử hỏi, "Không biết Đinh tiểu thư tới đưa người nào đi thi?"
Đinh Phượng Linh ngây ngô nói, "Lần này dượng ta đi thi, vừa rồi chạm mặt Tưởng công tử trên trấn, biết được hắn cũng muốn đi thi, chúc phúc vài câu."
Chung Khấu Châu cười một tiếng, không nói gì.
Chờ tiến cung nhìn thấy Nam San, Đinh Phượng Linh nói chuyện gặp Chung Khấu Châu ở ngoài trường thi, Nam San trầm tư một lát, "Có lẽ bởi vì chuyện Mạnh gia, tỷ ấy cảm thấy không có mặt mũi nào gặp muội, ngược lại tỷ đó, sao lại chạy đến bên ngoài trường thi, tỷ cũng đừng nói với bản cung là tỷ tùy tiện tới đó dạo."
Mặt Đinh Phượng Linh đỏ lên, trái lại cũng không ngượng ngùng, "Thần nữ đi đưa Tưởng công tử."
Tưởng công tử?
Nam San nhớ tới nam tử giống như thanh tùng đó, hai người còn từng có một bữa cơm gặp mặt, người nọ cũng suýt trở thành trượng phu của mình, trước kia nàng cho rằng kiếp trước chỉ là một giấc mộng, Tưởng công tử diện mạo xuất chúng, làm người không cổ hủ, cũng là một người xứng đôi vừa lứa, chẳng qua thấy hắn hơi chán ghét mẫu thân, mới xoá tan tâm tư.
Ai ngờ biểu tỷ vẫn không từ bỏ.
Nàng bật cười, nếu bị nam nhân của mình biết này chuyện này liệu có ghen tuông không nhỉ, may mắn ông trời thương hại, bọn họ còn có thể gặp lại.
Ngừng suy nghĩ, hỏi Đinh Phượng Linh, "Con người Tưởng công tử không tồi, tiến triển như thế nào, sắp bắt được chưa?"
Đinh Phượng Linh ngẩng đầu, "Hắn nhận đồ ăn thần nữ chuẩn