Từ khi vào Thái Y viện tới nay, Khương Diệu Âm chuyên môn phụ trách những thái phi thái tần của An Xương cung, những thái y khác cũng chẳng dám nói thêm cái gì, ai không biết nàng là người tâm phúc của hoàng hậu, việc này đã không phải bí mật trong cung, thân là phu quân của Khương ngự y, Phàn thái y nhận được không ý ánh mắt thương hại của đồng liêu, có một vị phu nhân có quan hệ như vậy, ở trong nhà Phàn thái y khẳng định không chèn ép nổi thê tử của mình.
Hơn nữa hắn thường vác khuôn mặt có vệt đỏ, lúc ẩn lúc hiện ở Thái Y viện, không hề cảm thấy không được tự nhiên, chọc không ít người lén trào phúng, Phàn thái y khinh thường, những người này biết cái gì, vệt đỏ đó chính là huân chương của hắn.
Tiểu thê tử dã tính khó thuần, như con ngựa hoang khỏe mạnh, hắn không chịu được nổi mấy vết thương nhỏ này, sao có thể chế phục nàng, làm sao có thể hưởng thụ sung sướng đến tận xương kia.
Khương Diệu Âm trừng hắn một cái, không biết xấu hổ.
Chỉ biết ham vui, nàng đã nói phải nhẹ chút lại còn không nghe, chẳng trách nàng xuống tay cào mặt hắn.
Phàn thái y dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thê tử mặc y phục ngự y, Khương Diệu Âm đang kiểm tra dược liệu đưa tới dược phòng ngày hôm nay, vì để tiện làm việc, nàng vén tay áo đến tận khuỷu tay, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, kéo tay áo xuống cho nàng.
Khương Diệu Âm bất mãn, "Chàng kéo tay áo của ta xuống, ta làm việc như thế nào hả, tay áo này vướng lắm, làm việc cũng không nhanh nhẹn."
"Nữ tử không lộ da, vi phu là sợ người khác thấy, lấy cái này công kích nàng, nàng là người hoàng hậu nương nương chỉ định vào Thái Y viện, bao nhiêu người trên mặt không nói, trong lòng chưa chắc chịu phục, nếu tìm được nhược điểm của nàng, tất nhiên toàn lực công kích, đến lúc đó liên lụy nương nương bị người khác lên án."
Khương Diệu Âm bỏ dược liệu xuống, khoác vai phu quân, "Được nha, tiểu ngoan cố, mấy năm trong cung không uổng, không chỉ biết xem mặt đoán ý, còn thông nhân tình lõi đời, không tồi không tồi."
Phàn Thái Y nhìn cánh tay thê tử đặt trên vai mình, thở dài.
Hai phu thê đều nhậm chức ở Thái Y viện, Khương Diệu Âm chủ yếu phụ trách nữ quyến trong cung, bệ hạ ngoài hoàng hậu, cũng không có phi tần khác, cũng chỉ có những nữ nhân ở An Xương cung cần nhọc lòng.
Phi tử trong An Xương cung có hơn mười người, ngoài đại Mạnh thái phi và tiểu Mạnh thái phi, người khác đều là thái tần, nhóm thái tần mỗi ngày ăn không ngồi rồi, trước kia còn lục đục với nhau muốn trèo lên địa vị cao, hiện tại bệ hạ đã là thái thượng hoàng, các nàng mất đi hứng thú tranh đấu, ngược lại hòa hợp hơn trước kia, cùng chọc cười thái thượng hoàng, ca vũ ngâm thơ, tụ tập náo nhiệt.
Tiểu Mạnh thái phi khinh thường làm bạn với người khác, nàng và thái thượng hoàng cùng ngồi ở chính vị, thưởng thức các thái tần nhảy múa.
Có một vị thái tần dạo này được sủng ái cười duyên nói, "Thần thiếp nghe nói ngày đó ở cung yến, tiểu Mạnh thái phi nhất vũ kinh người, không biết bọn thần thiếp có vinh hạnh được thấy thái phi múa một lần hay không?"
Mặt Mạnh Cẩn có chút không vui, mắt lạnh lùng nhìn Liễu thái tần nói chuyện, Liễu thái tần này chính là vị mỹ nhân ở cung của Loan quý phi lúc trước, rất là được sủng ái.
Thái thượng hoàng cũng có chút hứng thú, nhớ tới dáng múa giọng hát của ái phi ngày ấy thì cảm thấy rất dư vị, nhìn Mạnh Cẩn, Mạnh Cẩn cắn răng, hơi ưu thương nói: "Bệ hạ, thần thiếp sau khi sinh non, thân thể suy yếu, chỉ sợ hôm nay không thể làm như ý muốn của bệ hạ."
"Không có việc gì, thân thể ái phi quan trọng." Thái thượng hoàng có chút mất hứng, nhưng cũng không miễn cưỡng, "Ái phi không khoẻ, mấy kẻ thường nói là tài giỏi ở Thái Y viện kia sao kém như vậy, người tới, truyền khẩu dụ của trẫm, bảo viện sử của Thái Y viện tới gặp trẫm."
Mạnh Cẩn vội nói, "Bệ hạ, bệnh này của thần thiếp vẫn luôn là Khương ngự y khám bệnh."
Khương ngự y?
Thái thượng hoàng nhíu mày, sao hắn chưa từng nghe nói.
"Khương ngự y là ngự y mới nhậm chức, là hoàng hậu nương nương tự mình bổ nhiệm." Mạnh Cẩn bổ sung.
"Làm loạn." Thái thượng hoàng giận dữ, "Đường đường ngự y, không trải qua kiểm tra đã trực tiếp phong ngự y, người tới, dẫn người đến cho trẫm."
Thực mau, cung nhân dẫn Khương Diệu Âm tới.
Mạnh Cẩn nhỏ giọng nói, "Bệ hạ, đây là Khương ngự y, là nữ thái y của triều ta."
Khương Diệu Âm đang sửa sang lại dược liệu, bị cung nữ truyền đến, còn chưa kịp thay quần áo, trên người tất cả đều là mùi tam thất, mặc y phục ngự y, thân hình vốn cao gầy, hơn nữa lại đen, nếu không nói, sợ còn nhìn không ra là một nữ tử.
Nhìn nữ tử cao gầy phía dưới, thái thượng hoàng sửng sốt, tức phụ và tam nhi tử quả thực làm loạn, sao lại còn cho nữ tử làm quan, nhìn kỹ hình như nàng này có chút ấn tượng, Mạnh Cẩn lại thấp giọng nói, "Khương ngự y là nữ nhi của Khương thủ phụ, là bạn tốt của hoàng hậu nương nương khi chưa xuất giá."
Thái thượng hoàng liếc nhìn nàng một cái, sao không nói sớm là nữ nhi của Khương thủ phụ.
Mạnh Cẩn đúng lúc cúi đầu, không nhận được ánh mắt này của hắn.
Khương Diệu Âm hành đại lễ, "Ngự y tòng ngự phẩm Thái Y viện Khương Diệu Âm bái kiến thái thượng hoang, Mạnh thái phi."
"Hãy bình thân, trẫm hỏi ngươi, bệnh của tiểu Mạnh thái phi là do ngươi khám, vì sao chậm chạp không thấy chuyển biến tốt đẹp."
Khương Diệu Âm vẫn cúi người, ngữ khí bình đạm, không siểm không mị, mang theo một tia nghiêm nghị, "Bệ hạ, bệnh của tiểu Mạnh thái phi xác thật là do vi thần chẩn trị, tiểu Mạnh thái y hậu sản mất cân đối, trong lúc ở cữ trúng gió, hàn khí nhập thể, cung hàn lộ trọng, muốn điều dưỡng tốt thì cần phí một ít thời gian."
Thái thượng hoàng nhớ tới một ngày trước khi thoái vị, là hắn bảo tiểu Mạnh thái phi cùng đi với hắn một lát, lúc ấy gió lạnh thấu xương, tiểu Mạnh thái phi đang lúc ở cữ, sợ là bị lạnh khi đó.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn ở lại chỗ nàng, thường xuyên hoan hảo, nàng tất có chút hư mệt.
Có điều hắn là đế vương, thiên tử không sai, hừ một tiếng, "Nếu là hàn khí nhập thể thật, thời gian điều dưỡng này cũng nên có chuyển biến tốt đẹp chứ, trẫm thấy sức khỏe của tiểu Mạnh thái phi suy yếu, chẳng thấy có chút khởi sắc, ngươi là người phương nào tiến cử vào cung, có thông qua kiểm tra không?"
Nam San ở bên ngoài nghe được một câu như vậy, nhấc chân bước vào, "Nhi thần gặp qua thái thượng hoàng, Khương ngự y là nhi thần tiến cử, nàng là đệ tử thân truyền của Huống y thánh, y thuật tự nhiên không cần phải nói, nói đến cũng là nhi thần mềm lòng, ngày đó tiểu Mạnh thái phi hậu sản mất cân đối, triền miên ốm yếu nằm trên giường, cầu đến trước mặt nhi thần, nói thái y trong cung chủ yếu là nam nhân, rất nhiều điểm bất tiện, vì sao không có nữ y, nhi thần động lòng trắc ẩn, lúc này mới nghĩ đến Khương ngự y bèn mời người vào cung."
Thái thượng hoàng nhìn Mạnh Cẩn, Mạnh Cẩn vội vàng nói, "Hoàng hậu nương nương nói không sai, ngày đó thần thiếp nghĩ, nếu có nữ y thì một vài nỗi khổ riêng cũng có thể nói ra miệng, chỉ là thời gian qua lâu như vậy, bệnh còn không có chuyển biến tốt... Thần thiếp..."
Nam San không nhìn Mạnh Cẩn, nói thẳng, "Nếu tiểu Mạnh thái phi cảm thấy y thuật của Khương ngự y không giỏi, không bằng nhi thần lại phái thái y khác qua đây chẩn trị, thái thượng hoàng và thái phi thấy như thế nào."
Sắc mặt thái thượng hoàng cực kỳ khó coi, lạnh mặt nói, "Hoàng hậu, trẫm hỏi ngươi, chuyện lập nữ thái y sao có thể giống như trò đùa, nói lập là lập, không trải qua kiểm tra đã nhét người vào Thái Y viện, ngươi có biết, Thái Y viện không thể như cái khác, nó liên quan đến an khang của toàn bộ hoàng thất."
"Thái thượng hoàng, việc này là nhi thần đã được bệ hạ cho phép, bệ hạ biết rõ y thuật của Huống thần y, nên tự nhiên coi trọng đệ tử thân truyền của ngài ấy, về phần sức khỏe của tiểu Mạnh thái phi, theo nhi thần thấy, bệnh của tiểu Mạnh thái phi đã khỏi hẳn, lại tu dưỡng một thời gian nữa, chắc chắn có thể khôi phục như lúc ban đầu."
Bị nàng đáp lại như vậy, thái thượng hoàng có chút bực mình, tam nhi tức trước kia nhìn như cục bột, thì ra cũng là người có đầu óc, vừa lên làm hoàng hậu, lập tức biến thành một người khác.
Cũng thật xứng với tam nhi tử.
Thái thượng hoàng không nói lời nào, Mạnh Cẩn nói, "Bệ hạ và hoàng hậu chớ sầu lo chuyện này, ngược lại là thần thiếp phiền toái hoàng hậu nương nương, thần thiếp uống thuốc của Khương ngự y, xác thật có chuyển biến tốt đẹp, nhưng không thấy dứt điểm, nhớ trong Thái Y viện có vị Phương thái y, y thuật lợi hại, rất giỏi chữa bệnh cho phụ nhân, không bằng mời ông ấy tới khám cho thần thiếp."
"Được, vậy theo ý tiểu Mạnh thái phi."
Nam San nhìn nàng, nàng cũng nhìn Nam San, trong mắt Nam San chứa ý hiểu rõ, Phương thái y này ắt hẳn đã bị người Mạnh gia thu mua.
Sau khi rời An Xương cung, Khương Diệu Âm hơi thẹn, "Nương nương, thần..."
"Không liên quan đến ngươi, Mạnh Cẩn chắc hẳn đã khỏi bệnh, qua cầu rút ván, tìm người một nhà, sợ là có tính toán khác."
Khương Diệu Âm nghiêm mặt nói, "Nương nương yên tâm, tính toán của tiểu Mạnh thái phi không thành công nổi đâu."
Lần trước nàng kê phương thuốc, nghe nói tiểu Mạnh thái phi còn lén sai người mang ra ngoài cung kiểm tra thực hư, đại phu bên ngoài nó phương thuốc không có vấn đề, ngược lại vô cùng tinh diệu, rất hữu hiệu với bệnh phụ nhân, Mạnh Cẩn mới yên tâm uống.
Rốt cuộc không hổ là người mới vào cung ngắn ngủn mấy tháng đã thăng chức lên Hoàng quý phi, tâm cơ tài tình đều không kém, chỉ tiếc, nàng là đồ đệ của y thánh, nếu có thể để người như thế nhìn thấu y thuật, vậy không phải làm mất mặt sư phụ nàng sao.
Tóm lại, theo phân phó của hoàng hậu nương nương, nữ nhân trong An Xương đều không thể sinh thêm hoàng tử công chúa cho thái thượng hoàng, tiểu Mạnh thái phi có mưu mô đi chăng nữa, vô tử vô nữ, kết quả đều là công dã tràng.
Thay thái y thì như thế nào, mục đích đã đạt được, nàng cũng chẳng muốn hầu hạ nhóm nữ nhân này.
Hậu cung hết thảy gió êm sóng lặng,